Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 256: Kinh! Trương Dịch thế mà cùng mỹ nữ thực tập sinh ở chung

"Ôi chao ~ Viện trưởng Tiền lại cho ngươi tới phòng làm việc à? Ha ha! Xem ra lại có chuyện tốt rồi đây ~!" Trần Phương vừa nghe đã lộ vẻ mặt hiểu chuyện. Triệu Xá cũng lập tức hít hà nói: "Chậc chậc, ta ngửi được mùi gì đó!" Trương Dịch nhìn hắn: "Mùi vị gì?" Triệu Xá hai mắt sáng lên: "Mùi tiền đó! Với lại ta bấm đốt ngón tay tính toán, ngươi mà có chứng thì không chừng sẽ được tăng lương hoặc thăng chức ngay đó!" Trương Dịch lắc đầu: "Ta cảm thấy thăng chức chắc là không thể nào rồi, trợ lý chủ nhiệm đã là chức vụ tốt nhất trong phạm vi chức danh của ta hiện tại rồi, cảm giác chắc là tăng lương thôi ~" Trần Phương nhướng mày: "Hắc hắc, mặc kệ ngươi thăng chức hay tăng lương, tối nay vụ này ta cũng sẽ không khách sáo nha ~" "Đúng đúng, ta cũng không khách sáo, món sườn rồng cực phẩm với thịt bò bông tuyết mập ú cực phẩm, ta đều muốn hai phần ~!" Trương Dịch cười trừng mắt, sau đó quay người ra khỏi văn phòng. Mấy người này hố người cũng biết hố thôi. Còn sườn rồng cực phẩm? Món đó đáng mấy đồng chứ? Nếu là hắn thì chắc chắn phải gọi bảy tám bình Mao Đài rồi mới nói tiếp ~ Phòng làm việc của viện trưởng. Cộc cộc! Trương Dịch gõ cửa một cái. "Mời vào." "Viện trưởng Tiền, ngài tìm ta?" Tiền Chính Cương chỉ vào chiếc ghế trước mặt mình: "Ngồi đi." "Hôm nay bên văn phòng khoa giáo có phải đã lấy chứng về rồi không?" Trương Dịch gật đầu, lấy từ trong cặp ra hai tấm chứng vẫn còn nóng hổi. Một cái là bằng bác sĩ, một cái là chứng hành nghề y. Tiền Chính Cương liếc mắt nhìn, cười nói: "Không tệ, quả nhiên không phụ lòng kỳ vọng của mọi người chúng ta dành cho ngươi. Thế này đi, thực lực của ngươi bây giờ ở viện mình quả thực là có chút nhân tài không được trọng dụng. Ta cũng biết mấy viện lớn đều dòm ngó muốn đào ngươi đi. Nhưng mà, viện mình tuy nhỏ, nhưng thành ý không hề kém các viện lớn đó chút nào. Ta đã nói chuyện với viện trưởng Hoắc rồi. Quyết định tăng cho ngươi thêm mười vạn tiền lương hàng năm, tổng cộng là năm mươi vạn, ngươi thấy thế nào?" Có lẽ là hệ thống thường cho tiền thưởng nhiều, nên khi Trương Dịch nghe đến năm mươi vạn thì trong lòng cũng không có phản ứng gì nhiều. "Cảm ơn viện trưởng Tiền, mức lương này ở toàn viện mình đều là top đầu rồi, tôi rất hài lòng!" Tiền Chính Cương cười cười, thầm nghĩ không phải sao? Lương của cậu còn cao hơn tôi nữa kìa ~! "Ha ha, viện ta ban đầu vốn nhỏ, so với Hoa Tây hay Hiệp Hòa thì căn bản không thể bằng, muốn giữ chân ngươi lại cũng chỉ có thể dùng đãi ngộ để chiêu mộ, đương nhiên, năm mươi vạn... trước mắt mà nói cũng là mức lương cao nhất mà viện ta có thể đưa ra. Từ lúc thành lập đến nay, chưa từng có ai nhận được năm mươi vạn tiền lương hàng năm." Ý của Tiền Chính Cương là năm mươi vạn là đến đỉnh rồi, sau này có thể sẽ không tăng nữa. Trương Dịch còn chưa lên tiếng thì Tiền Chính Cương đã giải thích trước: "Thật ra thì chuyện trả lương ở viện ta không hề bòn xẻn, nhưng cũng vẫn phải cân nhắc doanh thu cụ thể của viện mới có thể tính lương cho nhân viên được. Năm mươi vạn này là do ta tính toán sau khi cân nhắc doanh thu thì đây là mức lương cao nhất có thể chi ra được, hy vọng ngươi có thể chấp nhận nha!" Tiền Chính Cương đầy thành ý. Trương Dịch sao có thể không chấp nhận. Lúc này anh đứng dậy cúi người với Tiền Chính Cương: "Viện trưởng Tiền, thật sự cảm ơn ngài, lương một năm cho bao nhiêu tôi đều chấp nhận được, chủ yếu là rất cảm kích ngài trước kia đã cho tôi một cơ hội, nếu không tôi cũng không thể ở lại viện mình được." Tiền Chính Cương rất vui mừng, cười đến mức mắt cũng híp lại. Vội phất tay, bảo Trương Dịch ngồi thẳng lên: "Ngươi đừng cảm ơn ta, là do ngươi ưu tú nên ta mới không thể không chọn ngươi mà. Nhớ đó, vàng ở đâu cũng có thể phát sáng, ngươi xem ngươi bây giờ, chẳng phải cũng đang tỏa sáng đó sao?" Suy nghĩ một hồi Tiền Chính Cương lại cảm thán nói: "Gần đây viện mình cũng càng ngày càng tốt, ngươi người tài giỏi cũng đã có chứng nhận bác sĩ rồi, viện ta cũng đã được phê duyệt tư cách cấy ghép tạng nữa chứ. À đúng rồi, chỉ còn một cái vụ thiết bị mà ngươi nói là còn chưa xong, ta đang muốn ép giá lấy thêm mấy bộ. Kết quả bên kia sống chết không chịu giảm, ai, hết cách thật đành phải mua giá gốc vậy." "Thiết bị? Chúng ta mua thiết bị mấy chục vạn mà bọn họ cũng không chịu giảm giá sao?" Viện trưởng Tiền gật đầu: "Đúng đó, ai, thôi đừng nói chuyện này nữa, ngươi mau xuống dưới làm việc đi, đừng chậm trễ." Trương Dịch nghĩ ngợi một lát, cũng chỉ đành gật đầu rời đi trước. Nhưng vừa đi tới cửa thì đột nhiên lại nói: "À viện trưởng Tiền, tối nay tôi mời mọi người trong khoa cấp cứu đi ăn, ngài muốn đi cùng không?" Tiền Chính Cương vốn định đồng ý nhưng lại nghĩ mình lớn tuổi không tiện tụ tập với người trẻ tuổi. Mà lại có mình là lãnh đạo lớn ở đó, chắc bọn họ cũng không được tự nhiên. Nên ông lắc đầu nói: "Không được không được, các ngươi cứ chơi vui vẻ là được rồi." Nói xong, Trương Dịch liền rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng. Khoa cấp cứu. Thấy Trương Dịch trở về mọi người liền ùa vào vây quanh! "Thế nào rồi thế nào rồi? Có phải tăng lương không?" "Chắc chắn là tăng lương thêm thăng chức!" "Nói mau nói mau, tăng bao nhiêu?" Trương Dịch nhìn mọi người nói: "Là tăng lương, nhưng mà chuyện tiền lương thì bí mật vậy, ta chắc chắn phải giữ kín chứ." Không đời nào nói cho mấy người biết đâu ~! Lương năm nay của ta năm mươi vạn mà nói ra chắc làm mấy người ghen tị chết mất thôi. Mọi người nghe Trương Dịch không chịu nói đành phải bĩu môi, nhao nhao tản ra. Không nói thì thôi ~ Dù sao ngươi đã tăng lương vậy tối nay chúng ta có thể tha hồ gọi món rồi!... Buổi tối, Trương Dịch mời các bác sĩ y tá khoa cấp cứu đi quán lẩu bò tươi. Mười mấy người gọi đồ ăn tới tấp không nể nang gì cả, không những chuyên gọi món đắt tiền, mà còn gọi hai bình Mao Đài. Trương Dịch kinh hãi! Quá ghê gớm! Vừa rồi ai nghe lén được lời trong lòng của ta vậy? Mà lại gọi đúng Mao Đài luôn! Một bữa cơm xuống, Trương Dịch tiêu hơn tám nghìn tệ. Nhưng cũng coi như ổn, tám ngàn tệ đối với Trương Dịch bây giờ thì không đáng là bao. Ăn xong cả đám lại kéo nhau đi KTV hát hò một trận. Mãi đến mười một giờ mới tan cuộc. Dưới lầu KTV, người thì gọi xe ôm, người thì gọi taxi. Thấy Trương Dịch vừa chặn một chiếc taxi thì Thẩm Linh Nguyệt vội vàng chạy tới: "Bác sĩ Trương, hai chúng ta ở gần nhau như vậy hay là đi chung đi... Tôi không có ý gì đâu, chỉ là đêm hôm khuya khoắt mình tôi đi taxi... có hơi sợ." Trương Dịch nghĩ cũng đúng. Thẩm Linh Nguyệt dung mạo xinh đẹp, đêm hôm khuya khoắt thế này mà để một mình cô về nhà thì cũng thực sự không an toàn. Anh liền gật đầu đồng ý. Một giây sau, đám đồng nghiệp khoa cấp cứu ở sau lưng đều không bình tĩnh! ! Trần Phương: "Kinh! Cỏ viện mình thế mà lại về nhà cùng đồ đệ của mình hả? !" Triệu Xá: "Kinh! Trương Dịch thế mà đã ở chung với thực tập sinh xinh đẹp rồi hả? !" Lý Phân Phân: "Hu hu! Trương Dịch lại đi với một thực tập sinh mới tới!" Mấy đồng nghiệp nữ: Ánh mắt muốn băm người (Thẩm Linh Nguyệt) là không giấu được nha ~! Trương Dịch: ... "Tôi nói mấy người các người rảnh quá rồi hả? Không có việc gì làm thì đi ăn lựu đạn đi!" Trương Dịch vừa nói vừa lườm mấy người bọn họ mấy cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận