Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 470: Hỏng bét! Nữ thần bị Trương Dịch tiệt hồ

"Chương 470: Hỏng bét! Nữ thần bị Trương Dịch cướp mất"
"Hả? ! Phong bế? ! Lại là phong bế? !"
"Ta lạy hồn! ! Nồi lẩu của ta! Vậy chẳng phải là chúng ta không có nồi lẩu để ăn rồi? !"
"Xong con bê rồi, chúng ta còn phải ngồi tù bảy ngày nữa..."
"Suỵt, chắc là có thể đặt đồ ăn giao hàng! Chúng ta đặt giao hàng đi!"
Trên có chính sách, dưới có đối sách ~
Đương nhiên, sau khi thảo luận xong chuyện ăn uống thì nên thảo luận đến chuyện chia tổ.
Việc dừng chân thì cũng tạm ổn, giống như trước kia, vẫn là sáu người một phòng, không có gì đáng để lựa chọn.
Nhưng việc chia tổ cấp cứu thì lại khác à.
Đây chính là cấp cứu thật sự đấy!
Liên quan đến tính mạng con người, chắc chắn đều phải cẩn trọng lựa chọn.
Mặc dù mọi người đều đến để chữa bệnh, cũng có nhiều năm kinh nghiệm làm việc trong khoa cấp cứu.
Nhưng mà...
Dù có kinh nghiệm thì cũng không cản trở việc chúng ta muốn chung đội với thiên tài nha!
"Trương Dịch, chúng ta ba người một tổ cậu thấy sao? Tôi là viện Tề Lỗ."
"Trương Dịch! Tôi là viện Thụy Kim, Lưu chủ nhiệm của chúng tôi thường xuyên nhắc đến cậu đó! Hay là cậu cùng tôi..."
"Ai chờ một chút, Trương Dịch! Cậu phải ở cùng tổ với viện Hiệp Hòa của chúng tôi chứ?"
Thấy nhiều người vây quanh Trương Dịch như vậy, Mao Tiểu Viên vội vàng đi tới giải vây.
Một bên, Uông Vũ Phi trong lòng có chút nhỏ ghen tị đấy.
Trương Dịch nhân khí thật sự là quá cao a!
Muốn cùng hắn một tổ người cũng thật nhiều!
Nghĩ nghĩ, hắn đi đến bên cạnh Dương Thải Ny nhỏ giọng thăm dò:
"Thải Ny... Hay là... hai ta một tổ?"
Dương Thải Ny quay đầu nhìn Uông Vũ Phi một chút.
Đánh giá từ trên xuống dưới một lần rồi bĩu môi nói:
"Ừm... Được thôi, nhưng mà anh chờ một chút đã."
"A? Ha ha, tốt! Tôi chờ!" Uông Vũ Phi cao hứng toe toét miệng.
Không ngờ Dương Thải Ny thế mà lại đồng ý cùng mình một tổ!
Còn đồng ý một cách sảng khoái như vậy!
Ha ha ha!
Trái tim nhỏ của Uông Vũ Phi đập bịch bịch!
Mấy ngày nay, hễ có thời gian rảnh là Uông Vũ Phi lại chạy theo tán tỉnh Dương Thải Ny.
Dương Thải Ny cũng không mấy khi từ chối, Uông Vũ Phi liền coi như là mình có hy vọng.
Nói không chừng cố gắng thêm chút nữa là có thể tỏ tình rồi!
Không ngờ...
Hình ảnh tiếp theo trực tiếp khiến Uông Vũ Phi ngây người tại chỗ.
Thậm chí còn có chút muốn khóc...
Chỉ thấy Dương Thải Ny quay người đi đến bên cạnh Trương Dịch hỏi một câu:
"Trương Dịch, cậu chia xong tổ chưa? Tổ cậu có thiếu người không? Cậu thấy tôi thế nào? Tôi muốn cùng tổ với mọi người, được không?"
Kết quả bên Trương Dịch vừa mới tổ đội xong, Mao Tiểu Viên, Tề Phi hai người này, ba người một tổ.
Trương Dịch nói xin lỗi: "Cậu không nói sớm, tôi đã tổ xong với bọn họ rồi, cậu với Uông Vũ Phi hoặc Bồ Linh một tổ đi."
Ánh mắt Dương Thải Ny lóe lên một tia thất vọng.
"Được thôi, tớ biết rồi."
Quay người, Dương Thải Ny lại đi đến bên cạnh Uông Vũ Phi, cho Uông Vũ Phi một câu trả lời chắc chắn: "Được, chúng ta một tổ, Trương Thịnh Vĩ? Anh cũng cùng tổ với chúng ta nhé?"
Uông Vũ Phi hóa đá tại chỗ! !
Cái gì? ? !
Ta... Ta...
Việc cô ấy đáp ứng mình mà còn phải chờ Trương Dịch từ chối xong mới đồng ý với mình sao? ?
Vậy nếu Trương Dịch bên kia đồng ý trước thì chẳng phải Dương Thải Ny sẽ không cùng mình một tổ rồi? ?
Trong nháy mắt!
Một cảm giác ấm ức tràn ngập trong lòng Uông Vũ Phi!
Nữ thần mà mình thầm mến hơn một năm...
Sẽ không... Sẽ không...
Đặc Miêu là sẽ bị Trương Dịch cướp mất chứ? !
Đặc biệt bà nó! !
Ô ô ô!
Không!
Uông Vũ Phi muốn khóc, nhưng lại cố nhịn xuống!
Không được!
Phải tìm thời gian hỏi Trương Dịch!
Xem xem tên gia hỏa này có phải là tốt hơn với nữ thần của mình hay không!...
Rất nhanh, Đội Y Học Lâm Sàng và đội quân y ở đây đều tự mình tổ đội hoàn tất.
Hoàn cảnh dừng chân ở đây so với chỗ phân chim trước kia còn tốt hơn nhiều.
Rộng rãi, sạch sẽ, quan trọng nhất là còn có thể đặt đồ ăn giao hàng.
Buổi tối, Trương Dịch cùng mấy bác sĩ có quan hệ tốt tụ tập đốt bếp lẩu giao hàng.
Còn gọi thêm mấy phần hải sản tươi.
Đã lâu không được ăn những thứ này, mấy ký túc xá khác ngửi thấy mùi đã đến rồi.
Uông Vũ Phi và Trương Dịch là cùng một ký túc xá.
Vừa lúc trong ký túc xá đang có nhiều người, Uông Vũ Phi không kìm nén được liền đi đến trước mặt Trương Dịch vỗ vai hắn:
"Trương Dịch... Cậu ra ngoài một lát được không? Tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu..."
Trương Dịch đang ăn đồ, vốn dĩ không định để ý đến hắn.
Nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn, còn tưởng là có chuyện gì đâu.
"Sao vậy? Có chuyện gì mà mặt mày nghiêm trọng thế?"
Ngoài cửa, hai người đàn ông đứng ở cuối hành lang.
Uông Vũ Phi nhìn Trương Dịch, từ trong túi lấy thuốc ra đưa cho hắn:
"Cậu... Có phải là cùng... Hòa..."
Trương Dịch châm thuốc hút một hơi, nhìn biểu lộ ấp úng kia của Uông Vũ Phi liền đại khái đoán được hắn muốn nói gì.
"Cậu có phải muốn hỏi tôi và Dương Thải Ny? ?"
Uông Vũ Phi đột nhiên ngẩng đầu, mang theo chút ghen tị cùng uất ức nhìn về phía Trương Dịch.
Sau đó, hắn lại có chút ngại ngùng khẽ gật đầu: "Ừm!"
"Ha ha..." Trương Dịch bị chọc cười, nói tiếp: "Uông Vũ Phi, không phải tôi nói cậu, cậu muốn theo đuổi cô ấy thì cứ theo đuổi cho đàng hoàng, sao lại không dám nói thẳng ra với người ta vậy? Còn nghi ngờ tôi và Dương Thải Ny có vấn đề gì? Ha ha, cậu yên tâm đi, tôi với cô ấy không có vấn đề gì cả, chỉ là đồng nghiệp chung tổ mà thôi."
Nghe đến đây Uông Vũ Phi trong nháy mắt liền thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhìn Trương Dịch một cái rồi nói ra: "Không có vấn đề gì là tốt rồi."
Trương Dịch vỗ vai Uông Vũ Phi: "Cậu muốn theo đuổi thì cứ quang minh chính đại mà theo đuổi, phải cho người ta biết, không phải lúc nào cậu cũng tỏ vẻ cao ngạo trước mặt người ta mà cứ thất bại sẽ rất mất cảm tình đó."
Uông Vũ Phi gãi gãi đầu: "Tôi là... Tôi là ngại thôi, tôi đã lấy hết dũng khí rồi..."
Trương Dịch nhíu mày đánh giá Uông Vũ Phi từ trên xuống dưới: "Không phải chứ? Chắc cậu chưa từng yêu ai à?"
"Chưa từng..."
"Khá lắm, trai tân giữ sức khỏe đấy à? Từng đi chơi chưa?"
"Suỵt! Cậu nói nhỏ thôi, lỡ như Dương Thải Ny nghe thấy thì làm sao!" Uông Vũ Phi vội vàng che miệng Trương Dịch tiện thể hồi hộp nhìn xung quanh.
"Ha ha, vậy nói cho cậu nghe, tuy rằng tôi kinh nghiệm yêu đương không nhiều, nhưng thời gian yêu thì rất dài. Tôi có thể truyền cho cậu một ít kinh nghiệm ít ỏi. Con gái ấy mà, tuyệt đối không được dùng cách theo đuổi này của cậu. Phải tránh dây dưa dai dẳng, phải tránh thường xuyên ra vẻ, phải tránh thanh cao kiêu ngạo. Phải mạnh mẽ lên một chút, bá đạo một chút, nhưng trong bá đạo lại phải có một chút dịu dàng, biết quan tâm, chăm sóc cô ấy. Nếu điều kiện kinh tế cho phép thì có thể thỉnh thoảng cho một chút lãng mạn, ví dụ như tặng hoa hoặc quà nhỏ gì đó. Cứ như thế mãi, con gái cũng sẽ cảm động thôi?"
"Còn nữa, phụ nữ thích nhất khẩu thị tâm phi. Các cô ấy nói không muốn, phần lớn là muốn, nói muốn, phần lớn là không muốn."
Mắt của Uông Vũ Phi đảo như rang lạc, giống như là hiểu lại giống như là không hiểu.
"Bá đạo? Khẩu thị tâm phi?"
"Đúng đấy, bá đạo một chút, mạnh mẽ lên sau đó lại thêm một chút dịu dàng."
"Thôi được rồi, không nói với cậu nữa, tôi vào ăn đây."
Thấy Uông Vũ Phi đang nghĩ ngợi nhập thần, Trương Dịch phất phất tay vào nhà tiếp tục ăn đồ.
Đương nhiên, những kinh nghiệm này đều là những kinh nghiệm mà Trương Dịch cho là có khả năng hữu dụng.
Không nhằm vào tất cả nữ giới.
Nếu như không hiệu quả với Dương Thải Ny...
Vậy thì ngại quá nhé ~
Coi như tôi vừa nói đùa thôi ~
Hắc hắc! - ^...
Đinh linh linh!
Một tiếng chuông điện thoại gấp gáp vang lên.
"Xin chào, 120 cấp cứu, xin hỏi có thể giúp gì được cho ngài?"
"Được rồi, xin đừng vội, nói từ từ thôi."
"Đau bụng đúng không? Sốt cao? Buồn nôn? Có thể tự mình đứng lên được không? Được, ngài nói địa chỉ một chút, bên tôi sẽ lập tức điều xe cứu thương đến cho ngài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận