Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 780: Từng cái khẩn trương như vậy làm gì

"Chương 780: Từng người khẩn trương vậy làm gì"
"A? Nhanh vậy đã xong rồi sao? Còn có khóa nghe không, chúng ta còn muốn nghe...""Bác sĩ Trương, lần sau khi nào anh lại giảng khóa vậy?""Đúng đó đúng đó, bác sĩ Trương anh giảng hay vậy, không làm giáo sư thì tiếc quá!"
"Hội nghị Hiệp Hòa có bảo m·ậ·t không vậy? Nếu không bảo m·ậ·t thì chúng ta có thể tiếp tục nghe mà ~"Có vài bác sĩ chỉ đơn thuần muốn nghe Trương Dịch giảng bài để mở mang kiến thức của mình.Có vài bác sĩ thì thuần túy là muốn được nhìn Trương Dịch thêm một lát thôi ~Bác sĩ đẹp trai như vậy, ngày thường làm gì có cơ hội được tiếp xúc gần như vậy đâu.Bình thường những bác sĩ ngoại viện này ngay cả Hiệp Hòa cũng không vào được, huống chi là được ở cùng một phòng hội nghị với Trương Dịch như bây giờ, thậm chí còn có thể nói chuyện với Trương Dịch.Hôm nay cơ hội tốt như vậy, bọn họ thật sự không nỡ rời đi nhanh vậy nha!Ai ~Có thể nhìn thêm một chút thì thêm chút thôi vậy ~Trong đám người có người nói một câu như vậy, Lập Mã liền có người hùa theo."Đúng vậy đó, chúng ta không sao, chúng ta không vội.""Mọi người đều là đồng nghiệp, đừng kh·á·ch sáo nha.""Trương Dịch, chúng ta đều là mê đệ, mê muội, mê ca, mê tỷ của anh đó nha!"
Trương Dịch đứng trên bục giảng nghe những lời này thì câm nín luôn rồi.Tốt cái đám mê đệ, mê muội, mê ca, mê tỷ!Tình cảm hội nghị ở Hiệp Hòa của chúng ta các người đúng là mặt dày không chịu đi đấy à?Khi Trương Dịch chuẩn bị xụ mặt đuổi người đi thì Kim Chính Luân đột nhiên giơ tay ra hiệu.Trương Dịch dừng lại nhìn về phía Kim Chính Luân.Chỉ thấy Kim Chính Luân cùng Tôn Chí Học bên cạnh gật đầu ra hiệu xong thì cười đi lên bục giảng."Ha ha, Trương Dịch cậu đừng lo, hôm nay hội nghị nội bộ này kỳ thật cũng không có gì quá phức tạp hoặc dính đến lợi ích của bệnh viện, bọn họ không muốn đi thì thôi đi."
Trương Dịch nhíu mày: "Thật không sao chứ viện trưởng?"Kim Chính Luân cười lắc đầu: "Không sao, cậu xuống trước đi, qua ngồi vị trí của tôi đi.""Được... Hả? Tôi ngồi vị trí của ngài?"
Trương Dịch vốn không kịp phản ứng, vừa mở bước chân thì ý thức được có gì đó không đúng.Chức vụ hiện tại của hắn bất quá là trợ lý chủ nhiệm khoa c·ấp c·ứu.Ngay cả chức phó chủ nhiệm còn chưa sánh nổi, sao còn có thể ngồi trước mặt mấy chủ nhiệm này được?Cho dù biết mình rất lợi hại, nhưng quy củ xã hội hắn vẫn hiểu.Cùng lắm thì an vị ở giữa hàng thứ hai, hoặc là ngồi cùng Khang Ngạn Minh.Kim Chính Luân lại muốn để hắn trước mặt nhiều người như vậy chèn ép cấp trên của mình?Như vậy không đắc tội người sao?Tuy nói Khang Ngạn Minh không phải là người nhỏ mọn, nhưng những lãnh đạo khoa khác thì không chắc.Trong chốc lát, Trương Dịch có chút không hiểu Kim Chính Luân rốt cuộc có ý gì.Hôm nay trong hội nghị không chỉ có bác sĩ của bệnh viện, mà bác sĩ ngoại viện cũng không ít.Hắn ngồi lên vị trí của Kim Chính Luân, có khi sẽ bị người ta dị nghị.Nhưng khóe mắt Kim Chính Luân lại mang theo ý cười, gật đầu khẳng định chắc chắn nói: "Ừ, chính là cậu đó, đi ngồi đi."Vừa nói, Kim Chính Luân còn nhẹ nhàng đẩy Trương Dịch một cái.
Khi Trương Dịch đi xuống bục giảng có thể thấy rõ ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình.Tôn Chí Học và Lương hiệu trưởng ngồi bên cạnh hắn, cùng rất nhiều lãnh đạo, chủ nhiệm, phó chủ nhiệm đều là một mặt cười nhẹ nhàng nhìn hắn.Nhưng, khi Trương Dịch đi thẳng tới chỗ Kim Chính Luân vừa ngồi thì sắc mặt của vài người đột nhiên thay đổi.Có người kinh ngạc, có người kinh hỉ, có người không hiểu, còn có người thì ẩn ẩn che giấu chút oán giận cùng k·h·i·n·h· t·h·ư·ờ·n·g.Tất cả những biến hóa trong ánh mắt mọi người Trương Dịch đều nhìn rõ.Cũng may Khang Ngạn Minh không làm hắn thất vọng, thấy Trương Dịch muốn ngồi xuống thì ngược lại rất vui vẻ.Trương Dịch cũng cảm thấy kỳ quái.Chẳng phải là một cái vị trí thôi sao!Chỗ Kim Chính Luân vừa ngồi thì làm sao chứ? Một cái ghế nhỏ thôi mà.Ngồi xuống cũng đâu có nghĩa lý gì.Thật là, từng người khẩn trương như vậy làm gì chứ?Hắn lại không có ý muốn thăng quan làm viện trưởng bệnh viện Hiệp Hòa.Nếu thật là vậy thì việc các người ghét hắn thì hắn còn có thể lý giải được, có điều...Hả?Chờ đã!Nghĩ lại thì Trương Dịch cảm giác có chút kỳ quái...Không đúng, hôm nay hội nghị nội bộ này rốt cuộc họp cái gì vậy?Trước đó Kim Chính Luân chỉ thông báo trong nhóm là sẽ có điều động nhân sự.Nếu quả thực có điều động thì mấy cái ông ba bà tám đó chắc đã sớm thăm dò nội tình rồi công khai tuyên truyền rồi.Nhưng lần này thực sự không có một chút tin tức nào.Không lẽ là bọn họ cố ý giấu diếm mình?Không đúng, chắc chắn không phải.Vậy thì là nội dung hội nghị lần này bị giữ kín quá, chắc ngoài mấy vị phó viện trưởng ở đây ra thì không ai biết.Nhưng nội dung gì lại được giữ kín đến vậy?Trương Dịch quay đầu cố ý nhìn biểu hiện của Văn Khang.Hắn p·h·át hiện hôm nay Văn Khang khác với trước kia rất nhiều.Lần trước thấy hắn có phải mắt trợn trắng đâu?Hôm nay lại không thèm để ý đến mình rồi?Hơn nữa, ngay cả lúc này, hắn ngồi ngay dưới mí mắt của hắn trên chỗ của Kim Chính Luân mà hắn cũng không tức giận?Nếu là trước đây thì chắc lão già này đã sớm đứng dậy mắng người rồi.Mà lúc này, hắn vậy mà mặt không cảm xúc?Cảm giác như là đã biết từ trước vậy??
Nhìn lại phản ứng của các vị viện trưởng và cả thư ký viện trưởng.Trên mặt bọn họ hầu như không thấy một chút kinh ngạc nào.Lẽ nào...Không thể nào?Trương Dịch càng nghĩ, nghĩ đến một chuyện rất phi lý, rất hoang đường nhưng lại làm mình hưng phấn.Chuyện điều động nhân sự hôm nay... Không phải là vì thăng chức cho hắn đấy chứ?Hơn nữa nhìn điệu bộ này, đến cả thư ký viện trưởng cũng đến, thì chức vị đó chắc chắn không thấp hơn chủ nhiệm phòng.Tê ~!Nghĩ đến đây, ngay cả Trương Dịch cũng nhịn không được hít sâu một hơi.Ha ha ha ~Không thể nào?Sẽ không phải thật chứ ~~??Khụ khụ!
Trương Dịch ra sức trấn tĩnh tâm tình lại, không chút động thanh sắc cứ vậy ngồi vào vị trí của Kim Chính Luân.Ngay lập tức lại rất tự nhiên cất tiếng chào Tôn Chí Học: "Bí thư Tôn, ngài khỏe, tôi là Trương Dịch."
"Ha ha, cậu khỏe."Lại đưa tay phải ra với Lương Hưng Văn: "Hiệu trưởng Lương, ngài khỏe, nghe danh ngài đã lâu, tôi là Trương Dịch."Lương Hưng Văn cũng nhìn Trương Dịch với ánh mắt thưởng thức: "Ha ha, tôi cũng ngưỡng mộ đại danh của cậu đã lâu, lát nữa hội nghị kết thúc tôi muốn nói chuyện riêng với cậu, không biết được chứ?"
Lương Hưng Văn ngỏ lời mời, người ta là hiệu trưởng của đại học Y Hoa Thanh, nào có lý do mà từ chối chứ.Trương Dịch vui vẻ đáp ứng.
Trên bục giảng, Kim Chính Luân hài lòng nhìn Trương Dịch ngồi xuống, liền lớn tiếng mở miệng nói:"Các vị! Hội nghị nội bộ Hiệp Hòa của chúng ta hôm nay thật ra cũng không có gì không thể c·ô·ng bố ra ngoài.Bởi vì nội dung chủ yếu của hội nghị hôm nay chính là về điều động nhân sự của bệnh viện chúng ta.Quyết định điều động nhân sự này sau này cũng sẽ được c·ô·ng bố trên trang web của bệnh viện, coi như hôm nay mọi người không biết, thì ngày mai cả Đế Đô đều sẽ biết.Vậy thì tôi dứt khoát không giấu diếm nữa, ai muốn nghe thì cứ ở lại nghe."Kim Chính Luân vừa nói xong lời này, những bác sĩ vừa định đi nhà vệ sinh thì Lập Mã quay trở lại.Không có việc gì ~Bọn họ còn có thể nhịn thêm một lúc ~!
Bạn cần đăng nhập để bình luận