Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 871: ai? Còn có ai thiên phú có thể so sánh ta cao?!

Sau khi người nhà bệnh nhân rời đi, Trương Dịch mới gọi mấy cuộc điện thoại thông báo hủy ca phẫu thuật. Ca phẫu thuật này có làm hay không thật ra đối với Trương Dịch đều không sao cả. Chuyên gia nước ngoài thì cứ là chuyên gia nước ngoài thôi. Chỉ cần người bệnh cuối cùng được phẫu thuật thành công, ai làm cũng được. Trương Dịch cũng không suy nghĩ nhiều, đứng dậy thu dọn đồ rồi tan làm về nhà...
Hôm sau trời vừa sáng. Trương Dịch như thường lệ đi làm. Vừa đến thì nghe tin Lục Nguyên muốn gặp mặt. Hắn còn chỉ đích danh muốn gặp Trương Dịch, Trương Dịch suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu từ chối: "Không cần gặp mặt đâu, hiện tại cứ để cho hắn ở lại bệnh viện dưỡng bệnh cho tốt đã, đợi thêm mấy ngày chuyển tới phòng bệnh bình thường, ta sẽ đi kiểm tra phòng bệnh xem hắn." Lục Phong thấy Trương Dịch không đồng ý cũng không ép, trải qua một hồi muốn nói lại thôi, thấy người trong phòng làm việc càng ngày càng đông, hắn mới quay người rời đi. Mấy người tùy tùng thấy người đi rồi mới hấp tấp chạy tới, mặt đầy kích động hỏi: "Sư phụ! Ta nghe Trương Thịnh Vĩ nói buổi tối hôm qua lúc chúng ta đi anh suýt chút nữa lại phải tăng ca làm phẫu thuật đúng không? Hình như cũng là ca phẫu thuật tường kép á!" Ca phẫu thuật của Lục Nguyên hôm đó nhiều đại lão thật là. Mấy người đệ tử bọn họ chẳng biết gì hết. Nên đang chờ đến lần sau Trương Dịch làm tường kép, bọn họ có thể vào làm phụ tá đấy!
"Thủ thuật đó không phải đã hủy rồi sao? Sao cậu còn đi nói lung tung thế?" Trương Dịch không đáp, bực dọc liếc Trương Thịnh Vĩ đang gà gật ở góc tường. Bỗng nghe Trương Thịnh Vĩ bằng giọng thều thào sắp chết vang lên: "Ai nha, hủy rồi thì vẫn có thể nói mà, tối hôm qua ta nghe nhà kia nói chuyện đấy. Có phải họ không vừa mắt anh rồi mời bác sĩ nước ngoài tới phẫu thuật không?" "Ừ, người nhà quả thật mời chuyên gia phẫu thuật tim mạch đến từ Thụy Sĩ, hình như là Hanley, đệ tử ruột của Edgar Thorp. Nhưng việc này cũng bình thường thôi, mỗi người mỗi ý mà, người ta cứ nghĩ mặt trăng nước ngoài tròn hơn thì mình có giải thích thế nào cũng vô ích, thôi thì cứ theo người ta đi." "Vả lại, ta cũng tìm hiểu một chút về cậu đệ tử Hanley này, nghe nói là một tay làm Bentall rất giỏi, còn cả phình động mạch chủ hình chữ I thường quy thì hắn cũng làm rất xuất sắc. Mà Mao Bân thì vừa hay bị phình động mạch chủ hình chữ I, giao cho hắn cũng được, cũng là chuyên môn." Trương Dịch thật sự không để ý ai sẽ phẫu thuật cho bệnh nhân. Phình động mạch chủ đối với các bác sĩ khác, có lẽ là loại phẫu thuật cần luyện cả đời người mới có thể tinh thông. Nên hễ có một ca bệnh có thể luyện tay, mọi người sẽ rất kích động. Nhưng với Trương Dịch thì không phải. Chỉ là phình động mạch chủ hình chữ I, dù thuộc ca phẫu thuật cấp bốn, Trương Dịch cũng không thấy có gì khó. Nếu là phẫu thuật Bentall, nhất là các ca Bentall phức tạp hoặc cần cải tiến thì có lẽ còn có hứng thử.
Trương Thịnh Vĩ vẻ mặt khó hiểu: "Không phải đại ca, sao anh có vẻ không quan tâm vậy? Người ta coi thường anh đó! Anh không có ý định gì sao? Không tìm cơ hội để 'đánh mặt' họ à?" Trương Dịch liếc hắn đầy khó chịu: "Không cần thiết, chẳng cần thiết gì mà phải chứng minh với những người không liên quan. 'Đánh mặt' họ thì sao? Ta có được gì không? Nếu học được kỹ thuật mới thì còn có ý nghĩa, không thì chẳng khác nào chỉ phô trương kỹ thuật cho người khác xem, như thế quá thiệt thòi." Nghe Trương Dịch nói vậy, Trương Thịnh Vĩ lập tức thấy có lý. "À! Anh nói có đạo lý đó! Thực lực của Edgar Thorp kia thì chưa nói được, nhưng cái cậu Hanley này cũng chỉ giỏi phình động mạch chữ I và phẫu thuật Bentall, vậy thì chắc chắn không bằng anh rồi! Đi lên 'đánh mặt' chẳng khác nào đi không công bày trò dạy học cho bọn Tây này xem! Không nên không nên, ta không thể đi!" Một bên, tát Lý vẫn luôn nép ở một góc nghe rõ cuộc đối thoại của mọi người, vội vàng hỏi: "A chờ chút ~! Các anh đang nói Hanley, đệ tử của Edgar Thorp, sẽ tới bệnh viện này làm phẫu thuật sao!?" "Đúng vậy, chính là Hanley, đệ tử ruột của ông ta." "Dựa vào! Thật là Hanley á? Hắn thật sự đến ư!?" Trương Dịch gật đầu: "Ừm, chắc chắn là hắn, vì người nhà nói là Hanley đệ tử ruột của Edgar Thorp, nếu không phải hắn thì là ai?" tát Lý kinh ngạc há hốc mồm, không thể tin được, thốt ra một câu tiếng Hoa vừa học: "Ngọa Tào?!" "Vậy nếu thật sự là Hanley qua phẫu thuật thì đúng là quá kịch tính ~!" Nghĩ đến cái vị đệ tử chân truyền kia lại sắp bị bác sĩ Hoa Quốc 'đánh mặt', tát Lý chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy buồn cười. tát Lý lộ vẻ mặt xem kịch hay, suy nghĩ một hồi rồi lại tiếp tục nói: "Cậu Hanley này cũng chỉ nhờ một tay phẫu thuật Bentall làm tốt, mới được Edgar truyền dạy lại mới được giới ngoài trọng vọng. Trước đây ta cũng cảm thấy hắn là một bác sĩ có thiên phú, không chỉ có thiên phú lại còn xuất thân danh môn, thật sự khiến người ta ngưỡng mộ, nhưng bây giờ thì... chậc chậc, ta thấy hắn cũng thường thôi, nhất là so với Trương Dịch, lại càng lộ rõ vẻ bình thường." Ngay sau khi tát Lý vừa dứt lời một giây. Ở cửa phòng làm việc của khoa cấp cứu, mấy người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh từ từ xuất hiện. Rõ ràng là tát Lý đang nói tiếng nước ngoài, nên những người nước ngoài kia đều có thể nghe hiểu. Người dẫn đầu mặc bộ tây trang đen, một thanh niên tóc nâu đang cau mày, trong mắt còn mang chút khinh thường nhìn vào trong văn phòng. Cái gì? Ta bình thường?? Ta lại bình thường á? Sư phụ ta là Edgar! Một tay Bentall luyện ở Thụy Sĩ đã có danh tiếng rồi! Mà ngươi lại bảo ta bình thường?? Ngươi là ai vậy? Dám coi thường người khác như vậy! Còn cái Trương Dịch là ai?! Ai lại có thiên phú cao hơn Hanley của ta chứ?!?
Vị bác sĩ khoa tim mạch dẫn mấy người nước ngoài tới lúc này đã mồ hôi nhễ nhại. Ông cũng hiểu tiếng nước ngoài! Vừa chưa đến gần ông đã nghe thấy có người đang chế nhạo Hanley ở phòng làm việc của khoa cấp cứu. Ông vội ngẩng lên nhìn sắc mặt của Hanley. Quả nhiên, tên này cũng nghe thấy, hơn nữa còn đang rất tức giận. Cái này cái này cái này... Mặc dù đây là sự thật, nhưng cũng làm cho ông dẫn đường thấy quá khó xử! "Khụ khụ!" Bác sĩ khoa tim mạch vội vàng ho khan hai tiếng vào trong văn phòng. Trương Dịch lúc này mới quay đầu. Còn tát Lý, khi nhìn thấy thì cả người đã hóa đá! Anh hoàn toàn không nghĩ tới khi vừa nói xấu người khác sau lưng thì người đó lại xuất hiện ngay trước mặt! Đúng là 'gậy ông đập lưng ông' mà! Anh vội vàng liếc ngang liếc dọc tỏ vẻ mình đang rất bận rộn, rồi sau đó chạy trốn với tốc độ nhanh như chớp. Ở trong phòng, Trương Dịch lại tỏ ra không quan trọng, làm bộ không biết gì rồi đứng dậy nhìn bác sĩ khoa tim mạch, khách khí hỏi: "Sao vậy bác sĩ Vương? Sáng sớm đã đến khoa cấp cứu là có chuyện gì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận