Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 336: Cái gì? Trương Dịch còn muốn mang cái trợ thủ

Chương 336: Cái gì? Trương Dịch còn muốn mang theo trợ thủ?
Trương Dịch: ? ? ?"Ừm?"
Trương Dịch mặt đầy dấu chấm hỏi!
Cái tình huống gì đây?
Tiểu nha đầu da mặt dày vậy sao!
Trước mặt bao nhiêu người lại hỏi vấn đề này? Thật không biết xấu hổ... ! !
Một bên, Trần Phương dẫn đầu nhịn không được bật cười thành tiếng "Phốc... Ha ha ha! Các người trẻ tuổi bây giờ dũng cảm thật đấy!".
Trương Dịch quay đầu lườm hắn một cái.
Không chỉ có Trần Phương, rất nhiều người trong phòng phẫu thuật đều đang cố nhịn cười xem náo nhiệt hóng chuyện.
Trương Dịch bất đắc dĩ nhìn cô nữ thực tập sinh kia.
Chắc là vừa tốt nghiệp đại học, vẻ ngây thơ trên mặt đã hết, đôi mắt tròn xoe long lanh như có mấy phần linh khí.
Vừa dứt lời, mọi người trong phòng phẫu thuật đều như đang chờ đợi câu trả lời của Trương Dịch.
Đương nhiên, Trương Dịch cũng không hề nao núng.
"Ngươi ngược lại can đảm thật đấy, nhưng mà... Ta hiện tại cũng không thiếu bạn gái."
Ôi trời ~! Câu "Ta không thiếu bạn gái" của bác sĩ Trương là có ý gì?
Chẳng lẽ nói...?
Anh ta đã...?
Tê! Tin lớn đấy! !
Bên bàn mổ, Lữ Tĩnh hắng giọng nhìn đám thầy thuốc trẻ tuổi này nói:
"Đi đi các cậu, phẫu thuật xong rồi thì nhanh đi đi, đừng ở đây tám chuyện nhảm nhí!"
Lữ Tĩnh cau mày, đám thực tập sinh vội vàng xám xịt bỏ đi.
Trần Phương lập tức lộ ra vẻ mặt đầy ý vị đi tới, một bên khoác vai Trương Dịch vừa trêu chọc:
"Ô? Ý gì đây? Cái gì mà bây giờ cậu không thiếu bạn gái? Chẳng lẽ... Cậu có rồi?!""Được đấy nhóc, âm thầm tìm hiểu yêu đương sao không nói với anh hả? Mau thành thật khai báo! Ai thế? Đến cuối cùng là ai đã cưa đổ được cậu? !""Chẳng lẽ là Thẩm Linh Nguyệt hàng xóm của cậu à? Ừm... Cô ấy cũng được đấy, dáng dấp với vóc dáng đều rất ổn. Không đúng, xem hai người mỗi ngày ở bệnh viện cũng đâu có gì tương tác, không đúng không đúng, chắc chắn không phải là Thẩm Linh Nguyệt rồi. Vậy là ai ta? Chẳng lẽ là Uông Băng Băng lần trước à?! Nữ MC xinh đẹp kia?"
"Dừng dừng dừng! Dừng lại!"
Trương Dịch thực sự nghe không lọt nữa vội vàng cắt đứt phán đoán đơn phương của Trần Phương.
"Trần lão sư, câu này của tôi khó hiểu vậy sao? Ý tôi không thiếu bạn gái tức là tôi biết có người thích tôi, nhưng hiện tại tôi vẫn chưa cần."
Trần Phương trợn mắt chớp chớp, mấp máy môi nói:
"À? Vậy là thật sự chưa có quen ai sao?"
"Thật sự chưa có ai!"
"Ôi! Anh còn tưởng rằng cây khô nhà cậu cuối cùng cũng nở hoa rồi chứ, thật là chẳng thú vị gì cả!"
Trương Dịch: ...
Cậu không có chuyện để hóng nên nói tôi không thú vị hả?
Cái lý luận gì vậy?...
Vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, Trương Dịch đã nhận được tiếng nhắc nhở của hệ thống:
【Đinh! Chúc mừng ký chủ đã chữa trị thành công một bệnh nhân mắc bệnh tim!】
【Nhân đây thưởng năm mươi vạn tệ Hoa! Có thể rút tiền ảo vào 7 giờ tối nay!】
【Loại tiền tệ SHIB, hợp đồng tăng gấp 50 lần!】
Tuyệt!
Lại có tiền thưởng! Lại còn là năm mươi vạn nữa chứ!
Trương Dịch đang vui vẻ thì cô y tá cầm theo hóa đơn đi tới:
"Trợ lý Trương, cái kia... Hóa đơn của bé gái phẫu thuật tim thì làm sao thanh toán đây ạ?"
Cô y tá đưa hóa đơn tới trước mặt Trương Dịch.
Trương Dịch nhìn một chút, còn thiếu hai vạn năm nghìn tám trăm đồng nữa.
"Được, để tôi đi, lát nữa tôi đi thanh toán giúp cho."
Lần này Trương Dịch tự bỏ tiền túi ra giúp bé gái này.
Như vậy sẽ không ai thấy quỹ ngân sách thanh toán, cũng sẽ không gây chú ý.
Ở quầy thu ngân, thấy Trương Dịch lại tới giúp thanh toán tiền, nhân viên thu ngân vừa quẹt thẻ vừa giơ ngón tay cái với Trương Dịch.
Trong lòng ngoài hai chữ khâm phục ra, không có từ ngữ nào diễn tả được tâm trạng của anh ta bây giờ!
Trương Dịch thực sự như thần vậy!
Trong nhóm bệnh viện, không biết ai loan tin nói Trương Dịch hôm nay đã từ chối một cô thực tập sinh, đồng thời thừa nhận mình đã có bạn gái!
Khi nghe tin này thì Trương Dịch cũng ngớ người!
"Mẹ nó, tôi lúc nào nói tôi có bạn gái hả! !"
Thôi được rồi, lười so đo.
Dù sao cũng đâu phải thật.
Chỉ có điều người nói vô tình người nghe hữu ý mà thôi!
Hôm nay! Ngay hôm nay! Toàn thể nữ đồng nghiệp độc thân của bệnh viện cùng nhau buồn rầu thất tình!
Huhu! Bác sĩ Trương thế mà đã yêu rồi?!
Mà người đó còn không phải là tôi! Khóc ngất!
Buổi tối trước khi tan ca, Trương Dịch nhìn Trần Phương và Lữ Tĩnh.
Trong lòng hồi tưởng lại ca phẫu thuật tim buổi chiều, trong đầu Trương Dịch đột nhiên nảy ra một ý tưởng...
Trương Dịch kéo Trần Phương qua một bên, mặt đầy nghiêm túc hỏi:
"Trần lão sư, cho tôi hỏi anh một vấn đề."
Trần Phương tà dị nhìn Trương Dịch: "Cậu... Cậu làm gì? Vấn đề gì?"
"Nếu như anh có thể cùng tôi đến Hiệp Hòa, anh có đi không?"
"A?!"
Lúc này, miệng Trần Phương há to ra như có thể nhét vừa hai quả trứng ngỗng!
"Tôi... Tôi... Tôi cũng có thể đi... Hiệp Hòa?!"
Trần Phương kinh ngạc đến mức nói chuyện lắp bắp!
Xin nhờ! Hiệp Hòa đấy! Đây chính là Hiệp Hòa đấy!
Sao hắn có thể không muốn đi chứ!
"Tôi chỉ hỏi anh trước một chút, nếu thật sự có thể thì anh có nguyện ý đi không?"
Trương Dịch chỉ là cảm thấy đã phối hợp với Trần Phương lâu như vậy, quả thật là rất ăn ý.
Nhưng thao tác của Trần Phương khi làm trợ lý thì vẫn cần thêm thời gian để trau dồi.
Mặt khác, hai người đã rất ăn ý.
Trương Dịch nghĩ Trần Phương đã đối tốt với mình hơn một năm nay, nếu quả thực có cơ hội thì Trương Dịch cũng muốn đưa Trần Phương đến Đế Đô phát triển.
Chỉ xem bản thân hắn có nguyện ý hay không.
Trần Phương liên tục gật đầu: "Ôi má ơi! Tôi đi, tôi chắc chắn sẽ đi! Đây là Hiệp Hòa đấy, cả đời tôi cũng chưa từng tới bệnh viện đó, nếu có thể cùng cậu đi... Vậy thì sau này tôi sẽ gọi cậu là đại ca!"
Trương Dịch cười: "Gọi đại ca không cần đâu, gọi cha còn hợp lý hơn."
Trần Phương: ? ? ?
Tối đến, sau khi tan làm về nhà, Trương Dịch gửi ý tưởng của mình cho Kim Chính Luân.
Kim Chính Luân đang ăn cơm tối thì nhận được tin nhắn này, suýt chút nữa đã phun cơm ra ngoài!
"Cái gì? Cậu ta còn có trợ lý? Cậu ta còn muốn mang theo trợ lý đến Hiệp Hòa?!".
Cái tên này! Lúc nào đã có đội phẫu thuật vậy? Trước giờ có nghe nói gì đâu?
Ban đầu Kim Chính Luân còn định chờ Trương Dịch đến rồi sẽ cho anh ta một đội phẫu thuật ở Hiệp Hòa. Không ngờ người ta đã có sẵn rồi?
Nghĩ đi nghĩ lại Kim Chính Luân trả lời:
"Ừm... Trợ lý của cậu có trình độ như thế nào? Kinh nghiệm làm việc bao nhiêu năm rồi?"
"Cử nhân, đang học nghiên cứu sinh, đã là bác sĩ điều trị."
Bác sĩ điều trị, vậy là cũng có chút kinh nghiệm làm việc.
Nhưng Kim Chính Luân vẫn không thể dễ dàng đồng ý.
Dù sao anh ta chỉ muốn Trương Dịch thôi, lúc đầu đâu có nói còn cần trợ lý tới...
Vậy phải làm sao bây giờ?
Không đồng ý thì sợ Trương Dịch lại không đến. Công sức trước giờ có phải đổ sông đổ biển hết không?
Nhưng nếu đồng ý thì chẳng khác nào lại phá lệ vì Trương Dịch.
Mấy ngày gần đây đã có người trong bệnh viện xôn xao chuyện bệnh viện sẽ mời đến một đại lão siêu lợi hại, đồng thời còn chuẩn bị phòng riêng cho người này.
Chuyện này đã có mấy vị chủ nhiệm ý kiến cho là không công bằng.
Nếu như lại cho phép Trương Dịch mang theo trợ lý tới...
Ai! Khó nghĩ quá!
Kim Chính Luân tạm thời không trả lời Trương Dịch mà chỉ nói:
"Yêu cầu cậu đưa ra để chúng tôi bàn bạc lại rồi trả lời chắc chắn cho cậu. Nhưng cậu cứ yên tâm, chúng tôi nhất định cố gắng thỏa mãn yêu cầu của cậu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận