Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 320: Chúng ta là có thể cứu ngươi mệnh người

"Ái chà! Ta cũng nên nghĩ đến điều này mới phải! Bất kỳ loại bệnh tật nào đều liên quan đến nhau, triệu chứng ho khan của người bệnh không rõ ràng, có sốt nhẹ, có viêm phổi, sao ta lại không nghĩ đến chứ! Đầu tiên chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện viêm phổi, đã nội soi dạ dày không thể đưa vào bên trong, không biết nguyên nhân thực sự của khối sưng ở thực quản, vậy thì phải tìm nguyên nhân ở những chỗ khác chứ. Sau đó, khối sưng này cũng không thể mù quáng xác định là ung thư thực quản được! Ai! Là do ta quá qua loa!"
Trần Phương phủi tay, một bộ dạng hận không thể sớm biết.
Trương Dịch nhìn hắn một cái, thầm nghĩ, Trần lão sư thật ra cũng không phải là do ngươi qua loa, là do ta có mắt nhìn xuyên tường mà thôi.
"Khụ khụ, không sao đâu Trần lão sư, lần sau cẩn thận hơn một chút là được." Trương Dịch an ủi hắn.
"Ai! Cũng nhờ có ngươi đấy Trương Dịch, nếu không có ngươi đến kịp thời, người này chỉ sợ đã không còn."
Những người khác trong phòng phẫu thuật, bao gồm cả bác sĩ nội soi dạ dày, đều ngơ ngác mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Dịch.
Trợ lý Trương cũng quá giỏi rồi, trong tình huống nguy cấp như vậy mà vẫn có thể khẳng định tình trạng chảy máu thực quản không phải do ung thư thực quản, mà là do có vật gì đó mắc kẹt bên trong.
Chậc chậc! Thật là thần!
"Được rồi, cẩn thận cắm ống dạ dày rồi đưa người bệnh về phòng, đợi tỉnh lại thì bảo người nhà đến làm thủ tục. Còn nữa, khối sưng trên thực quản của hắn là do bị xương cá mắc vào gây viêm tổ chức, mấy ngày tới phải điều trị kháng viêm cho tốt. Ngực lại đặt thêm một ống dẫn lưu, phòng ngừa dịch chảy ra lại tụ tập." Trương Dịch vừa dứt lời vừa bắt đầu cởi bỏ bộ đồ phẫu thuật.
"Vâng, tôi biết rồi."
Nhân lúc Trương Dịch đi rửa tay, Trần Phương lặng lẽ theo sau.
"Hắc hắc Trương Dịch ~"
Trương Dịch quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Sao vậy Trần lão sư?"
"Cậu thấy tôi vừa rồi làm trợ thủ thế nào?"
Trương Dịch lập tức hiểu ra, hắn đang muốn nói bóng gió hỏi mình xem đội phẫu thuật có chọn hắn làm trợ thủ hay không?
"Khục khục... Ừm, tôi thấy cũng được đấy, Trần lão sư, cậu được chọn, thật ra cũng không phải là không thể."
"Ha ha! Thật á?! Thật sự chọn tôi?!" Trần Phương kích động hô lớn một tiếng.
Trương Dịch khẽ gật đầu: "Ừm, chọn cậu, được rồi."
"Ôi uy! Anh em tốt a!" Trần Phương hưng phấn vỗ vỗ vai Trương Dịch: "Ngày mai mời cậu ăn cơm."
Trương Dịch vội vàng khoát tay: "Thôi thôi thôi, không cần đâu, tấm lòng xin nhận, ăn cơm thì không cần."
Trần Phương trong khi làm trợ thủ cũng phối hợp với mình khá ăn ý.
Chọn hắn thật ra cũng được.
Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, Trương Dịch mới thay quần áo tan ca.
Việc xử lý bệnh nhân này đã làm chậm trễ gần hai tiếng đồng hồ.
Về đến nhà thì trời đã tối đen.
Vừa mới về đến nhà, còn chưa kịp thay giày thì đã nghe thấy trong đầu vang lên cái giọng nói quen thuộc.
【Chúc mừng túc chủ đã cứu chữa thành công một bệnh nhân bị xuất huyết thực quản!】
【Ban thưởng năm mươi vạn tệ Hoa! Có thể rút tiền trong tiền ảo vào lúc 10 giờ tối nay!】
"Tốt quá rồi, tăng ca gần hai tiếng không chỉ cứu được một mạng người mà còn được thưởng năm mươi vạn ~" Trương Dịch đắc ý thay giày vào nhà.
Một mình tùy tiện ăn chút gì đó vào buổi tối, sau đó đi tắm rồi đi ngủ.
Trong phòng phẫu thuật mô phỏng, khoảng thời gian này Trương Dịch vẫn luôn luyện tập phẫu thuật triệt để ung thư trực tràng kết hợp với khung chậu.
Theo thao tác của bản thân ngày càng tiến bộ, cộng thêm hai trợ thủ giúp mình.
Loại phẫu thuật này cơ bản ngay lần đầu tiên có thể đạt 95 điểm trở lên.
Sau đó lại luyện thêm vài ngày thì cơ bản đều có thể đạt điểm tối đa.
Hô hô ~ Thật là hệ thống thối tha!
Chỉ trừ tiền của ta, trừ làn da của ta, trừ cả thời gian gặp gỡ duyên phận của ta thì đã không còn gì nữa rồi~!...
Sáng sớm hôm sau.
Khoa cấp cứu giao ban buổi sáng.
Lữ Tĩnh: "Ừm? Người bệnh chạy trốn ngày hôm qua lại quay lại rồi à? Hơn nữa lại không phải ung thư thực quản?"
Trần Phương với hai mắt thâm quầng giải thích nói: "Đúng vậy, tối hôm qua đến thì người bệnh cứ liên tục thổ huyết, cũng may lúc đó Trương Dịch còn chưa tan ca nên đã đến giúp đưa người bệnh vào phòng phẫu thuật. Trong lúc phẫu thuật thì phát hiện chỗ hẹp ở thực quản và thành ống bị sưng không phải do ung thư mà là do xương cá mắc vào, dẫn đến thực quản bị hẹp và các mô xung quanh bị nhiễm trùng, đồng thời xương cá còn vừa vặn đâm rách mạch máu nên mới bị xuất huyết nhiều."
Đám người cấp cứu xôn xao một trận, nhìn nhau, thật sự không thể tin được, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía Trương Dịch.
"Lại có thể có chuyện trùng hợp này?! Thật kỳ diệu!"
"Ai, thật may là khoa cấp cứu của chúng ta có Trương Dịch a!"
"Tôi nhớ lần trước cũng có một bệnh nhân quái lạ mãi không tìm ra nguyên nhân, cuối cùng cũng là do Trương Dịch phát hiện ra điểm chảy máu trên ruột non. Lần này ca bệnh này còn kỳ quái hơn, cũng vẫn là do Trương Dịch phát hiện ra! Trương Dịch, cậu không phải là Tôn Ngộ Không chuyển thế đấy chứ?"
Có người nói đùa.
Trương Dịch nhướng mày: "Tôn Ngộ Không chuyển thế? Sao lại nói vậy?"
"Có Hỏa Nhãn Kim Tinh đấy! Yêu ma quỷ quái gì cũng không trốn được mắt cậu, ha ha!"
Phốc ~~ Trương Dịch bất đắc dĩ cười một tiếng.
Lữ Tĩnh nhìn Trần Phương hỏi: "Bệnh nhân kia hiện tại không sao chứ?"
Trần Phương khẽ gật đầu: "Sáng nay hơn sáu giờ đã tỉnh, hiện tại không có gì đáng ngại, người nhà cũng đến nộp đủ tiền rồi."
"Được, vậy thì cho xuất viện trước đi."
Sau khi giao ban xong, một nhóm bác sĩ lần lượt vào phòng bệnh để kiểm tra.
Trước tiên kiểm tra những bệnh nhân nặng nhất trong phòng cấp cứu.
Trong đó bao gồm cả chàng trai bị xương cá mắc ở thực quản kia.
Vừa trải qua phẫu thuật cộng thêm vết thương ở thực quản, cả ngày hôm nay người bệnh đều không thể ăn đồ ăn.
Chỉ có thể cho ăn qua đường mũi, đưa vào một ít thức ăn lỏng.
Muốn ăn cơm bằng miệng chỉ có thể chờ vết thương do xương cá kẹt ở thực quản phục hồi hoặc khi khối sưng tiêu rõ rệt thì mới có thể bắt đầu ăn.
Nhìn thấy bác sĩ đi vào, người bệnh có chút ngại ngùng.
Hắn nhận ra Trần Phương, hôm qua người ta đã không ngừng khuyên mình phải ở lại bệnh viện.
Kết quả mình vẫn cứ cố tình trốn về nhà.
Ai ngờ được đâu, về nhà chưa được mấy tiếng thì, hắn vừa ăn hai miếng bánh quy xong thì đột nhiên ngực đau nhức.
Sau đó liền bắt đầu nôn ra máu, giờ nghĩ lại thật là khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Suýt chút nữa là mất mạng!
"Bác sĩ... Hôm qua thật sự cám ơn các anh." Người bệnh suy nghĩ một lát rồi nói với Trần Phương một tiếng cảm ơn.
Trần Phương bất đắc dĩ thở dài nói: "Chỉ có thể nói là mạng của cậu lớn đấy, nếu hôm qua cậu chịu nghe lời tôi làm xét nghiệm bệnh lý thì chẳng phải đã có thể sớm biết không phải là ung thư thực quản rồi sao? Như vậy chẳng phải đã có thể sớm biết là do xương cá mắc vào rồi sao? Như vậy thì đã không cần phải chịu một vết dao ở ngực như vậy. Thôi được rồi, cảm ơn tôi còn không bằng cảm ơn bác sĩ Trương kia đi. Tối hôm qua nếu không có bác sĩ Trương ở đây, nhanh chóng đánh giá ra việc cậu không phải bị ung thư, nếu không thì căn bản cậu không có cơ hội gặp mặt trời hôm nay đâu."
Người bệnh vì mất máu nên sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Bây giờ vì trong lòng cảm thấy xấu hổ nên mặt lại càng hồng lên. "Hôm qua thật sự là do tôi lỗ mãng, tôi nghĩ bụng chẳng qua chỉ là ăn phải cái gì đó mắc ở họng thôi mà, cho nên tôi không để ý. Tôi cho rằng... Cho rằng tôi còn trẻ như vậy sẽ không bị bệnh ung thư... Cho nên mới... Thật sự là cảm ơn các anh, cảm ơn các anh rất nhiều."
Người bệnh nói lời cảm ơn, người nhà bên cạnh cũng liên tục gật đầu với nhóm bác sĩ.
"Cám ơn các anh, đã cứu mạng con trai tôi, cảm ơn các anh!"
Lữ Tĩnh khoát tay, sau đó nói với người bệnh trên giường: "Lần sau cậu nhớ kỹ đấy, bác sĩ nói thì phải nghe, chúng tôi là người có thể cứu mạng cậu, không phải là người chuyên môn hãm hại cậu."
"Vâng, biết rồi, cám ơn các anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận