Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 163: Trướng củi rồi trướng củi á! Trương Dịch lại trướng củi rồi

Chương 163: Tăng lương rồi tăng lương á! Trương Dịch lại tăng lương rồi!
Còn chưa kịp để Trương Dịch lên tiếng, Hà Bưu đã k·í·c·h đ·ộ·n·g nói tiếp: "Bác sĩ Trương, ngài đừng giận ta, tính tôi Hà Bưu làm việc hơi nóng nảy, vừa rồi thái độ của tôi không tốt, mong ngài đừng để bụng. Tôi cũng chỉ là quá lo lắng cho mẹ tôi nên mới vậy... "
"Không sao, tôi hiểu được."
"Hiểu được là tốt rồi, thật sự rất cảm ơn anh vừa rồi... Là do tôi đã quá x·e·m th·ư·ờ·n·g ngài, thật sự xin lỗi. Tôi cứ nghĩ... Cứ nghĩ anh cũng như mấy bác sĩ ở Đế Đô, cấu kết lại để ăn hoa hồng... Không ngờ ngài lại có bản lĩnh thật sự! Ca phẫu thuật của mẹ tôi thật sự là nhờ cả vào anh. Anh yên tâm, hôm nay tôi Hà Bưu xin thề, ở Thiên Hà hay toàn bộ Vân Tỉnh, có chuyện gì cứ tìm tôi. Tôi Hà Bưu nhất định sẽ giúp anh một tay!"
Trước khi ca phẫu thuật bắt đầu, Hà Bưu đã có dự định trong lòng. Nếu Trương Dịch phẫu thuật thành c·ô·ng, cứu sống được mẹ hắn trên bàn mổ. Thì Trương Dịch chính là ân nhân của hắn Hà Bưu. Ngược lại, nếu không thành c·ô·ng, Hà Bưu tuyệt đối sẽ khiến Trương Dịch không thể làm bác sĩ ở Vân Tỉnh này được. Dù công việc kinh doanh và quan hệ của Hà Bưu trải rộng cả nước. Nhưng mối quan hệ quan trọng nhất vẫn là ở Vân Tỉnh. Cho nên, những lời này Hà Bưu nói ra trong lòng tin chắc có thể thực hiện được.
Đương nhiên, hiện tại thủ th·u·ậ·t thành c·ô·ng. Trương Dịch nghiễm nhiên là đại đại đại ân nhân của Hà Bưu. Nghe Hà Bưu nói những lời này, Trương Dịch cũng tin hắn có thể làm được. Bất quá, không làm bác sĩ được ở Vân Tỉnh thì có làm khó được hắn không? Trương Dịch thiếu gì lời mời từ các bệnh viện khác ngoài bệnh viện Vân Tỉnh, mấy bệnh viện đều ném cành ô liu cho Trương Dịch. Chỉ là Trương Dịch không có ý định đi mà thôi.
"Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi chỉ là một bác sĩ bình thường, cũng không có chuyện gì gấp, không cần phiền anh đâu." Trương Dịch khiêm tốn t·r·ả lời.
Hà Bưu cười xua tay: "Không cần kh·á·c·h khí vậy bác sĩ Trương! Anh còn trẻ mà y thu·ậ·t đã giỏi như vậy, về sau tôi lớn tuổi cũng đâu thể không sinh b·ệ·n·h gì đó? Giữ mối quan hệ tốt với anh, chẳng phải sau này có lợi cho tôi sao?"
Lúc này Hà Bưu nói chuyện đã không còn hống hách như vừa nãy nữa. Hoà nhã đối đãi, rất tôn kính Trương Dịch. Nhìn có thể thấy người này là người thẳng tính, có gì nói đó.
Một bên, mấy người nhà khác nhìn Hà Bưu rồi vội vàng nói với Trương Dịch bằng giọng kh·á·c·h khí: "Bác sĩ Trương, ca phẫu thuật này vất vả cho anh rồi. Hà Bưu tính tình hắn vậy đấy, ồn ào vậy thôi, anh đừng để bụng. Nhưng mà những lời hắn nói là thật đó, thằng nhóc này ở Vân Tỉnh vẫn có chút quan hệ. Có gì cần giúp cứ tìm nó là được."
Trương Dịch lễ phép cười: "Được, cảm ơn mọi người. Thêm nữa, ca phẫu thuật của bà cụ thành công tốt đẹp, cái này mọi người cũng tận mắt nhìn thấy rồi. Vết thương rất nhỏ, chỉ cần sức đề kháng không quá yếu thì sẽ không dễ p·h·át sinh l·ây n·hiễm. Cũng tầm một hai ngày là có thể chuyển xuống phòng b·ệ·n·h thường. Về các liệu trình điều trị tiếp theo thì cứ hỏi bác sĩ ở phòng ICU là được."
"Được được! Cảm ơn bác sĩ Trương!"
[Đinh! Thu được điểm cảm ơn 200 điểm!]
Ca phẫu thuật kết thúc, người nhà bệnh nhân đến phòng ICU. Trương Dịch cũng quay về khoa c·ấp c·ứu.
Nhưng toàn bộ bệnh viện vẫn còn đang trong cơn chấn động, không sao bình tĩnh được. Trong nhóm chat bệnh viện, trợ lý viện trưởng trực tiếp p·h·át thông báo: "Tin tức quan trọng! Dưới sự dẫn dắt của trợ lý Trương, chủ nhiệm khoa tim mạch Vương, chủ nhiệm khoa cấp cứu Lữ và đội ngũ y bác sĩ, bệnh viện ta đã hoàn thành ca phẫu thuật bắc cầu động mạch vành không ngừng tim dưới nội soi l·ồ·n·g n·g·ự·c đầu tiên! Chúng ta hãy nhiệt liệt chúc mừng trợ lý Trương cùng đội ngũ! Và mong các bác sĩ khác trong viện noi theo tấm gương của trợ lý Trương! Hãy cùng nhau đồng lòng, chung tay xây dựng tương lai huy hoàng cho bệnh viện!"
Một loạt thông báo hùng hồn khiến nhóm chat bệnh viện như nổ tung. Mọi người đồng loạt gửi lời chúc mừng cùng những icon vỗ tay.
Đúng lúc này, Viện trưởng Tiền cũng với vẻ mặt đắc ý tươi cười đi đến khoa cấp cứu. "Ha ha ha! Trương Dịch à! Lần này lại là nhờ có cậu đấy!"
Viện trưởng Tiền vừa đến đã đi thẳng đến chỗ Trương Dịch. Ở những bệnh viện khác, đâu có chuyện một vị viện trưởng đường đường lại biết rõ chỗ ngồi của một bác sĩ quèn. Trừ khi người đó là Trương Dịch.
Trương Dịch ngẩng đầu nhìn Tiền Chính Cương cười nói: "Cũng bình thường thôi, trước đó làm qua một lần rồi nên lần này có phần chắc chắn hơn thôi."
"Ôi chao cậu đừng nói vậy! Ca phẫu thuật của cậu làm được, bệnh viện ta lại có cái mới để quảng cáo rồi. Cậu không biết đó thôi, Thiên Hà mình, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng lại có mấy bệnh viện cạnh tranh với nhau đấy. Bệnh viện số hai, bệnh viện số ba, bệnh viện u bướu đều là những bệnh viện hạng ba ngang hàng với chúng ta. Ta nghe nói bệnh viện u bướu năm nay còn bỏ vốn mời bác sĩ nghỉ hưu của Hiệp Hòa về ngồi khám bệnh. Nghe nói bác sĩ này còn có thể làm cả phẫu thuật cấy ghép tạng. Chúng ta bệnh viện mình cũng không thể kém được, ta đã làm đơn xin xét duyệt quyền thực hiện phẫu thuật cấy ghép tạng rồi, chắc tháng sau sẽ được duyệt xuống thôi. Thêm cả ca phẫu thuật bắc cầu động mạch vành không ngừng tim dưới nội soi lồng ngực của cậu nữa, bệnh viện ta lại có thêm một thế mạnh cạnh tranh rồi. Đây chẳng phải góp một viên gạch cho bệnh viện đó sao? Nhiều người dân đi khám bệnh cũng chỉ muốn tìm đến bệnh viện tốt thôi. Bệnh viện với nhau thật ra là cạnh tranh nhau về kỹ t·h·u·ậ·t để sống thôi. Ha ha! Mà thôi lần này tốt rồi, bệnh viện chúng ta nhất định sẽ ngày càng hưng thịnh! Khụ khụ, à đúng, Trương Dịch chút nữa qua văn phòng ta nhé, có việc muốn nói."
Cuối cùng, Tiền Chính Cương còn nhìn Trương Dịch bằng ánh mắt đầy bí ẩn. Có việc muốn nói? Cái giọng điệu quen thuộc này, ánh mắt quen thuộc này. Chẳng lẽ là lại muốn tăng lương sao???
"Thưa viện trưởng, người nhà bệnh nhân ca phẫu thuật vừa rồi vốn dĩ không được vào phòng mổ. Nhưng mà hình như sau khi người đó gọi điện thoại thì ngài đã đích thân đến để người ta vào phòng mổ phải không? Tôi hơi tò mò, người này có quan hệ như thế nào mà có thể khiến viện trưởng tự mình đến vậy?"
"Cậu nói hắn sao, người đó đúng là có chút quan hệ đấy. Ta nhận được điện thoại của Cục trưởng cục y tế mới biết."
Trương Dịch có hơi kinh ngạc: "Cục trưởng cục y tế? Cục trưởng cục y tế Thiên Hà chúng ta sao? Là Dương Bình Vĩ sao?"
Tiền Chính Cương lắc đầu: "Không phải, Dương Bình Vĩ là phó cục trưởng, ý ta nói là ông Cục trưởng chính cấp ấy."
Lúc này Trương Dịch mới ngộ ra, nhẹ gật đầu. Ra là vậy. Xem ra tên Hà Bưu này cũng có chút mánh khóe.
...
Sáng sớm hôm sau, Trương Dịch không giao ban mà đến thẳng văn phòng của Tiền Chính Cương.
"Viện trưởng."
"Mau ngồi đi, tìm cậu có chuyện tốt, đúng rồi, ngoài chuyện tôi muốn nói ra, còn có một chuyện khác." Tiền Chính Cương vừa rót nước cho Trương Dịch vừa nói.
Trương Dịch nhận lấy cốc nước chờ đợi lời tiếp theo của ông.
"Chuyện thứ nhất chắc cậu cũng đoán được rồi, là muốn tăng lương cho cậu."
Trương Dịch nhướn mày. Tăng lương ư? Tăng lương thì tốt quá rồi còn gì, vui quá là biết mà~.
"Trước kia là 30 vạn, lần này tôi hỏi ý Hoắc viện trưởng xong liền tăng trực tiếp lên 40 vạn cho cậu. Tôi và Hoắc viện trưởng đều hiểu rõ, người tài giỏi như cậu chắc chắn không thiếu bệnh viện khác ngấm ngầm muốn lôi kéo cậu đâu. 40 vạn là mức lương đặc biệt nhất bệnh viện chúng ta, trước mắt chỉ có mình cậu là nhận được con số này. Tôi cũng biết là người trẻ tuổi, hẳn là nên đến những thành phố lớn để lập nghiệp. Nếu như có bệnh viện nào tốt tìm đến cậu thì cậu cứ thương lượng với tôi một chút. Tôi không phải loại viện trưởng cứng nhắc ép người ta ở lại đâu. Tất nhiên, nếu có bệnh viện nào tốt, tốt nhất là top 5 cả nước tìm đến cậu thì tôi mới cho cậu nhảy việc. Còn nếu không thì không cần thiết đâu nhé, tôi nhất định sẽ không cho người đi." Những lời cuối cùng của Tiền Chính Cương mang theo giọng điệu đùa cợt mà nói ra. Nhưng Trương Dịch trong lòng vô cùng vui mừng. Có thể có được một lãnh đạo quan tâm tốt như vậy quả là chuyện may mắn.
"Được, cảm ơn viện trưởng Tiền!" Trương Dịch đứng lên cúi chào Tiền Chính Cương.
Tiền Chính Cương cười khoát tay một cái nói: "À đúng, còn có một việc nữa, có liên quan đến bệnh viện Hoa Tây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận