Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 667: Tin tưởng Trương Dịch!

Chương 667: Tin tưởng Trương Dịch!
Nhân viên cứu hỏa này tuổi còn trẻ, mới tầm hai mươi tuổi. Nhân viên cứu hỏa lớn tuổi kia xem xét vết thương máu me đầm đìa, liền cúi đầu hô lớn: "Tiểu Mao! Tiểu Mao ngươi nghe ta nói không? Đừng ngủ mà! Ngươi còn chưa cưới vợ đâu, ngươi không thể c·hết được!" Nhưng nhân viên cứu hỏa tên Tiểu Mao kia không trả lời, chỉ vì đau đớn sau lưng khiến hắn không tự chủ được rên vài tiếng. Cùng lúc đó, Trương Dịch cũng đã thấy rõ thương thế của nhân viên cứu hỏa này. Sau lưng và chân trái đều có các vết thương do nổ và bỏng ở mức độ khác nhau. Bên ngoài vết thương còn dính nhiều bụi đen và tạp chất. Nhất định phải tranh thủ thời gian làm sạch vết thương, nếu không chắc chắn sẽ nhiễm trùng. Nghiêm trọng nhất là ở chân trái, vài bộ phận cơ thịt không biết đã bị nổ bay đi đâu. Uông Vũ Phi chú ý tới điều này liền nhíu mày: "Chân này... E là phải c·ắ·t bỏ?"
Các nhân viên cứu hỏa đi theo xe cứu thương nghe vậy liền vội hỏi: "Cái gì? Cắt bỏ? Không... Không thể nào! Bác sĩ, các anh là bác sĩ của Hiệp Hòa, xin nghĩ cách giúp cậu ấy với, cậu ấy còn trẻ như vậy, mới hai mươi mốt tuổi thôi!" Trương Dịch tiếp lời giải thích: "Mọi người đừng gấp, vết thương ở chân trái của cậu ấy có hơi nghiêm trọng, trước tiên chúng ta phải làm sạch vết thương, đợi làm sạch xong mới biết được trên đùi thiếu bao nhiêu, rồi mới quyết định có cần cắt bỏ không. Nhưng mọi người cứ yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ dốc hết sức để bảo toàn chân cho cậu ấy." Trương Dịch đã nói vậy, tảng đá trong lòng Uông Vũ Phi cũng rơi xuống. Anh nhẹ nhàng nói với mấy nhân viên cứu hỏa kia: "Mọi người cứ yên tâm giao người cho bác sĩ Trương đi, cậu ấy là trụ cột của khoa cấp cứu chúng tôi đó."
Nghe vậy, mấy nhân viên cứu hỏa kia mới dời mắt nhìn Trương Dịch. Vừa rồi quá gấp, căn bản không có nhìn kỹ mặt mũi bác sĩ. Giờ nhìn kỹ, mới phát hiện vị bác sĩ tên Trương Dịch này nhìn quen mắt làm sao ấy! "Ủa? Anh có phải là vị bác sĩ kia không? Người đã ra tay sau ca phẫu thuật thất bại của bác sĩ nước ngoài ấy? Là anh đúng không?" "Đúng đúng đúng! Tôi nhớ ra rồi, tôi cứ thắc mắc sao nhìn anh quen thế, thì ra anh là Trương Dịch, Trương thần y!" Mọi người trong lòng lo lắng, bất an cũng dịu đi phần nào. Họ đã biết Trương Dịch lợi hại cỡ nào khi xem tin tức trước đó. Giao Tiểu Mao cho anh, tuyệt đối có thể yên tâm! "Uông Vũ Phi, cậu xuống dưới tiếp tục cùng tổ 2 bố trí người bệnh, tôi đưa người về Hiệp Hòa phẫu thuật trước." "Hả? Được..." Mặc dù có thể cùng tổ 2, anh thật sự rất vui, nhưng được trở về cùng Trương Dịch lên phòng phẫu thuật, anh lại càng vui hơn!
Sau khi Uông Vũ Phi xuống xe, xe cứu thương của Hiệp Hòa nhanh chóng rời hiện trường. Uông Băng Băng lập tức tiến lên phỏng vấn: "Chào ngài, xin hỏi nhân viên cứu hỏa vừa rồi bị thương thế nào vậy? Có nguy hiểm đến tính m·ạ·ng không?" Uông Vũ Phi biết bọn họ là phóng viên của Đài truyền hình Đế Đô, gật đầu nói: "Nhân viên cứu hỏa đó bị thương khá nghiêm trọng ở toàn bộ lưng và trên đùi, nếu xử lý chậm có thể phải cắt cụt chi, thậm chí nguy hiểm đến sinh m·ệ·n·h." "Nghiêm trọng vậy sao?! Vậy... Vậy bác sĩ Trương có nắm chắc chữa khỏi không?" "Vừa rồi tại hiện trường chúng tôi đã sơ cứu ban đầu, tình hình cụ thể thế nào còn phải đến bệnh viện vào phòng phẫu thuật mới biết được. Nhưng tôi tin tưởng Trương Dịch nhất định sẽ dốc hết sức!" "Vậy nhân viên y tế các anh có ai bị thương không?" "Cảm ơn đã quan tâm, chúng tôi hiện tại không sao cả." "Vậy thì tốt rồi, cảm ơn anh đã trả lời phỏng vấn!" Sau khi trao đổi ngắn gọn, Uông Vũ Phi quay lại hiện trường tiếp tục hỗ trợ.
Còn Uông Băng Băng thì hướng ống kính máy quay nói: "Trước mắt, tình hình cơ bản là như vậy, số lượng người bị thương tiếp theo, cũng như tình hình vết thương của nhân viên cứu hỏa kia cụ thể thế nào, đài của chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi. Đương nhiên, tôi cũng tin tưởng bác sĩ Trương nhất định có thể cứu chữa thành c·ô·ng cho người lính cứu hỏa dũng cảm kia! Trên đây là toàn bộ tin tức chi tiết về vụ nổ ở thôn Kinh Hà mà đài của chúng tôi đưa tin, tôi là Uông Băng Băng, người dẫn chương trình của Đài truyền hình Đế Đô, cảm ơn mọi người."
Lúc này, xe cứu thương đang lao vun vút trên đường. Vì được cấp cứu kịp thời, nhân viên cứu hỏa tên Tiểu Mao vẫn chưa bị ngất. Còn Trương Dịch đã bắt đầu làm sạch vết thương, phải mất rất nhiều thời gian mới có thể làm sạch triệt để tất cả vết thương trên bề mặt. Vì sao phẫu thuật xương ngoài thường kéo dài đến mười mấy tiếng? Vì chỉ riêng việc làm sạch thôi cũng đã tốn không ít thời gian rồi. Trương Dịch tranh thủ làm sạch được bao nhiêu hay bấy nhiêu trên xe, để tiết kiệm thêm thời gian.
Một nơi khác, tại bệnh viện Thuận Nguyên. Sau khi đưa người bệnh bị bỏng 40% từ hiện trường trở về, các bác sĩ ở khu bệnh viện này lập tức sắp xếp chụp mạch máu cho bệnh nhân. Mặc dù trong lòng họ vẫn bán tín bán nghi, nhưng nếu không tận mắt chứng kiến thì sao có thể tin trên đời này có người lợi hại như vậy được? Quả nhiên, không lâu sau, kết quả chụp chiếu đã được chuyển tới máy tính của bác sĩ Hồ khoa cấp cứu. Bảy tám bác sĩ chen chúc nhau, dán mắt vào màn hình máy tính không rời!
"Lão Hồ, mau mở ra đi! Tôi muốn xem Trương Dịch kia có thật sự có thể mò kim trong mạch máu không! !" "Thôi đi, mò kim á? Từ vị trí động mạch gốc mà mò đến động mạch chủ lên á?? Không thể nào!" "Thế giới rộng lớn cái gì cũng có, người bệnh bị ngất có nghĩa là cây kim kia thật sự ở trong mạch máu đấy." Một giây sau, vài tấm ảnh đen trắng đã được mở ra, phóng to. Vài giây sau, từng tiếng hít vào ngược lại liên tục vang lên từ nơi này! "Tê! ! Ngọa Tào! !" "Trời ạ..." "Trời ơi... Thật sự có người lợi hại như vậy sao??!" "Đậu xanh rau má..." Những đồng nghiệp xung quanh đang bận việc cũng nhao nhao tới xem: "Mấy người đang xem cái gì mà vây ở đây vậy? Có gì lạ sao?" Kết quả không ai để ý đến hắn. Bởi vì những bác sĩ vây quanh máy tính đã bị hình ảnh trước mắt làm cho r·u·ng động, không thể hoàn hồn. Mò kim trong mạch máu a!! Không có bất cứ hình ảnh hỗ trợ nào... Anh ấy!! Anh ấy lại có thể trực tiếp đưa cây kim từ động mạch gốc đến vị trí gần tim! Trời ơi! Quá giỏi! Giỏi đến mức k·h·ủ·n·g b·ố! Sau một hồi lâu, một bác sĩ mới hậm hực nói: "Tôi... Tôi nhất định phải thi vào Hiệp Hòa, bái Trương Dịch làm sư phụ..."
Một câu nói trực tiếp châm ngòi đấu chí trong lòng những người khác! "Tôi cũng vậy! Năm nay Hiệp Hòa mở rộng quy mô, tôi nhất định đăng ký đầu tiên!" "Tôi cũng phải! Khoa cấp cứu Hiệp Hòa nếu nhận người, tôi nhất định sẽ đến thử!" "Trương Dịch có nhận đệ tử không?? Tôi cũng rất muốn bái anh ấy làm thầy!"
Hai mươi phút sau, xe cứu thương dừng trước cửa khoa cấp cứu của bệnh viện Hiệp Hòa. Vì đã gọi điện thoại trước, nên lúc này phòng phẫu thuật đã chuẩn bị sẵn sàng. Các bác sĩ khoa bỏng và khoa xương ngoài cũng đã chuẩn bị. Thấy Trương Dịch đỡ bệnh nhân xuống xe, Khang Ngạn Minh chặn anh lại: "Trương Dịch cậu vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi, ca phẫu thuật cứ để bọn họ làm là được." "Không sao, chân của nhân viên cứu hỏa này hơi khó giải quyết, tôi không yên tâm giao cho người khác, đợi giải quyết xong đã rồi tôi đi nghỉ." "Cậu... Ai!" Thấy Trương Dịch kiên quyết, Khang Ngạn Minh cũng không nói thêm gì. Tiểu tử này! Đúng là một người cuồng công việc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận