Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 684: Hiệp Hòa đây là mộ tổ bốc lên khói xanh

Chương 684: Hiệp Hòa đúng là mộ tổ bốc lên khói xanh
"Ngươi nhanh như vậy liền đáp ứng rồi? Không suy nghĩ thêm chút nữa sao?" Kim Chính Luân cũng không ngờ Trương Dịch lại đáp ứng sảng khoái như vậy. Không cần nghĩ ngợi thêm à? Hắn thật ra từ đầu còn tưởng Trương Dịch không chắc sẽ đồng ý chuyện này. Dù sao, đường đường chính chính thu đồ đệ khác với việc dẫn thực tập sinh trong bệnh viện. Thực tập sinh vừa ra trường không biết gì, nhưng thu những trưởng khoa làm đồ đệ thì là phải dạy bản lĩnh thật sự. Bác sĩ làm lâm sàng sống bằng kỹ thuật, khoa nào cũng lấy chuyên ngành mình làm tự hào. Ngươi đem kỹ thuật dạy cho người khác thì bản thân đâu còn lợi thế.
Trương Dịch lại cười rất thản nhiên: "Cái này có gì mà phải cân nhắc? Đây là chuyện tốt mà, nếu thật sự có người học được gì từ ta, thì đó là cống hiến cho ngành y Hoa Quốc, giúp ích cho người dân. Trong lòng ta mong ước có người giỏi như ta, hoặc thậm chí còn giỏi hơn ta, như vậy chỉ có thể nói đất nước Hoa Quốc càng ngày càng mạnh!" Một phen nói triệt để mở ra tầm nhìn.
Kim Chính Luân nghe xong trực tiếp ngây người một lúc, rất lâu sau cũng không thốt nên lời. Ông không nghĩ Trương Dịch lại hào phóng đem bản lĩnh dạy cho người khác như vậy. Nếu đổi lại là ông... chưa chắc đã làm được. Trương Dịch còn trẻ mà đã cho thấy thiên phú đặc biệt với việc chẩn đoán, điều trị và phẫu thuật, có thể nói là một bác sĩ toàn năng hiếm có trong trăm năm. Tương lai, cậu chắc chắn sẽ trở thành người dẫn đầu trong giới y học Hoa Quốc. Thế nhưng cậu lại nhiệt tình muốn truyền đạt những bản lĩnh này cho người khác, thậm chí còn mong người khác vượt qua mình? Phải biết, con người thường càng có quyền lực địa vị lại càng tham lam. Bất luận ở đâu, trên đường làm quan đều có đấu đá ngầm. Ngay cả vị trí viện trưởng của Kim Chính Luân đây thôi, không ít người lén lút mong ông xuống để họ thay thế. Nhưng Trương Dịch lại rất thuần túy, căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Cậu chỉ mong nền y học Hoa Quốc ngày càng tốt hơn, mong có càng nhiều bác sĩ giỏi xuất hiện trong bệnh viện, mong người dân không còn phải sợ hãi bệnh tật.
Kim Chính Luân hồi phục tinh thần, cười tự giễu. Ông cười mình lại không bằng một người trẻ tuổi sống thấu đáo, sống có tầm nhìn! Xem ra là ông lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Kim Chính Luân đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai Trương Dịch: "Tốt, có suy nghĩ này của cậu thật quá tốt. Cậu cứ yên tâm, việc thu đồ đệ tôi nhất định sẽ xử lý tốt."
Trương Dịch nhẹ gật đầu, nghiêm túc nói: "Tuy nhiên, viện trưởng Kim, chuyện thu đồ đệ ngài có thể cứ giữ thể diện, nhưng cuối cùng có thu hay không là do chính tôi chọn, nếu tôi thấy không phù hợp, dù người đối diện là trưởng phòng tôi cũng không thu, mong ngài sẽ hiểu cho." Ý chính là, nhỡ khi đó có người có quan hệ hoặc trưởng khoa đến tham gia, Trương Dịch từ chối, mong Kim Chính Luân có thể giúp cậu xử lý.
Kim Chính Luân cười đáp: "Ha ha, đương nhiên rồi, dù sao cậu là sư phụ, đồ đệ có đạt tiêu chuẩn của cậu không là do chính cậu quyết định, yên tâm, chuyện này tôi không can thiệp."
"Vậy được, cứ quyết định như vậy, làm phiền viện trưởng Kim rồi."
"Không phiền, chỉ có hai vấn đề này, cậu đồng ý là tốt rồi. Cậu đi làm việc trước đi, chờ tôi làm xong văn bản rồi gửi lên nhóm bệnh viện để thông báo."
"Vâng." Trương Dịch đáp rồi đứng dậy rời phòng làm việc.
Trong văn phòng, nụ cười trên mặt Kim Chính Luân dần tắt. Đến khi bóng lưng Trương Dịch hoàn toàn khuất dạng, ông mới thở dài trong lòng. Sau đó ông lấy trong túi ra một bao thuốc lá rồi đốt một điếu. Trong làn khói mờ ảo, Kim Chính Luân suy nghĩ miên man. Bao nhiêu năm qua, ông từ một bác sĩ nội trú nhỏ bé vươn lên vị trí này không hề dễ dàng. Ông đã trải qua đủ chuyện ấm lạnh của nhân tình thế thái, xu nịnh, nịnh bợ mới lên được vị trí viện trưởng. Ông biết có lẽ mình đã thay đổi từ lúc nào rồi. Từ một thanh niên vừa tốt nghiệp tràn đầy mong chờ với ngành y và tương lai, giờ đã thành một vị viện trưởng đánh mất sơ tâm. Ông đã thấy bác sĩ bị người nhà bệnh nhân tìm đến đánh vì không quan tâm bệnh tình. Ông đã thấy y tá bị người bệnh đá vào bụng khiến sinh non chỉ vì tiêm nhiều mũi. Ông còn thấy bạn bè thân thiết trở mặt chỉ vì một suất thăng chức, đồng nghiệp ngấm ngầm chơi xấu nhau. Còn nhiều, rất nhiều chuyện, nhiều đến mức ông sắp không nhớ hết và quên đi một bác sĩ đúng ra nên thế nào. Giờ phút này, ký ức ùa về. Ông lại nhớ tới những lời vừa rồi của Trương Dịch. Người trẻ tuổi này có một ma lực nào đó, khiến người khác bị thu hút rồi tin phục. Bây giờ, lại có thể khiến ông tự nhìn lại bản thân.
"Ha ha." "Không sai, Hiệp Hòa ta có Trương Dịch thật sự là mộ tổ bốc lên khói xanh." Kim Chính Luân đưa tay dập điếu thuốc vào gạt tàn. "Không đúng, không phải bốc lên khói xanh, phải là bốc lên ngọn lửa hừng hực mới đúng."
Buổi trưa, người của đài truyền hình Đế Đô quả nhiên đã tới. Trương Dịch vừa xong ca mổ, đang ăn cơm trong phòng trực thì thấy Uông Băng Băng và quay phim của cô, Trương Dịch biết mọi người đang làm việc nên cũng nhanh chóng ăn cho xong.
"Không cần gấp bác sĩ Trương, ngài cứ từ từ ăn, dù sao chúng tôi cũng không vội." Uông Băng Băng ngược lại rất biết cách ăn nói. Một bên, Trần Phương và Mao Tiểu Viên cùng mấy người bọn họ trong mắt liền lộ ra tia cười trêu chọc. Lập tức nhìn Trương Dịch với vẻ mặt hóng hớt như kiểu: "Ôi uy, nữ MC xinh đẹp lại đến tìm anh rồi~ còn không mau nhận lấy cành hoa đào này~!" Trương Dịch liếc mắt với bọn họ rồi kệ họ.
Sau khi ăn xong, người trực ca thì đi trực ca, người nghỉ trưa thì đi nghỉ trưa, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh. Quay phim chỉnh sửa thiết bị xong rồi giơ ngón cái ra hiệu "OK" với Uông Băng Băng, phỏng vấn liền bắt đầu. Uông Băng Băng đầu tiên hỏi thăm tình hình sức khỏe của Trương Dịch, sau đó mới vào chủ đề chính. Nội dung phỏng vấn chủ yếu vẫn là về quá trình điều trị sau vụ nổ và tình hình của người lính cứu hỏa. Sau đó cũng trao đổi một chút về các biện pháp cấp cứu cơ bản khi gặp người bị bỏng và kế hoạch làm việc sau này của Trương Dịch.
"Ngài nói là sau này, công ty khoa học kỹ thuật Bối Pháp của Pháp sẽ lại tiến hành phẫu thuật viễn trình? Mà lần này, người mổ chính là ngài?"
"Đúng vậy."
"Vậy đến lúc đó cũng sẽ được phát sóng trực tiếp trên toàn cầu sao? Thời gian cụ thể là khi nào?"
"Cái này tôi không rõ, họ mới nhắn tin hỏi tôi chọn ca phẫu thuật nào để thực hiện, còn thời gian cụ thể thì vẫn chưa nói."
"Oa~ buổi phỏng vấn hôm nay, đài truyền hình Đế Đô chúng tôi thật sự quá may mắn, vậy mà lại có được một tin siêu hot thế này! Vậy xin hỏi bác sĩ Trương, ngài định chọn ca phẫu thuật nào để thực hiện viễn trình?"
Trương Dịch hơi cúi đầu cười, nước đôi đáp: "Cái này... tạm thời giữ bí mật vậy, đến lúc đó mọi người sẽ biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận