Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 756: Hắn không thăng chức ai thăng chức? !

Chương 756: Hắn không thăng chức ai thăng chức? !
Khang Ngạn Minh vốn coi là Kim Chính Luân sáng sớm tìm mình là có chuyện gì đó. Vừa hay hắn cũng có chút ý muốn thương lượng một chút với Kim Chính Luân. Kết quả, mới biết được là lãnh đạo họp.
"Đến rồi? Nhanh ngồi đi, chỉ còn thiếu ngươi." Thấy Khang Ngạn Minh đã vào, Kim Chính Luân chỉ ghế trong văn phòng nói.
"Được." Khang Ngạn Minh ngẩng đầu nhìn mấy vị lão già xung quanh, cười hỏi: "Sao vậy viện trưởng? Hôm nay có chuyện trọng yếu gì sao? Sao cả đám chúng ta đều đến vậy?"
Kim Chính Luân nhìn mọi người, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười thần bí. Nhưng ông không nói rõ, chỉ cười: "Ha ha, hôm nay gọi mọi người tới đúng là có một chuyện lớn."
Hiếm khi nghe thấy chữ đại sự từ miệng Kim Chính Luân.
Văn Khang, người nãy giờ im lặng, cau mày nói: "Có chuyện gì lớn? Viện trưởng đừng có mà úp úp mở mở, ở đây còn nhiều việc."
"Ấy! Văn Khang ông đừng gấp, chuyện này liên quan đến phòng nhân sự Y viện, hai ba câu nói sao xong?"
Nghe xong, toàn bộ đám lão già trong phòng lập tức ngồi thẳng dậy. Cái gì? Phòng nhân sự? Ý gì? Chẳng lẽ là một trong số họ được lên chức phó viện trưởng? Hay là Kim Chính Luân sắp thăng lên viện trưởng?
Kim Chính Luân nhìn ánh mắt mấy lão già là biết họ hiểu lầm, vội xua tay: "Thôi thôi, mọi người đừng đoán mò, không liên quan đến các vị, là chuyện của Trương Dịch."
"Trương Dịch? !?"
"Trương Dịch muốn thăng chức rồi? !?"
Vừa nghe đến cái tên này, người nổi cáu nhất là Văn Khang. Ngay cả Khang Ngạn Minh, chủ nhiệm khoa cấp cứu cũng không có phản ứng lớn như ông.
Kim Chính Luân cười nhẹ gật đầu với mọi người: "Đúng, chính là Trương Dịch. Thời gian gần đây, tin tức về Trương Dịch chắc mọi người đều thấy rõ. Từ khi cậu ấy đến bệnh viện, đã mang lại rất nhiều lợi ích và danh tiếng cho bệnh viện. Mặc dù Hiệp Hòa ta vốn đã không kém, nhưng từ khi Trương Dịch tới, danh tiếng của Hiệp Hòa trong mắt người dân ngày càng tốt hơn. Chỗ ta có bản khảo sát, mọi người xem qua đi. Do bộ phận tuyên truyền phỏng vấn bệnh nhân và người nhà trong bệnh viện, cũng như ý kiến của người dân về Hiệp Hòa một cách ngẫu nhiên ở bên ngoài. Kết quả cho thấy, mười người thì có ít nhất năm người cho Hiệp Hòa điểm tối đa là nhờ có Trương Dịch."
Nói rồi, Kim Chính Luân đưa một xấp tài liệu trên bàn làm việc cho mọi người. Người giật lấy đầu tiên là Văn Khang. Khang Ngạn Minh cũng rất kích động. Dù sao Trương Dịch cũng là người của khoa mình. Nếu Trương Dịch thăng chức thì khoa cấp cứu cũng nở mày nở mặt. Kết quả, ông không giành lại được từ lão già Văn Khang!
"Ngươi...ngươi gấp gáp làm gì? Trương Dịch đâu phải người khoa các ngươi!" Khang Ngạn Minh không vui trừng mắt.
Văn Khang không nói gì, lật xem tài liệu khảo sát. Một lát sau mới khó chịu ngẩng đầu hỏi: "Vậy ý của viện trưởng Kim là muốn cho cậu ta lên chức gì?"
Một câu của Văn Khang đã đánh trúng điểm mấu chốt. Đây cũng là điều mà mấy vị lãnh đạo ở đây muốn hỏi. Trương Dịch từ khi vào viện đến nay vẫn giữ chức trợ lý chủ nhiệm, tương ứng với bằng cấp bác sĩ mới nhận thì cũng coi như phù hợp. Nhưng nếu lên cao hơn, chức danh lại không tương xứng. Bác sĩ muốn lên chức nhất định phải có chức danh tương ứng. Muốn lên phó chủ nhiệm khoa thì ít nhất phải đạt chức danh phó chủ nhiệm mới có cơ hội tranh chức. Mà cũng không phải cứ muốn là được. Rất nhiều bệnh viện yêu cầu để thăng phó chủ nhiệm đều phải xuống nông thôn, làm ở xã nghèo một hai năm mới được về thăng phó chủ nhiệm. Mà để kiểm tra chức danh cũng cần điều kiện. Trương Dịch hiện tại dù chức vụ là trợ lý chủ nhiệm, nhưng chức danh chỉ mới là bác sĩ nội trú vừa nhận bằng. Trợ lý chủ nhiệm cũng đã là ngoại lệ. Vậy cậu ta còn có thể lên chức kiểu gì? Bệnh viện vẫn còn rất nhiều phó chủ nhiệm còn chưa lên chức, Trương Dịch thì mới tốt nghiệp đại học...Không hay cho lắm? Truyền ra không sợ người ta bàn tán sao?
Kim Chính Luân nhìn biểu hiện của mấy lão già. Trừ Khang Ngạn Minh đang cười ngây ngô, những người còn lại đều có chút lo lắng. Kim Chính Luân thong thả nhấp ngụm trà, ông biết nói thẳng với mấy ông lão cố chấp này thì không được. Chỉ có thể đưa ra sự thật, giảng đạo lý.
"Mọi người ngồi trước đi, ta biết chuyện này chắc chắn có người không đồng ý. Chỉ nói riêng khoa ngoại thần kinh, ta nhớ các ông hình như vẫn còn ba phó chủ nhiệm nhưng chưa có cơ hội lên đúng không? Rồi còn khoa ngoại lồng ngực nữa, khoa của ông cũng có mấy người vẫn bị kẹt ở chủ trị, bọn họ cũng đang chờ thi lên phó chủ nhiệm để tìm cơ hội thăng chức chứ gì?"
Kim Chính Luân khá hiểu tình hình các khoa. Ông thở dài, ra vẻ khó xử nói tiếp: "Ai, ta hiểu, ta đều thông cảm, ai mà chẳng có nhiều cán bộ cũ không lên được chức, Trương Dịch so với bệnh viện vẫn là người mới, vừa vào mà thăng chức ngay thì có hơi không phù hợp thật. Nhưng mà... chuyện này còn phải xem xét từng người đúng không? Mọi người ngẫm lại, từ khi Trương Dịch đến Hiệp Hòa, Quỹ từ thiện của cậu ấy đã hỗ trợ cho bao nhiêu bệnh nhân của bệnh viện rồi? Chẳng phải mỗi tháng khi vượt chỉ tiêu bảo hiểm y tế, mọi người đều nghĩ ngay đến Quỹ từ thiện của Trương Dịch sao?"
Quả nhiên, chỉ một câu nói đã khiến hai vị lãnh đạo cúi đầu im lặng. Việc thanh toán bảo hiểm y tế có một tỷ lệ nhất định. Một khi vượt chỉ tiêu, các khoa sẽ phải tự chịu lỗ. Khoản tiền thâm hụt sẽ phải trích từ tiền của khoa, cuối cùng cũng đổ lên đầu bác sĩ. Từ khi có Trương Dịch, trong bệnh viện có nhiều ca phẫu thuật mà trước đây mọi người không dám làm vì sợ quá tốn kém, sợ không được bảo hiểm, giờ họ đều dám làm. Chỉ cần xác nhận bệnh nhân có hoàn cảnh thực sự khó khăn, lại thêm ca phẫu thuật khó, chỉ cần nói rõ với Trương Dịch, cậu ta sẽ đều đáp ứng hỗ trợ. Tháng trước, khoa ngoại lồng ngực có một ca phẫu thuật cấy ghép phổi, chính Trương Dịch đã hỗ trợ tài chính 100.000, ca phẫu thuật đó mới thực hiện được. Cả bệnh viện, ít nhiều đều nhận được ân huệ từ Trương Dịch. Vì thế khi Kim Chính Luân nói đến chuyện này, những lãnh đạo ban đầu còn có ý kiến đã bắt đầu thay đổi suy nghĩ.
"Còn về thực lực của Trương Dịch, tôi tin chắc mọi người đều thấy rõ. Dù là lần phẫu thuật trực tiếp lần trước, hay là thao tác thường ngày của cậu ấy, cả luận văn và nhân phẩm, thậm chí cả y đức. Những cái đó tôi đều không thể chê vào đâu được! Mấy vị thì sao? Có ai thấy Trương Dịch chỗ nào không tốt không? Không có phải không? Cậu ta vừa lập quỹ từ thiện giúp đỡ dân, vừa thức suốt ba mấy tiếng đồng hồ cấp cứu những nhân viên cứu hỏa bị thương do nổ, lại còn thể hiện được những nghiên cứu phát minh mới nhất của mình trước người nước ngoài. Mọi người nghĩ xem, từng sự việc một như thế, Trương Dịch không thăng chức thì ai thăng? Cậu ấy đã cống hiến cho Hiệp Hòa, thậm chí vì tương lai của ngành y mà trả giá, như vậy chẳng lẽ không đủ điều kiện để cậu ta được thăng chức đặc cách sao?"
Kim Chính Luân dùng tình cảm và lý lẽ. Mấy vị lãnh đạo ở đây chậm rãi gật đầu, gần như đã bị thuyết phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận