Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 329: Trương bác sĩ, mời ngươi giúp ta một chút

Chương 329: Bác sĩ Trương, mời anh giúp tôi một chútĐương nhiên, việc đơn độc mở phòng cho Trương Dịch chỉ là nhất thời giấu giếm, không thể qua mắt được ai cả.Hiệp Hòa là nơi nhân tài tụ tập.Người khiêm tốn chắc chắn có, nhưng người kiêu ngạo tự cho mình hơn người cũng không ít.Tất cả mọi người đều tốt nghiệp từ các trường danh tiếng, trình độ và kinh nghiệm chẳng hề kém cạnh Trương Dịch chút nào.Thậm chí có người có tiền, có chỗ dựa còn nhiều vô kể.Vậy tại sao lại có chuyện đặc biệt mở riêng phòng cho Trương Dịch chứ?Dựa vào cái gì?Thôi vậy, Kim Chính Luân lắc đầu thở dài một hơi.Chuyện này cứ để Trương Dịch đến rồi tự mình chứng minh cho mọi người thấy vậy.Xem rốt cuộc hắn có đủ thực lực để hưởng ‘đặc quyền’ này hay không….Vừa vào làm, Trương Dịch đã nhận được tin nhắn của Kim Chính Luân.Nói rằng bên Hiệp Hòa đã bắt đầu chuẩn bị bố trí phòng riêng cho trẻ em bị hở hàm ếch.Trương Dịch nhắn lại một câu cảm ơn.Nghĩ thấy Kim Chính Luân tiếp xúc đến giờ có cảm giác cũng không tệ.Đang nói thì một cô y tá đi tới.Cô y tá liếc mắt đưa tình nói: “Bác sĩ Trương, có người tìm anh ở ngoài ~””Tìm tôi? Ai vậy?””Tôi không biết, là một cô gái.””Ồ nha ~ cô gái à ~” Triệu Xá ở bên cạnh lập tức bắt đầu ồn ào.Trương Dịch trừng mắt nhìn Triệu Xá một cái: “Tránh ra, bớt ồn ào.” Sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài văn phòng.Cô y tá cũng giải thích: “Đừng nghĩ nhiều, nhìn cách ăn mặc chắc là người đến khám bệnh bình thường thôi!”Ngoài văn phòng là sảnh cấp cứu.Cách đó không xa, trên ghế ngồi ở mấy phòng khám cấp cứu đều đã chật kín người bệnh.”Ở đây, chính là cô ấy, tôi thấy cô ấy thất thần, đáng thương nên hỏi thử, kết quả cô ấy lại nói có chuyện rất quan trọng muốn nhờ anh giúp đỡ.”Cô y tá vừa nói vừa dẫn Trương Dịch đến trước mặt người phụ nữ kia.Trương Dịch quét mắt nhìn cô ta một lượt, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, da dẻ thô ráp, vàng vọt.Hai con ngươi ảm đạm, quầng thâm mắt cũng có vẻ khá nặng.Nếu không phải Trương Dịch nhìn sơ qua không phát hiện cô ta có bệnh gì thì với sắc mặt này cũng có thể khiến người ta nghĩ cô ta sắp nguy kịch đến nơi…”Chào cô, cô tìm tôi có chuyện gì không?” Trương Dịch hỏi người phụ nữ kia.Nếu cô ta không có bệnh, vậy chắc chắn là người khác có bệnh.Ngay giây sau, còn chưa kịp để Trương Dịch phản ứng.Người phụ nữ này ngay trước mặt tất cả mọi người trong sảnh cấp cứu quỳ xuống trước mặt Trương Dịch!”Bác sĩ Trương! Xin anh giúp tôi một chút đi!”Người phụ nữ kia quỳ trên đất nắm chặt lấy áo khoác trắng của Trương Dịch.”Ai! Cô làm gì vậy? Có gì thì cứ từ từ nói, mau đứng dậy đi.” Trương Dịch nắm lấy tay người phụ nữ kéo cô ta lên.Nhưng cô ta nhất định không chịu đứng dậy, vừa hô vừa dập đầu với Trương Dịch.”Bác sĩ Trương! Tôi thật sự hết cách rồi, cầu xin anh giúp tôi một chút, bác sĩ Trương ơi, tôi dập đầu cho anh, dập bao nhiêu cũng được, xin anh đấy!”Nói rồi người phụ nữ đó còn khóc lên.Tiếng khóc vô cùng thê lương.Khiến những người bệnh đang chờ khám trong cả sảnh đều dồn mắt nhìn qua.Gương mặt Trương Dịch thì bọn họ đều đã nhận ra.Giờ thấy cảnh này, không ít người nhà đều nhao nhao tụ lại hóng chuyện.Mấy cô y tá bên cạnh vội vàng cùng Trương Dịch ra sức kéo người phụ nữ này đứng dậy.”Cô ơi cô làm cái gì vậy, có chuyện gì thì cứ từ từ nói, bác sĩ Trương của chúng tôi y thuật giỏi như vậy, chắc chắn sẽ chữa khỏi cho cô thôi.”Cô y tá nói như đinh đóng cột.Trương Dịch ngẩng đầu liếc cô ta một cái.Nói cái gì thế.Tình trạng bệnh của người ta thế nào còn chưa biết mà cô đã dám hứa chắc rồi?Cô y tá thấy sắc mặt của Trương Dịch thì nhún vai nói thêm: “Thì… Cô đừng khóc nữa, cứ đứng lên nói từ từ đi, có chuyện gì thì nói trước đã, rồi để bác sĩ Trương giúp cô nghĩ cách.””Đúng, ở bệnh viện đông người, cô đừng khóc ở đây, cứ theo tôi vào văn phòng đã.”Trương Dịch nói rồi dẫn người phụ nữ kia và các cô y tá đến phòng bác sĩ.Trên đường đi cô ta cứ khóc sướt mướt.Khiến những người bệnh đi ngang qua đều nhao nhao liếc mắt tò mò.Người này làm sao vậy? Sao lại khóc thảm thiết như người nhà mất đi người thân vậy…Nhưng Trương Dịch đã kiểm tra cơ thể cô ta, cô ta đâu có bệnh gì.Cùng lắm thì chỉ là sắc mặt không tốt, có lẽ là do thức khuya, mất ngủ, hoặc áp lực gây ra.”Nói đi, cô đến bệnh viện tìm tôi có chuyện gì? Nếu khám bệnh thì cô tự mình đi đăng ký. Ngoài khám bệnh ra, những chuyện khác tôi không có nghĩa vụ phải phục vụ cô.”Ban đầu, anh còn tưởng rằng có người bệnh nào cần phải cứu giúp.Kết quả xem xét thì không có bệnh gì, cộng thêm việc cô ta vừa khóc lớn tiếng ở đại sảnh, anh lo lắng ảnh hưởng đến những người bệnh khác nên mới vội vàng đưa vào văn phòng.Người phụ nữ lau lau nước mắt rồi lại túm lấy ống tay áo Trương Dịch, khóc nức nở nói: “Bác sĩ Trương! Xin anh giúp tôi một chút đi!”Trương Dịch nhíu mày nhìn ống tay áo trắng của mình: “Cô nói trước xem có chuyện gì.””Tôi… con gái tôi bị bệnh tim bẩm sinh, tôi… tôi có thể nhờ anh…”Người phụ nữ nói chuyện ấp a ấp úng nửa vời, khiến Trương Dịch mất hết kiên nhẫn.”Con gái cô bị bệnh tim muốn tìm tôi khám đúng không?””Vâng!” Cô ta gật nhẹ đầu rồi lại khẽ lắc đầu: “…Cũng không hẳn là…”Trương Dịch: ? ?Trương Dịch có chút bực bội nói: “Rốt cuộc là chuyện gì, phiền cô nói rõ một lần đi! Tôi còn phải làm việc, không có nhiều thời gian để tán gẫu.Nếu cô thật sự muốn tôi khám cho con gái cô thì cô cứ trực tiếp đưa con gái đến bệnh viện, rồi đặt lịch hẹn với tôi là được.”Nói xong Trương Dịch định đứng dậy đi sang phòng cấp cứu bên cạnh.Kết quả người phụ nữ lại bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Trương Dịch.”Tôi nói cô…”Thao tác này làm Trương Dịch câm nín.Sao hễ một tí là lại quỳ thế này? !Có gì thì không thể nói cho ra lẽ mà cứ phải quỳ xuống? !Người phụ nữ ngẩng đầu lên, khóc mấy trận trong mắt đã xuất hiện tơ máu đỏ.Trông có vẻ tinh thần thật sự không ổn.”Bác sĩ Trương, tôi muốn… Tôi muốn xin anh chữa trị miễn phí cho con gái tôi… Được không?””Phụt… Miễn phí? ?”Mấy cô y tá bên cạnh nghe vậy thì nhao nhao nhíu mày.Thì ra mất công cả nửa ngày trời chỉ để đến bệnh viện kiếm chác à? ?Cô y tá vừa rồi nhiệt tình đi thông báo cho Trương Dịch cũng bắt đầu hối hận.Biết thế đây là một loại bệnh thần kinh thì cô đã không nên gọi bác sĩ Trương ra làm gì.Trương Dịch bình thản nhìn người phụ nữ trước mắt trầm tư một lúc rồi hỏi: “Con gái cô bao nhiêu tuổi rồi?””Mới một tuổi rưỡi ạ!””Tại sao cô lại đến tìm tôi? Dựa vào đâu mà cô nghĩ rằng tôi sẽ chữa miễn phí cho cô?”Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Trương Dịch một cái rồi lại hơi rũ đầu xuống: “Bởi vì… Bởi vì tôi đọc được tin tức và biết bác sĩ Trương là người tốt! Anh đã nguyện ý giúp đỡ rất nhiều trẻ em hở môi miễn phí làm phẫu thuật…Vậy… vậy anh có thể giúp con gái tôi một chút không?Cầu xin anh, bác sĩ Trương, tôi sẽ dập đầu cho anh làm trâu làm ngựa cho anh cũng được, xin anh đó!””Không phải… quỹ từ thiện công ích của tôi là dành cho trẻ em ở vùng khó khăn làm phẫu thuật. Rất nhiều người trong số họ đều là trẻ bị bỏ rơi, không có cha không có mẹ, trong nhà chỉ có người già yếu mất sức lao động.Còn cô thì sao? Cô còn trẻ còn khỏe, sao không tự kiếm tiền để làm phẫu thuật cho con mình?Còn chồng cô đâu? Người nhà của cô đâu?Nói thế nào cũng không đến lượt phải quỳ xin tôi cho cô chữa trị miễn phí như thế này chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận