Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 385: Là cái soái bức thì thôi, thế mà còn như thế Ngưu Bức

"Chương 385: Đã là soái ca thì thôi đi, thế mà còn Ngưu b·ứ·c như vậy"
"Ta là muốn hỏi thăm chút chuyện, các ngươi phòng cấp cứu có phải gần đây có tiếp nhận một người bệnh tên là Vương Bân không?"
Lời Trương Dịch vừa dứt, toàn bộ bác sĩ trong văn phòng đều không khỏi khẩn trương.
Tê... Hết chuyện để nói!
Gần đây, cả tổ cấp cứu từ trên xuống dưới đều sắp bị bệnh nhân này làm cho khóc.
Thậm chí, tổ 2 bên kia còn luôn chế nhạo bọn hắn bằng giọng điệu mỉa mai quái gở...
Bây giờ, chuyện này đã lan đến khoa tim mạch rồi sao?
Chắc không qua mấy ngày, cả bệnh viện sẽ biết mất!
Ôi! Xấu hổ chết đi được!
"Cái kia... Đúng là có một người bệnh như vậy, nhưng mà... Cậu tìm hắn làm gì? Hiện tại hắn đang ở phòng theo dõi."
Tiêu Long mặt lộ vẻ lúng túng nói.
"Ta nghe nói bệnh tình của hắn tương đối kỳ quặc, cảm thấy rất đặc thù, nên hiếu kỳ muốn đến xem một chút." Vừa nói, Trương Dịch vừa nhìn quanh mọi người trong văn phòng.
Bác sĩ trực Tiêu Long và mấy bác sĩ khác nhìn nhau.
Cái này... Nên đáp ứng hay không đây?
Dù sao Trương Dịch cũng không phải người khoa cấp cứu của bọn họ.
Nhưng mà...
Nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Long vẫn là đáp ứng.
Dù sao nhìn một chút cũng chẳng sao, có thêm bác sĩ xem, biết đâu lại có thể có thêm ý tưởng tìm ra nguyên nhân.
"Được, đi thôi, tôi dẫn cậu đi."
Tiêu Long đặt bệnh án trong tay xuống, đi về phía cửa.
Trên đường đến phòng cấp cứu, Tiêu Long không nhịn được liếc nhìn Trương Dịch.
Chao ôi! Chính là người này đây!
Vậy mà có thể học được phẫu thuật ghép tim chỉ sau một lần xem.
Chỉ xem một lần thôi là đã học được!
Đây là khái niệm gì?
Thật sự là thiên tài mà!
Lúc Trương Dịch vừa mới đến bệnh viện, ít nhất một nửa người ở phòng cấp cứu đều có thái độ khinh thường với cậu.
Họ cho rằng cậu ta rất giỏi, nhưng vẫn khó chịu khi Hiệp Hòa lại đặc biệt chuẩn bị một phòng riêng cho cậu ta.
Như vậy làm rất nhiều bác sĩ, thậm chí cả chủ nhiệm ở Hiệp Hòa không thoải mái.
Dựa vào cái gì chứ?
Bác sĩ khoa khác, thậm chí rất nhiều du học sinh cũng không có đãi ngộ này.
Hắn, một sinh viên chưa tốt nghiệp, dựa vào cái gì chứ?
Kết quả, trợ lý viện trưởng Kim vừa mới đưa tin.
Chậc chậc, thật sự khiến tất cả mọi người kinh ngạc!
Không ngờ... Gia hỏa này không chỉ là một soái ca, mà còn rất ngưu b·ứ·c nữa!
Tê! Nếu mình là nữ thì có lẽ đã không thể kìm lòng mà yêu Trương Dịch mất rồi!
Chả trách cậu ta có nhiều fan hâm mộ đến thế.
Vừa đẹp trai, vừa giỏi y thuật, ai mà không thích chứ?
"Cái kia..." Tiêu Long nhìn mặt bên của Trương Dịch, nhỏ giọng hỏi.
Trương Dịch quay đầu nhìn anh ta: "Ừm? Sao vậy?"
"Cậu làm sao có thể xem một lần phẫu thuật là học được vậy?"
"Chuyện này à..."
Hai người đang trò chuyện, vừa mới bước chân vào phòng cấp cứu, ngẩng đầu lên liền thấy túi dẫn lưu của Vương Bân trên giường lại bắt đầu thấm dịch!
Chất lỏng vẫn là màu đỏ!
Khá lắm, lúc này tim Tiêu Long lại đập thình thịch!
"Ngọa Tào, chuyện gì xảy ra vậy? Lại chảy máu sao? !" Tiêu Long lập tức nhanh chân đi lên quan sát.
Y tá phòng cấp cứu cũng vội vàng chạy tới, kinh ngạc nói: "Ơ? Năm phút trước tôi vừa xem, túi dẫn lưu có gì đâu? Sao chỉ một lát đã có thêm hai mươi ml dịch dẫn lưu rồi?"
Trương Dịch nhíu mày, quan sát khắp người bệnh nhân.
Đại tràng chữ S đã bị cắt bỏ khoảng bảy centimet chiều dài.
Mạch máu phía trên đại tràng cũng đã được tham gia cầm máu.
Trong hậu môn, vị trí trực tràng cũng nhét gạc cầm máu, giữa gạc cắm ống dẫn lưu vào.
Lúc này toàn bộ tràng đạo đứt quãng, vậy mà lại có dòng máu đỏ từ miệng khâu lại của đại tràng chữ S chảy ra.
Tiếp đó, Trương Dịch lại nhìn mặt người bệnh này.
Hả??
Đây không phải người bệnh bị trĩ mà hôm trước mình thấy ở khoa xét nghiệm sao?
Ngày đó, Trương Dịch và Trần Phương vừa dẫn người bệnh tim mạch của bọn họ đi làm siêu âm tim.
Lúc đó ở khoa xét nghiệm, đúng là gặp Uông Vũ Phi đang dẫn người bệnh này cũng đi kiểm tra.
Nhưng tình huống của người này lúc đó hình như không nghiêm trọng như bây giờ!
Trương Dịch nhớ là lúc ấy cậu cũng có quan sát một chút, người này chỉ bị trĩ thôi mà.
Cắt bỏ trĩ là hết.
Sao bây giờ lại diễn biến đến mức cắt cả một đoạn ruột thế này?
Thật là không thể tưởng tượng nổi!
Tiêu Long thì lại vô cùng lo lắng, muốn khóc mà không ra nước mắt, nói: "Chết rồi, chết rồi, lại bắt đầu chảy máu rồi! Đúng là xui xẻo mà!"
Hết lần này đến lần khác cứ ngay lúc ca trực của anh ta lại chảy máu, phải làm sao đây!
Không một bác sĩ nào mong muốn gặp phải ca bệnh khó giải quyết trong ca trực của mình cả.
Nhất là khi bệnh nhân này đã ở phòng cấp cứu mấy ngày nay rồi mà vẫn chưa thể xuất viện.
Ôi! Nghĩ đến đây, Tiêu Long âm thầm thở dài.
Anh ta định nhanh chóng đưa bệnh nhân đi kiểm tra xem chỗ nào đang chảy máu.
"Tại Cầu Vồng, cô gọi điện thoại cho khoa tham gia, bảo họ mau chuẩn bị làm chụp chiếu kiểm tra lại."
"Được!" Cô y tá bên cạnh gật đầu, rồi xoay người đến chỗ làm việc gọi điện thoại.
Còn Tiêu Long cũng vội vã chuẩn bị đi thông báo cho người nhà.
Lần này có khi lại bị người nhà mắng cho một trận ấy chứ.
Ôi! Bực mình!
Đột nhiên, Trương Dịch gọi anh ta lại.
"Chờ một chút!"
Tiêu Long quay đầu lại: "Sao vậy? Anh ta lại chảy máu rồi! Rõ ràng hôm nay đã cắt bỏ đoạn ruột bị chảy máu sưng rồi, còn tiện thể tham gia cầm máu, không ngờ lại chảy máu! Tôi không còn cách nào nữa, phải nhanh chóng nói với người nhà một tiếng, rồi gọi điện thoại cho chủ nhiệm Khang thôi."
Bệnh nhân này đã ở phòng cấp cứu gần mười ngày, ba lần vào phòng phẫu thuật rồi.
Anh ta mới vào nghề, kỹ thuật không tới nơi, chỉ có thể tìm lãnh đạo giải quyết.
Trương Dịch khẽ nhắm mắt, nhìn người bệnh đang hôn mê trên giường, hỏi: "Cho tôi xem bệnh án của anh ta, tôi muốn giúp phân tích một chút."
Tiêu Long gật đầu, chỉ vào chồng bệnh án ở văn phòng: "Ngăn 3, ở trong đó, cậu tự lấy đi."
Nói xong, Tiêu Long vội vàng đi làm việc.
Trong tầm mắt của Trương Dịch, trên tràng đạo của bệnh nhân quả thực có đặt lò xo cầm máu.
Tham gia cầm máu, chính là tiêm thuốc tạo ảnh vào, sau khi tìm được mạch máu bị chảy thì dùng phương pháp tham gia phẫu thuật để đặt lò xo cầm máu chặn ở phía trước mạch máu bị chảy.
Làm như vậy mới có thể tạo hiệu quả cầm máu.
Mà cái lò xo nhỏ này quả thật có tác dụng cầm máu.
Nhưng vấn đề là, một đầu khác của màng ruột lại bắt đầu chảy máu.
Lượng máu chảy không lớn, nhưng nếu không ngừng lại được thì sẽ có vấn đề lớn!
Hiện tại, cậu vẫn chưa rõ bệnh tình của bệnh nhân này, chỉ nhìn bằng mắt thường thì chỉ có thể biết điểm chảy máu ở đâu thôi, nếu không tìm ra nguyên nhân thật sự thì lần này cầm máu xong, có khi lần sau lại bị chảy máu.
Cho nên Trương Dịch mới chuẩn bị xem bệnh án.
Bệnh án ghi 'đi tiêu ra máu liên tục + kèm theo cảm giác có dị vật ở hậu môn một tuần + nhập viện'
Lúc nhập viện, tất cả chỉ số sinh tồn và các xét nghiệm đều bình thường, chẩn đoán lúc nhập viện là trĩ hỗn hợp, nên làm phẫu thuật cắt trĩ.
Nhưng đến ngày thứ ba lại bắt đầu đi tiêu ra máu, số lượng khoảng năm mươi ml.
Cho băng bó cầm máu đơn giản.
Ba ngày sau lại bị chảy máu, lần này lượng máu là hai trăm ml, phát hiện mạch máu ở đại tràng chữ S dị dạng, vỡ ra chảy máu.
Phẫu thuật cắt bỏ mạch máu dị dạng sau đó khâu lại.
Chưa đến sáu tiếng, vết thương lại chảy máu.
Lại phẫu thuật cắt bỏ tràng đạo cộng thêm tham gia cầm máu.
Trước sau tất cả là ba lần phẫu thuật.
Lượng máu chảy ra mỗi lần đều lớn hơn lần trước.
Trương Dịch lướt qua ghi chép trong bệnh án và đơn dặn của bác sĩ.
Nhưng xem một hồi vẫn không phát hiện vấn đề khả nghi nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận