Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 789: Hiện tại biết Trương Dịch thật là thơm à nha?

Chương 789: Giờ mới biết Trương Dịch thơm thật à nha?
Ba ba ba! Tiếng vỗ tay lần này kéo dài không thôi. Không ít người không nhịn được đứng dậy vỗ tay cho Trương Dịch. Bởi vì mọi người đều biết, lần này chính là bí thư viện trưởng Hiệp Hòa Y viện đích thân gật đầu. Vậy thì việc Trương Dịch trở thành trợ lý viện trưởng đã là chuyện ván đã đóng thuyền rồi. Cho dù ai cũng không thể ra tay thay đổi được nữa.
Nghe kết quả này, Kim Chính Luân cả người tràn đầy vẻ hớn hở, vỗ tay cũng nhiệt tình nhất.
Nhìn ~ Ta đã nhìn trúng tiểu tử này mà ~ Ưu tú biết bao a ~!
Mà Văn Khang bên cạnh hắn, cũng khó thấy trên mặt không lộ ra vẻ xa cách người khác ngàn dặm như thường ngày. Kim Chính Luân lén nhìn ông ta một cái, trong lòng không khỏi chế nhạo lão nhân này một phen.
Nha a? Cái ánh mắt gì vậy lão đầu Văn? Trước đây ông còn luôn xem thường người ta. Sao thế? Giờ rốt cuộc mở mang ra à nha? Giờ mới biết là thơm à nha? Ha ha, không sao, giờ biết cũng không muộn.
Chú ý thấy ánh mắt Kim Chính Luân, Văn Khang có chút mất tự nhiên quay mắt đi chỗ khác.
Nhìn cái gì vậy... Có gì đáng cười. Ta... Ta chẳng qua chỉ là phát hiện Trương Dịch tốt có chút chậm mà thôi! Hừ ~
Trên bục giảng, Trương Dịch sau khi tiếp nhận sự cổ vũ của toàn viện cũng hướng mọi người đáp lễ một cách vững vàng.
Thấy hội nghị đã gần xong, Kim Chính Luân liền nghĩ có lẽ đã đến lúc kết thúc. Chờ lát nữa tốt mang mọi người đi liên hoan ăn mừng một trận.
Thật không ngờ. Một giây trước trên mặt Tôn Chí Học còn mang theo nụ cười nhạt, một giây sau liền ngay trước mặt mọi người lạnh mặt. Chỉ nghe hắn lạnh giọng hỏi: "Bất quá... trước khi kết thúc hội nghị hôm nay, ta muốn hỏi các vị, có phải như lời Trương Dịch vừa rồi đã nói trước khi bắt đầu bỏ phiếu hay không, làm được công bằng công chính?"
Một câu nói, lập tức làm cả phòng họp trở nên im lặng như tờ! Tôn Chí Học, một bí thư viện trưởng Y viện, người lãnh đạo tối cao của Y viện. Tuy không trực tiếp quản lý Y viện trong thời gian dài, nhưng người có thể ngồi lên vị trí này, cơ bản đều là người tinh ranh.
Dựa trên đủ loại biểu hiện xuất sắc của Trương Dịch kể từ khi đến Hiệp Hòa, cùng với chiêu "lùi một bước tiến hai bước" mà hắn đã sử dụng, không có khả năng chỉ có 376 phiếu ủng hộ. Không thể nào cuối cùng lại còn cần đến ông ta - một bí thư viện trưởng phải ra quyết định. Chắc chắn là có vấn đề ở đây.
Ngoài việc chữa bệnh cứu người ra, bệnh viện cũng là nơi đầy rẫy chuyện nhân tình thế sự, chốn quan trường. Điều này Tôn Chí Học hiểu rõ hơn ai hết.
Cái số phiếu dị thường này, Tôn Chí Học chỉ cần nhìn thoáng qua kết quả bỏ phiếu là có thể đoán ra nguyên nhân. Trương Dịch không chỉ trẻ tuổi, thực lực còn mạnh, được rất nhiều bác sĩ trẻ trong các khoa sùng bái. Điểm này, từ lần trước đăng ký tham gia tuyển chọn danh ngạch đồ đệ của Trương Dịch có thể thấy rõ. Nếu không phải Y viện hạn chế người dưới chức chủ trị mới được đăng ký, có lẽ toàn bộ Y viện ngay cả thực tập sinh cũng muốn tham gia. Vì vậy, việc bỏ phiếu này nhất định là có người đã giở trò.
Nghĩ đến đây, con ngươi Tôn Chí Học co lại, ánh mắt sắc bén quét nhìn một lượt toàn bộ phòng họp: "Ta từ trước đến nay đều hy vọng các vị có thể tập trung vào sự nghiệp lâm sàng, chứ không phải dựa vào mấy thủ đoạn bỉ ổi sau lưng để nâng cao bản thân. Ta vẫn luôn mong muốn Y viện là một nơi thuần túy. Nhưng ta cũng hiểu rõ, nơi nào có người thì không thể nào thuần túy được. Nhưng các ngươi cũng dám lén lút giở trò trước mặt ta, thân là bí thư viện trưởng ta không thể nào nhắm mắt làm ngơ được. Hôm nay số phiếu này có vấn đề hay không, ta nghĩ có một số người trong lòng hiểu rất rõ. Sau này ta sẽ điều tra rõ ràng vấn đề về số phiếu, đương nhiên, nếu có ai nguyện ý chủ động nhận lỗi và tố cáo, thì ta có thể không truy cứu. Nhưng nếu như để ta điều tra ra, thì sẽ dựa theo tội nhận hối lộ để xử phạt!"
Tê! A?! Nhận hối lộ?! Một câu nói làm cho tất cả mọi người không nhịn được hít một ngụm khí lạnh!
Trời ạ! Cái phiếu bầu này làm sao còn liên quan đến nhận hối lộ vậy?! Nhận hối lộ đối với bác sĩ mà nói là rất nghiêm trọng! Nhất là có một số bác sĩ vẫn là đảng viên. Nhẹ thì bị thôi chức, nặng thì bị bỏ tù!
Trong lúc nhất thời, không ít bác sĩ trẻ tuổi bị dọa đến mồ hôi lạnh tuôn ra. Bí thư đúng là bí thư mà. Mấy câu nói liền làm cho tất cả mọi người dựng tóc gáy... Nhất là mấy người vừa rồi đồng ý giúp Trưởng khoa Phan Hồng Thịnh. Lúc này bọn họ ai nấy trong lòng đều hoảng sợ. Thế nhưng trên mặt lại không dám thể hiện ra, sợ bị người xung quanh phát hiện ra mánh khóe. Mà những bác sĩ trong khoa bọn họ thì ở trong lòng không ngừng chửi rủa!
Ngọa tào! Mẹ nó, ta đã nói ta nên làm theo lương tâm mà bầu ủng hộ! Hết lần này tới lần khác cái ông chủ nhiệm ngu xuẩn này nhất định bắt chúng ta bỏ phiếu chống! Xem đi! Lần này thì tốt rồi, bị tra ra liền phải xử tội nhận hối lộ?! Vậy cuộc đời hành nghề chữa bệnh của bọn họ sau này phải làm sao đây? Các bác sĩ trẻ bị dọa không nhẹ. Thậm chí còn muốn đứng lên nhận sai ngay lập tức và tố cáo.
Nhưng Tôn Chí Học cũng là người hiểu đạo lý. Hắn biết trong này có vấn đề, nhưng không muốn làm ầm ĩ lên quá mức. Dù sao đều là người lâu năm trong bệnh viện, cho dù là quan hệ cấp trên cấp dưới cũng không thể hoàn toàn dùng cách tạo áp lực để giải quyết được. Trước khi chân tướng được phơi bày, vẫn nên chừa chút thể diện thì tốt hơn. Huống hồ bắt giặc trước bắt vua, giết gà dọa khỉ ai cũng hiểu. Người tham gia gian lận chắc chắn không ít, nhưng không thể nào xử phạt tất cả mọi người được. Phải xử lý người cầm đầu, thì mới có thể răn đe những người còn lại.
"Được rồi! Những gì cần nói ta cũng đã nói xong, hội nghị hôm nay kết thúc ở đây!"
Tôn Chí Học ra lệnh một tiếng, buổi hội nghị quan trọng của Hiệp Hòa Y viện hôm nay mới thực sự kết thúc.
Lúc này, đám bác sĩ trực cấp cứu cũng sớm đã không kìm nén được tâm tình kích động! Chờ Tôn Chí Học đi xuống khỏi bục giảng, bọn họ như ong vỡ tổ chạy tới trước mặt Trương Dịch. Không nói hai lời liền nhấc bổng Trương Dịch lên, sau đó hợp lực tung hô.
Trời ạ! Trương Dịch còn chưa kịp phản ứng, giây sau mình đã ở trên không trung rồi!
"Ô hô ~ trợ lý viện trưởng rồi ~"
"Ô hô ~ Trương Dịch ngưu bức nha!"
"Ha ha, Trương Dịch, bị tung lên trời cảm giác thế nào? Không tệ đúng không?"
"Có phải có cảm giác tự do bay lượn không?"
Trương Dịch thực sự dở khóc dở cười, vừa hô vừa mắng: "Có phải muốn ăn đòn không hả? Mau thả ta xuống!"
"Ha ha ha, không, trừ phi cậu hứa là lát nữa mời chúng ta đi ăn tiệc!"
Trương Dịch thực sự tức muốn đánh cho bọn chúng từng đứa một. Được thôi, dám uy hiếp ta à? Ta - Trương Dịch dễ bị uy hiếp thế sao?! Nhưng giây sau, khi lại một lần nữa bị tung lên không trung, Trương Dịch lập tức nhận thua: "Ôi uy, ta thật phục các cậu, được được được! Ta hứa, ta hứa được chưa!"
Quả nhiên, Trương Dịch vừa lên tiếng bọn họ lập tức thả Trương Dịch xuống đất. Vừa chạm đất, Trương Dịch tức giận vung nắm đấm định đánh người. Hôm nay hắn đánh chết một tên tính một tên~!
"Dừng lại Mao Tiểu Viên! Có phải là cậu bày ra chuyện này không?!"
"Ai đừng đừng đừng, sao có thể là tôi, là... Trần Phương ra đấy!"
"Ai Mao Tiểu Viên anh không biết xấu hổ vừa thôi, rõ ràng là anh nói nhất định phải mượn cơ hội làm thịt Trương Dịch một bữa!"
"Tôi có nói đâu a, anh đang vu oan hãm hại!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận