Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 516: Phía sau nói Trương Dịch nói xấu? ! (hai chương cùng một chỗ)

Chương 516: Phía sau lưng nói xấu Trương Dịch?! (hai chương gộp lại) Ngực đau nhức? Vẫn là ngực đau nhức sau khi vận động, cảm giác tức ngực khó chịu.
Theo lẽ thường, bác sĩ sẽ ưu tiên nghĩ đến các vấn đề về tim mạch, xem đứa trẻ này có mắc bệnh tim hay không. Có phải bệnh tim gây thiếu máu cơ tim hay không.
Ngoài bệnh tim, sau đó sẽ cân nhắc đến bệnh hen suyễn. Nhưng bệnh nhân lại không có dấu hiệu thở khò khè...
Trương Dịch rơi vào trầm tư.
Mãi đến khi máy điện tim được mang tới, Trương Dịch mới hoàn hồn.
Trước tiên cứ làm điện tâm đồ đã rồi tính.
Chắc chắn có thể tìm ra manh mối từ những xét nghiệm khác.
Mắt của Trương Dịch thật sự có thể nhìn thấy toàn cảnh mạch máu, xương cốt thậm chí là từng cơ quan trên cơ thể người bệnh.
Nhưng đối với những thành phần vi mô trong máu, Trương Dịch hiện tại vẫn chưa thể thấy được. Giống như xét nghiệm máu thông thường.
Các thành phần máu như bạch cầu, tế bào hạt trung tính vẫn cần dựa vào máy móc chuyên dụng để phân tích.
Máy điện tâm đồ là một máy hình hộp vuông nhỏ, cầm lên khá dễ dàng.
Máy điện tâm đồ sử dụng trong phòng cấp cứu đều là loại có thể dùng ngay tại giường bệnh.
Cắm các điện cực lên, ấn nút, giấy điện tâm đồ liền chạy ra.
Cậu bé 18 tuổi vẫn còn rất đau ngực, nhưng cũng may là biết hợp tác với bác sĩ.
"Nằm im đừng nhúc nhích, để anh làm điện tâm đồ xem sao."
Tư~ Rất nhanh, hình ảnh nhịp tim đập nhấp nhô liền từ từ hiện ra ở một đầu máy.
Y tá cũng vội vã lấy hai ống máu đi xét nghiệm.
Mao Tiểu Viên sau khi liếc nhìn kết quả điện tâm đồ, liền đưa cho Trương Dịch: "Anh xem đi, đoạn ST hơi nâng lên, nhưng không có vấn đề lớn, đau ngực có thể là do thiếu máu cơ tim."
Trương Dịch cầm tờ kết quả quan sát một lúc.
"Không chỉ vậy đâu, điện tâm đồ này có dấu hiệu tiền kích thích."
"Ừm? Tiền kích thích? Để tôi nhìn lại."
Mao Tiểu Viên lại cầm kết quả từ tay Trương Dịch.
Xem xét kỹ càng một lúc rồi mới ngẩng đầu lên nói: "Hình như là, nhưng tiền kích thích cũng không phải là vấn đề lớn, không thể nào chỉ vì tiền kích thích mà lại đau ngực dữ dội đến vậy."
Phân tích của Mao Tiểu Viên rất đúng.
Tiền kích thích có nghĩa là điện tâm đồ có những biến đổi bất thường nhưng không cần phải điều trị. Đó chỉ là một biểu hiện của điện tâm đồ, về cơ bản sẽ không gây ra triệu chứng khó chịu nào cho người bệnh.
Vì vậy, tiền kích thích này chắc chắn không liên quan gì đến đau ngực.
Vậy rốt cuộc là do nguyên nhân gì?
Vì sao đoạn ST lại nâng lên? Chỉ đơn thuần là do vận động sao?
Lúc này, cậu bé trai đang nằm trên giường đột nhiên thở dài hai hơi, sờ ngực nói: "Bác sĩ... ngực con dễ chịu hơn rồi..."
"Ừm? Không đau sao?"
Cậu bé gật đầu: "Vâng... dễ chịu hơn nhiều so với lúc nãy, bây giờ đỡ đau rồi."
Trương Dịch nhìn đồng hồ.
Từ lúc xe cấp cứu đưa đến bệnh viện đến bây giờ, tính ra cậu bé này đã đau ngực khoảng hai mươi ba phút.
Hai mươi ba phút là có thể tự giảm đau ngực? Không mắc bệnh tim, cũng không có hen suyễn?
Đột nhiên, trong đầu Trương Dịch hiện lên một tên bệnh!
"Chờ một chút! Lý Mỹ Nghiên? Cô đã đưa hết mẫu máu đi rồi à?" Trương Dịch đột nhiên hỏi cô y tá trực ban.
"A? Mẫu máu à? Đưa rồi, vừa xuống xe cấp cứu là tôi đã bảo hộ công đưa đi ngay, chẳng phải người bệnh này bị đau ngực sao? Tôi nghĩ là cần xét nghiệm gấp nên mới bảo họ đưa đi luôn, làm sao vậy? Có vấn đề gì với mẫu máu à?"
Trương Dịch lắc đầu: "Không có, mẫu máu không có vấn đề gì, tôi chỉ hỏi xem cô đã lấy máu sinh hóa chưa?"
Thông thường, mẫu máu của người bệnh nhập viện sẽ được chia thành ba loại xét nghiệm: huyết học, sinh hóa và các bệnh truyền nhiễm.
Huyết học là để xem số lượng bạch cầu, hồng cầu, có bị nhiễm trùng hay thiếu máu không.
Sinh hóa thì bao gồm nhiều hơn, như chức năng gan thận, cholesterol, mỡ máu, chức năng đông máu,...
"Sinh hóa? Chưa lấy mẫu sinh hóa, buổi sáng cậu ta ăn no rồi nên không lấy được."
"Vậy được rồi, cô liên hệ với ca trực đêm một chút, bệnh nhân này sẽ nhập viện đêm nay, sáng mai làm bù xét nghiệm sinh hóa."
"Vâng, không có vấn đề gì!"
Trương Dịch cần xác nhận một xét nghiệm quan trọng nhất, nằm trong gói xét nghiệm sinh hóa.
Không lâu sau, cậu bé đã hồi phục bình thường.
Chỉ trong chốc lát, phía bệnh viện cũng chưa thực hiện biện pháp cấp cứu nào, mà cậu bé đã tự khỏi. Triệu chứng này thật sự kỳ lạ.
Sau khi khỏi bệnh, cậu bé liền nằng nặc đòi xuất viện.
Gia đình cũng không lay chuyển được cậu bé, đành phải thương lượng với bác sĩ xin về nhà.
Sau khi nghe xong, Trương Dịch lập tức từ chối: "Không được! Chúng tôi muốn tốt cho con của anh chị nên mới yêu cầu cậu bé ở lại viện đêm nay để làm các xét nghiệm chưa hoàn thành, nguyên nhân đau ngực cụ thể vẫn chưa tìm ra, không thể xem thường."
Gia đình tỏ vẻ khó xử: "Nhưng... con trai tôi nó nói là bây giờ nó không có gì rồi? Nhất quyết đòi xuất viện... Tôi..."
Lại một bà mẹ chiều con quá mức...
Trương Dịch thở dài rồi tiếp tục khuyên nhủ: "Đau ngực không phải là chuyện nhỏ, cho dù con trai của anh chị không mắc bệnh tim hay các bệnh truyền nhiễm nào khác, nhưng lại bị đau ngực một cách khó hiểu, mà còn xuất hiện sau khi vận động, thì anh chị càng phải cảnh giác! Dù sao thì tôi vẫn mạnh mẽ đề nghị anh chị nhất định phải ở lại viện, chờ đến khi tìm ra nguyên nhân rồi về nhà cũng không muộn. Hiện tại con trai của anh chị tự dưng khỏi đau ngực, anh chị cho rằng nó thực sự khỏe rồi sao? Rất có thể là đang bước vào thời kỳ ủ bệnh!"
Trương Dịch nói rất nghiêm trọng, người nhà nghe xong cũng sợ hãi.
Cuối cùng, người nhà đành đồng ý theo ý kiến của Trương Dịch.
Nhưng không ngờ, cậu bé kia lại có ý kiến khác.
Người nhà còn chưa kịp nói hai câu, thì cậu bé đã la lối: "Con khỏe rồi mà mẹ! Con không nằm viện! Bây giờ con không có gì hết! Sao lại không thể về nhà? Cái bệnh viện này đâu phải là nhà tù? Sao vào đây rồi lại không được ra ngoài?"
"Ôi con trai ơi, bác sĩ cũng là muốn tốt cho con, nói là con vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, chúng ta cứ ở lại bệnh viện mấy hôm cho chắc."
"Con không muốn! Con không ở nữa! Con không sao rồi mà mẹ, mẹ không tin con sao? Con không sao thật mà, không phải truyền dịch, cũng không đau ngực nữa, mà kết quả kiểm tra bác sĩ cũng bảo không có vấn đề gì, tại sao lại không được về?"
Cậu bé không hiểu, vừa nói vừa nhảy xuống giường, cố tình nhảy mấy cái.
Trong văn phòng, Mao Tiểu Viên cũng khó hiểu nhìn Trương Dịch rồi hỏi: "Trương Dịch, sao anh lại không cho cậu ta xuất viện? Tiền kích thích cũng đâu phải là vấn đề lớn, hơn nữa siêu âm, điện tâm đồ, huyết học với cả tuyến giáp cũng không phát hiện ra bất thường. Cậu bé này rất có thể là bị rối loạn nhịp tim thất sau khi vận động, hoặc là bị thiếu máu cơ tim nhẹ, nhưng tim thì không sao cả, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, cố gắng đừng vận động mạnh, về nhà cũng được mà."
Mao Tiểu Viên là người xem qua tất cả các kết quả kiểm tra của bệnh nhân.
Ngoại trừ điện tâm đồ xuất hiện tiền kích thích và có nhịp xoang, các kết quả kiểm tra khác đều không có bất thường.
Khả năng lớn nhất là do một loạt cơn đau ngực sau khi vận động. Thêm nữa cậu ta có thể tự hồi phục, cho thấy vấn đề cũng không quá nghiêm trọng.
Nhưng Trương Dịch lại hơi nheo mắt: "Không thể cho ra, sinh hóa vẫn chưa có kết quả, chờ đến khi có kết quả xét nghiệm sinh hóa rồi xem xét có nên xuất viện không."
"Sinh hóa? À đúng đúng, hôm nay cậu này chưa xét nghiệm sinh hóa, nhưng anh định xét nghiệm sinh hóa để xem cái gì? Chức năng gan thận? Mỡ máu? Đông máu? Hay là... Hả? ! Chờ chút! Sinh hóa? ? ! Anh... ý anh là... ? ? !"
Mao Tiểu Viên vừa nói vừa trợn tròn mắt!
"Chẳng lẽ anh đang nghi ngờ cậu ta bị..."
Má ơi! Đúng rồi!
Đột ngột đau ngực sau vận động... đúng là còn có một nguyên nhân vô cùng hiếm gặp!
Kết hợp với điện tâm đồ có tiền kích thích và tiền sử đau ngực sau vận động của người bệnh.
Như vậy... đúng là có thể nghĩ đến bệnh này!
Trương Dịch nhìn Mao Tiểu Viên rồi nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy, cuối cùng thì anh cũng nghĩ ra, nhất định phải kiểm tra cholesterol."
Người bệnh có tiền sử gia đình mắc bệnh động mạch vành, mặc dù cậu ta mới 18 tuổi, nhưng đã có tiền sử gia đình thì có thể nghi ngờ do di truyền.
Trước hết tim mạch kiểm tra thấy người bệnh không có tắc nghẽn mạch vành và cũng không có bệnh tim.
Nhưng cholesterol máu cao cũng sẽ gây tức ngực, đau ngực. Hơn nữa tiền sử gia đình còn có người mắc bệnh động mạch vành.
Bệnh động mạch vành hay còn gọi là xơ vữa động mạch vành, mà nguyên nhân chủ yếu của căn bệnh này là do mỡ máu cao, cao huyết áp, cholesterol cao.
Máu đặc quá khiến mỡ trong mạch máu tắc nghẽn gây xơ vữa động mạch.
Hiện tại, cậu bé này có tiền sử gia đình mắc bệnh động mạch vành.
Kết quả kiểm tra có biểu hiện đau ngực, nguyên nhân lại không phải do tim.
Như vậy, hoàn toàn có thể nghi ngờ có phải là do di truyền chứng cholesterol máu cao gây ra đau ngực hay không.
Nghe Trương Dịch nói như vậy, Mao Tiểu Viên như bừng tỉnh!
Đúng là cholesterol máu cao!
Mẹ nó, sao mình lại không nghĩ ra chứ!
Cứ mãi nghĩ đến đau ngực, tức ngực, chỉ nghĩ đến bệnh tim.
Vậy mà lại quên mất cái gốc rễ này.
"Cám ơn anh đã nhắc nhở, Trương Dịch, nếu không có anh nói chắc tôi đã quên mất."
Mao Tiểu Viên cười ha ha hai tiếng.
Ở phòng cấp cứu, cậu bé vẫn đang làm ầm ĩ.
Trương Dịch đành phải vào lặp lại mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Thấy mấy bác sĩ đi vào, cậu bé liền im lặng hơn hẳn.
Xem ra bác sĩ nghiêm mặt, cậu ta vẫn biết sợ.
"Đừng nghịch nữa cậu nhóc, anh chị cho em ở lại viện là vì sức khỏe của em thôi. Ông của em có tiền sử bệnh động mạch vành, mà nguyên nhân chính gây ra bệnh này là do mỡ máu cao, cholesterol cao. Hiện tại kết quả kiểm tra của em đúng là không có biểu hiện gì bất thường. Nhưng chúng tôi vẫn phải xem kết quả xét nghiệm tối nay để đảm bảo hơn mới cho em về nhà được. Xét nghiệm này rất quan trọng, dùng để xem mỡ máu, cholesterol và triglycerid của em. Xét nghiệm này phải nhịn ăn mới làm được, cho nên phải chờ đến sáng hôm sau mới có thể lấy máu, bây giờ em đã hiểu tại sao chưa cho em về chưa? Nếu chẩn đoán chính xác em bị cholesterol máu cao, thì chúng tôi sẽ tìm ra nguyên nhân đau ngực của em."
"Hả? Cholesterol máu cao? "
Cậu bé không nói gì, ngược lại mẹ cậu bé lại lo lắng.
"Đúng, trước mắt chỉ là nghi ngờ, vốn định là chờ đến sáng mai có kết quả sẽ nói cho anh chị biết, không ngờ anh chị lại không hợp tác nên chúng tôi đành nói trước những nghi ngờ trong lòng. Tất cả phải đợi đến khi có kết quả xét nghiệm, thì mới có thể kết luận bệnh."
Đôi khi, những nghi ngờ, phán đoán của bác sĩ tốt nhất không nên nói ngay cho bệnh nhân và gia đình biết. Để tránh gây hoang mang, đặc biệt là đối với một số bệnh hiếm gặp hoặc bệnh nan y. Tâm lý cũng là yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến khả năng phục hồi của người bệnh.
Vì vậy, phần lớn thời điểm bác sĩ đều chờ đến khi có kết quả xét nghiệm, chắc chắn rồi mới báo kết quả cho người bệnh.
Sau khi Trương Dịch giải thích xong, cậu bé quả nhiên không còn làm ầm ĩ nữa.
Chỉ là vừa nghe nói có liên quan đến bệnh động mạch vành di truyền, thì cả hai mẹ con đều ỉu xìu hẳn đi.
Chủ yếu là cậu bé này mới có 18 tuổi.
Tuổi còn quá trẻ...
Thế mà lại mắc cái gì chứng huyết cao này? Cholesterol máu cao?
Ai mà chấp nhận nổi chứ?
Trương Dịch sau khi giải quyết xong mọi chuyện thì mới đi rửa tay rồi đến nhà ăn ăn cơm.
Khi đến nhà ăn thì mọi người đã gần ăn xong hết rồi.
Trong đại sảnh rộng lớn, chỉ còn lác đác vài bác sĩ y tá đang ăn cơm.
Trương Dịch bưng cơm đi đến chỗ vắng bắt đầu tự mình ăn.
Không ngờ sau lưng lại đột nhiên truyền đến tiếng bàn tán không lớn không nhỏ.
"Chính là hắn đó, hôm đại hội cuối năm ăn nói lung tung đòi đăng lên Liễu Diệp đao!"
"A~ tôi biết hắn, tên Trương Dịch gì đó đúng không, bác sĩ mới tới, nghe nói còn là dân ngoại đạo."
"Ôi Đường Duy anh không biết đâu, hôm đó tiệc liên hoan anh không tới, hắn nói chuyện mà hách dịch lắm! Ngay trước mặt toàn viện nói muốn đăng lên Liễu Diệp đao, ha ha ha... cười chết tôi mất, tôi sống ngần này tuổi, lần đầu tiên thấy có người nổ như vậy, ha ha..."
Rầm!
Hai người đang nói cười thì bỗng nhiên thấy một cái bàn ăn bị đập mạnh vào bàn bên cạnh.
Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy người đó chẳng phải là Trương Dịch sao?
Trương Dịch trầm mặt, như cười như không nhìn người đàn ông vừa nói rồi hỏi: "Anh... là khoa nào?"
Không biết có phải do Trương Dịch nói chuyện với vẻ nhìn xuống từ trên cao rất có khí thế hay không.
Mà người đàn ông vừa nói xấu người khác liền có vẻ sợ hãi.
Nhưng chỉ sợ đúng một giây thôi!
Lập tức, anh ta lại ưỡn ngực, cười đầy khiêu khích: "Sao? Tôi là khoa nào thì liên quan gì đến anh à?"
"A? Sao vậy? Không dám nói?"
"Không dám nói? Có gì mà tôi không dám nói, anh nghe cho rõ đây, tôi là Vương Tử Uy khoa thần kinh ngoại!"
Hai người tiếng nói càng lúc càng lớn, những nhân viên y tế đang ăn cơm trong nhà ăn đều không thể không chú ý.
"Vương Tử Uy? Sao? Có chuyện gì không thể nói thẳng mặt, nhất định phải sau lưng chế giễu người khác thích nổ không?"
Tiếng hai người nói chuyện không nhỏ cũng không lớn, vừa đủ để Trương Dịch nghe thấy.
Mặc dù bàn của hai người vẫn còn cách mấy cái bàn khác.
Nhưng cố tình Trương Dịch vẫn nghe thấy, điều này cho thấy hai người bọn họ cũng không có ý định nói nhỏ.
Nếu đã nghe thấy thì không thể làm ngơ!
Ai mà thích bị người khác sau lưng nói xấu?
Thế là Trương Dịch bưng bàn ăn đi đến đó luôn.
Có gì thì nói thẳng mặt, đừng kiểu trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, giống mấy bà cô nhiều chuyện.
Biểu cảm trên mặt của Vương Tử Uy có chút cứng đờ, tựa hồ cũng không ngờ Trương Dịch lại trực tiếp như vậy.
Hắn chỉ là định nói vài câu cho bõ miệng.
Không ngờ Trương Dịch lại đến...
"Khụ khụ, tôi có chế giễu anh đâu! Tôi nói thật đấy chứ, anh cho rằng lên Liễu Diệp đao dễ như vậy à? Cứ đến sang năm rồi công bố luận văn ở Liễu Diệp đao à? Ha ha ha, anh không phải là nổ thì là cái gì? Viện chúng ta chỉ có Viện trưởng Kim cùng các đội nhóm hợp tác mới lên được tạp chí Liễu Diệp đao. Anh nghĩ anh là ai chứ? Không phải là mổ được mấy ca mà đã tưởng cả thế giới quay quanh anh đấy à? Đừng có ngốc thế, huynh đệ, nhìn kỹ thuật của anh cũng không tệ, nên cho anh lời khuyên chân thành này, nên trau dồi thêm bản thân đi. Trước khi đi kiểm tra nghiên cứu, nhìn nhiều tài liệu chất lượng của người ta, suy nghĩ xem phải làm sao để đăng được bài ở SCI hai khu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận