Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 120: Vì một cái Quy Bồi Sinh lại nhiều lần đánh vỡ quy tắc?

"Chương 120: Vì một cái Quy Bồi Sinh mà nhiều lần phá vỡ quy tắc?"
"Trên đường đến Bệnh viện tỉnh gặp tai nạn xe cộ nên ta vội vàng cấp cứu người bị thương, trong lúc nhất thời đã chậm trễ. Bất quá hiện tại ta đang trên đường đến, chắc là... chắc là mười mấy phút nữa sẽ đến!"
Trần Phương lại lo lắng nói: "Cái gì?! Tai nạn xe cộ? Ai! Ngươi đúng là khéo quá rồi đấy, mau đến Bệnh viện tỉnh đi. Lưu Giai nói ban đầu cuộc thi có thể trì hoãn mười mấy hai mươi phút. Kết quả trì hoãn lâu như vậy ngươi vẫn không đến, hiện tại bọn họ đã chính thức bắt đầu rồi, ngươi nhanh lên đi thôi."
"Được, ta biết ta sẽ mau chóng." Trương Dịch cũng sốt ruột.
Nhưng mà sốt ruột cũng vô ích... Hắn đâu có cánh mà bay đến hiện trường Bệnh viện tỉnh được.
Nhất là cái xe điện con lừa nhỏ này cũng có chút khó tả. Không hiểu sao, tóm lại là tốc độ không nhanh bằng các xe điện khác...
"Đại gia, phiền ngài nhanh hơn một chút được không? Bên cháu đang hơi gấp ạ." Trương Dịch nhịn không được nói với bác tài.
Bác tài cười đáp: "Được thôi bác sĩ!"
Sau đó, Trương Dịch nhìn thấy bác tài xoay tay ga bên phải đến kịch ga.
Sau đó một cảnh tượng vô cùng khó tin đã xảy ra... Xe không những không tăng tốc mà ngược lại còn chậm lại!
Trương Dịch ngó cổ lên xem thử... Quả nhiên!
Không tăng tốc là vì ba vạch điện. Vừa tăng tốc lập tức còn một vạch điện...
Thôi thôi... Trương Dịch vẫn nên tự bắt xe đến bệnh viện. Với tốc độ và lượng điện này, chở một người may ra còn được, chở hai người thì căn bản chưa đến bệnh viện tỉnh đã hết điện. Hơn nữa, chỗ này cách Bệnh viện tỉnh còn ba bốn cây số nữa.
Trương Dịch bảo bác tài dừng ở đoạn đường phía trước có nhiều xe chạy.
Sau khi xuống xe, bác tài còn rất xin lỗi nhìn Trương Dịch một cái.
"Thật ngại quá bác sĩ, chắc tối qua tôi quên sạc điện rồi..."
Trương Dịch cười gượng: "Không sao, cảm ơn bác."
Sau đó vẫy một chiếc taxi, lên xe.
Trên taxi, Trương Dịch thêm Wechat của Lưu Giai để hỏi thăm tình hình.
Tổng cộng hơn một trăm người dự thi, trước mắt phần kiểm tra ca bệnh đã được hơn hai mươi người. Bọn họ cũng sắp đến lượt nên dặn dò Trương Dịch mau chóng đến.
Ai. Trương Dịch thở dài một tiếng.
Hôm nay đến muộn thế này, hy vọng sau khi đến hiện trường, ban giám khảo vẫn cho hắn cơ hội thi đấu. Nếu không thì hắn rất có lỗi với viện trưởng Tiền và hai chủ nhiệm khoa đã kỳ vọng vào hắn. Cả Bệnh viện Thiên Hà đều trông cậy vào mình có thể giành được thứ hạng đấy.
Bốn bánh xe đúng là nhanh hơn hai bánh xe. Chẳng mấy chốc, Trương Dịch đã thấy tòa nhà nằm viện cao nhất của Bệnh viện tỉnh.
Sau khi trả tiền xe xuống, Trương Dịch nhanh chóng chạy đến hiện trường thi đấu.
Nhưng cô lễ tân lại chặn Trương Dịch lại.
"Xin lỗi anh, bên trong đang có người thi ạ."
Trương Dịch lấy giấy mời thi đấu đưa cho cô lễ tân xem.
Cô lễ tân nghi hoặc nhìn Trương Dịch. Ánh mắt dường như muốn nói, người này sao lại đến muộn như vậy?
"Được rồi, mời anh vào trong."
Ngay sau đó, cửa phòng họp mở ra. Bên trong là một phòng họp có thể chứa được khoảng ba trăm người.
Trong phòng họp lớn còn có một phòng họp nhỏ. Cửa vừa mở ra, các bác sĩ đang chờ khảo hạch đều nhao nhao quay đầu nhìn.
Lưu Giai và mọi người thấy Trương Dịch, vội vàng vẫy tay với hắn.
"Ôi đại ca, anh đi đâu vậy? Giờ mới đến?"
Trương Dịch thở hổn hển giải thích: "Trên đường gặp tai nạn xe cộ, tôi cấp cứu người bị thương nên mới đến muộn, giờ là người thứ bao nhiêu rồi?"
"Hình như đã kiểm tra được hơn năm mươi người rồi thì phải? Dù sao Trần Phong cũng đã vào kiểm tra, chắc sắp đến lượt chúng ta rồi."
Trương Dịch vừa ngồi xuống.
Trong phòng họp nhỏ đã có người báo tin cho Lôi Thần Quang.
Lôi Thần Quang nghe xong liền cau mày: "Hắn đến rồi à?"
Trợ lý gật đầu: "Vừa mới đến."
Lúc này Lôi Thần Quang mới thở phào nhẹ nhõm.
Trương Dịch à Trương Dịch! Cuối cùng thì tiểu tử ngươi cũng đã đến!
Sau đó, Lôi Thần Quang nhìn về phía Hách Thư Hồng đang ngồi ở vị trí trung tâm. Đang suy nghĩ nên nói với ông ta chuyện này như thế nào.
Đợi Trần Phong thi xong bước ra, người chủ trì bên cạnh đang định gọi người tiếp theo thì.
Lôi Thần Quang ngắt lời anh ta: "Chờ chút, đừng gọi vội."
Sau đó, Lôi Thần Quang ghé vào tai Hách Thư Hồng nói: "Hách chủ nhiệm, bác sĩ Trương Dịch mà vừa nãy tôi nói đã đến rồi. Hay là... chúng ta cho cậu ấy thêm một cơ hội đi? Dù sao bây giờ chúng ta vẫn chưa thi xong mà?"
Hách Thư Hồng quay đầu liếc Lôi Thần Quang một cái: "Viện trưởng Lôi, tôi thấy nguyên tắc làm việc của anh sao tự nhiên biến mất rồi vậy? Anh trước kia đâu có như vậy, vì một cái Quy Bồi Sinh nhỏ bé mà hết lần này đến lần khác phá vỡ quy tắc? Hắn ưu tú đến mức vậy sao? Đáng để anh hết lần này đến lần khác xin giúp hắn?"
Không đợi Lôi Thần Quang trả lời, Dương Bình Vĩ đã nhanh chóng lên tiếng: "Cậu Quy Bồi Sinh tên Trương Dịch này đúng là rất ưu tú, còn trẻ mới tốt nghiệp chưa lâu mà đã mổ được phẫu thuật chính tim! Không những thế kỹ thuật của cậu ấy cũng rất tốt! Không những vậy, cậu ấy còn biết một chút về phẫu thuật não! Không phải tôi và viện trưởng Lôi hôm nay không có nguyên tắc... Mà là cậu Trương Dịch này cả về nhân phẩm lẫn kỹ thuật đều xứng đáng để chúng tôi nói giúp."
Đôi lông mày của Hách Thư Hồng lại càng nhíu chặt.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Rốt cuộc là ai mà có thể khiến viện trưởng Bệnh viện tỉnh và phó cục trưởng Sở Y tế Thiên Hà nói đỡ cho hắn như vậy?
Đương nhiên, Hách Thư Hồng bây giờ trong lòng càng thêm tò mò. Tò mò không biết người này có thật sự ưu tú như hai người này nói hay không.
Cuối cùng, lòng hiếu kỳ đã chiến thắng tất cả.
"Hắn đến chưa?" Hách Thư Hồng mở miệng hỏi.
"Vừa đến ạ."
"Trước cứ cho hắn vào đã, hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì mà cuộc thi lớn thế này lại đến trễ? Đương nhiên, tôi chỉ hỏi thôi chứ không có nói sẽ khôi phục tư cách thi đấu cho hắn."
Lôi Thần Quang gật đầu, lập tức cho gọi Trương Dịch vào phòng họp nhỏ.
Trong phòng họp nhỏ, Lôi Thần Quang hỏi: "Trương Dịch, cậu giải thích xem vì sao cậu lại đến muộn, mà còn muộn lâu như vậy?"
"Các vị lãnh đạo, tôi đến muộn thật không cố ý, sáng nay vừa ra ngoài thì gặp tai nạn xe. Một chiếc ô tô tông vào mấy chiếc xe điện đang chờ đèn đỏ. Có một người bị xuất huyết nội sọ và vỡ lách chảy máu, ngoài ra còn có mấy người bị gãy xương. Tình hình rất khẩn cấp nên tôi ở lại cứu người. Chờ đến khi xe cấp cứu đến đưa người bị thương đi, tôi mới chạy đến bệnh viện được. Xin lỗi, tôi thật không cố ý đến muộn."
Hách Thư Hồng nhìn Trương Dịch hỏi: "Xuất huyết nội sọ? Vỡ lách chảy máu? Ha ha! Cậu không phải đang lừa người đấy chứ! Xuất huyết nội sọ, ở hiện trường thì sao cậu cứu được, cậu ở lại đó thì có tác dụng gì? Còn có vỡ lách chảy máu, làm sao cậu biết là vỡ lách chảy máu? Cho dù thật sự là vỡ lách chảy máu, máu chảy nhanh như vậy, cậu một không có huyết tương thay thế, hai không có toàn máu, ba không có dụng cụ thao tác, bốn không có ảnh chụp tạo ảnh thì sao cậu cầm máu?"
Trương Dịch vừa định trả lời thì điện thoại trong túi reo lên...
"Trời mưa cả đêm, tình yêu của em tuôn trào như nước mưa, hoa trong viện rơi..."
Trương Dịch vội vàng lấy điện thoại ra xem, vốn vô thức định tắt máy. Nhưng thấy tên hiển thị trên màn hình lại là cô em họ Đình Đình.
Tay Trương Dịch khựng lại.
Sau đó, trong đầu nhanh chóng hiện lên mấy nguyên nhân mà cô em họ có thể gọi cho mình.
Chẳng lẽ... là cậu có chuyện gì rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận