Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 517: Tiền đánh cược là... Hiệp Hòa!

"Chương 517: Tiền đặt cược là... Hiệp Hòa!"
"SCI hai khu? Ha ha, ngươi chỉ có chút chí khí đó thôi à? Trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện vào SCI hai khu thôi sao?" Trương Dịch tự nhiên ngồi đối diện hai người, ngữ khí mang theo một chút khinh miệt.
Vương Tử Uy ánh mắt lạnh đi một chút, bác sĩ bên cạnh vẫn đang nhẹ nhàng kéo áo hắn ở dưới bàn, ra hiệu hắn đừng cãi nhau với Trương Dịch. Nhưng vốn dĩ Vương Tử Uy cũng không phải người thích giữ bình tĩnh, hắn khẽ vỗ bàn: "Ngươi nói ai chỉ có chút chí khí đó hả? Ngươi cho rằng tay nghề tốt là có thể nghênh ngang trong bệnh viện này chắc? Ngươi cho rằng được viện trưởng Kim đề bạt thì ngươi là trùm ở bệnh viện này rồi chắc? Ngươi lên mặt cái gì? Đúng! SCI hai khu, đừng nói mấy sinh viên chưa tốt nghiệp như các ngươi, ngay cả đến được SCI hai khu còn khó. Ha ha ha, ngươi cứ đi tìm đi, xem mấy bài luận văn ở SCI hai khu là do sinh viên đại học viết? Ha ha ha, ngươi buồn cười thật đấy, chính ngươi đến giờ còn chưa có một bài luận văn nào mà?"
Trong phòng ăn không có nhiều người, nhưng lúc này nơi đây có mấy ai còn tâm trí nào mà ăn cơm chứ. Tất cả đều lặng lẽ dời ánh mắt về phía chỗ Trương Dịch. Lúc này, trên mặt Trương Dịch vẫn không hề lộ vẻ tức giận, bộ dạng cười mà như không cười khiến Vương Tử Uy trong lòng rất khó chịu. Người này cười cái gì chứ? Mình chế nhạo hắn mà hắn vẫn cười? Bị bệnh hả? Một giây sau, Trương Dịch lại hỏi ngược lại: "Chậc chậc, cái mà ngươi cho là cao nhất chỉ là hai khu sao? Vào được hai khu là người ghê gớm rồi à?"
Vương Tử Uy cười lạnh: "Ha ha, đương nhiên là không phải, ta chỉ dùng tiêu chuẩn hai khu để đánh giá ngươi thôi, ai bảo ngươi chỉ là một đứa sinh viên đại học?"
Trương Dịch vẫn không tức giận, chỉ hỏi: "Vậy ngươi thấy theo trình độ của ngươi thì phải vào khu mấy? Hay là nói còn có thể đăng ở các tạp chí y học khác nữa?"
"Ta... Ta... Ha ha, luận văn của ta đã được đăng ở khu hai rồi! Còn về hạn mức cao nhất à... Có thể cố gắng để được vào khu một!"
Vào được SCI khu một cơ bản đều là những đại lão. Luận văn không chỉ cần chỉ số ảnh hưởng cao mà còn phải có khả năng sáng tạo, đổi mới. Nói thì dễ, nhưng thực tế trong lĩnh vực nghiên cứu y học thì cực kỳ khó. Nói chung, trong một ngàn nghiên cứu sinh tiến sĩ thì không chắc đã có một người có thể vào được khu một. Còn nghiên cứu sinh tiến sĩ ở khu hai thì cố gắng một chút là có thể vào được. Từ khu hai lên khu một chính là một bước nhảy vọt về chất, giống như đãi cát tìm vàng vậy, sẽ loại bỏ rất nhiều người. Cho nên, trong mắt Vương Tử Uy, hạn mức cao nhất của bọn họ, nghiên cứu sinh tiến sĩ chính là vào được khu một. "Liễu Diệp đao" sao? Không phải không dám nghĩ tới mà là cho dù có nghĩ thì cũng không thể viết ra được bài luận văn có giá trị khoa học nghiên cứu nếu không có kinh nghiệm tích lũy mấy chục năm.
"Khu một? Ngươi hạn mức cao nhất chỉ là khu một sao? Ha ha." Trương Dịch cầm đũa gắp một miếng măng tây nhỏ bỏ vào miệng, nhai hai lần rồi nhìn Vương Tử Uy lắc đầu nói: "Chậc chậc, chỉ có chút tiền đồ đó thôi à? Còn nói ta khoác lác, ngay cả khoác lác ngươi cũng không dám."
"Ngươi...!" Vương Tử Uy tức đến mức muốn đứng lên đánh nhau, kết quả bị vị bác sĩ tên Đường Duy bên cạnh ngăn lại.
"Nói ít thôi đi Tử Uy, cái đó... Trương Dịch à, bọn ta không cố ý mà chỉ là... chỉ là nói chuyện vui thôi, đừng để trong bụng, mọi người đều làm chung một bệnh viện, hòa khí chút đi." Đường Duy khá có con mắt tinh tường, dù nói là hắn cũng không đánh giá cao Trương Dịch có thể vào được "Liễu Diệp đao". Nhưng mà... người có thể được viện trưởng Kim coi trọng thì sao cũng phải có tài năng thật sự chứ. Chẳng lẽ Kim Chính Luân làm viện trưởng Hiệp Hòa nhiều năm như vậy mà lại nhìn lầm người? Vì vậy, thấy tình hình không ổn, hắn lập tức đóng vai người hòa giải.
Chưa đợi Trương Dịch nói thêm, Vương Tử Uy lập tức hỏi lại Trương Dịch: "Khu một thì sao chứ? Khu một vốn dĩ rất khó vào, ngươi có bản lĩnh vào được một khu cho ta xem đi. Chuyện ngươi thổi "Liễu Diệp đao" ta chưa nói tới, ngươi vào được một khu rồi nói tiếp! Còn bảo ta không dám khoác lác? Ta thấy ngươi là quen thói nói dối rồi! Đến một bài luận văn khu hai còn chưa viết, mà còn dám đòi nói chuyện với ta về khu một? Ha ha ha! Thật nực cười!"
"Được, vậy thế này đi, ngươi đã thấy ta khoác lác thì chúng ta thử đánh cược một lần đi. Ta đây không có thích gì khác, chỉ là thỉnh thoảng thích all in một lần, cá cược cho vui. Hai chúng ta cùng thi xem ai có luận văn vào khu một trước, thế nào? Vì ngươi nói khu một là hạn mức cao nhất của ngươi, vậy thì cứ theo hạn mức cao nhất của ngươi mà tính. Hai chúng ta xem thử, rốt cuộc là luận văn của ngươi, tiến sĩ đang học vào khu một trước, hay là luận văn của ta, sinh viên đại học vào khu một trước." Vừa dứt lời, Đường Duy bên cạnh đã không dám nói gì nữa. Chuyện này náo loạn đến mức còn cược sao?
Trong phòng ăn, mấy vị bác sĩ, y tá đang xem náo nhiệt đều kinh ngạc há hốc mồm! Trời ơi! Tin nóng! Trương Dịch đang đánh cược với thần kinh Vương Tử Uy! Cược xem ai viết luận văn vào khu một trước!
"Chậc chậc chậc, hai người này nghiêm túc thật à? Không đến mức chứ?"
"Đúng vậy, khu một đó! Khu một đó! Bộ vào khu một dễ như ăn kẹo hả?" Lúc này, Vương Tử Uy đang ở trong tình thế "đâm lao thì phải theo lao". Khu một... Trời ạ, cược xem ai vào khu một trước sao? Cái này... cái này... Vương Tử Uy sờ lương tâm nói, thật ra hắn không có mấy phần chắc chắn. Nhưng... nếu bây giờ từ chối Trương Dịch thì chẳng phải chứng minh mình sợ hãi sao? Mình sợ hả? Không được! Tuyệt đối không thể sợ! Đối phương là Trương Dịch thì sao chứ! Không thể sợ được!
"Được!" Một tiếng "bộp", Vương Tử Uy đập tay xuống bàn. "Được! Vậy thì cược đi! Coi như thi đấu cho vui! Xem luận văn của ai lên khu một trước."
Trương Dịch cười cười, cá đã cắn câu. "Khoan đã, ngươi đừng kích động, chúng ta phải quy định thời gian chứ? Tỷ như một tháng hoặc hai tháng chẳng hạn, trong thời gian đó, ai lên trước thì người đó thắng. Vậy người thắng thì sẽ được gì? Còn người thua thì chịu phạt gì đây? Ta hay chơi cá cược World Cup, hồi báo thường rất cao, đương nhiên, lúc thua thì cũng mất sạch. Ngươi thấy sao, bác sĩ Vương? Vậy tiền cược của hai ta là gì đây?" Vương Tử Uy khẽ nheo mắt lại, cái kiểu cười này của Trương Dịch thật là có chút ý tứ ngoài miệng thì ngọt ngào nhưng trong lòng nham hiểm đấy. Vậy đặt cược cái gì đây? Tiền? Hay là xin lỗi các kiểu? Vương Tử Uy suy nghĩ rồi nói: "Ngươi muốn cược cái gì? Tiền?"
Trương Dịch lập tức cười to hai tiếng: "Ta không thiếu tiền nha bác sĩ Vương." Lương một năm của ta là gấp ba gấp bốn lần ngươi đó, thêm tiền đầu tư và tiền thưởng từ hệ thống nữa. Tiền ở chỗ Trương Dịch không bao giờ thiếu được.
"Vậy ngươi muốn cược cái gì?!" Vương Tử Uy nhíu mày, hơi thiếu kiên nhẫn nói. Trương Dịch ánh mắt rung lên, gằn từng chữ: "Cược Hiệp Hòa!"
"Cái gì?!"
"Hả?"
"Cược Hiệp Hòa? Ý gì vậy?!" Không chỉ có Vương Tử Uy, những người xung quanh cũng không hiểu ý của Trương Dịch. Cược Hiệp Hòa? Hiệp Hòa không phải là bệnh viện của hai người bọn họ, dựa vào đâu mà cược Hiệp Hòa? Việc ai thắng ai thua thì có ảnh hưởng gì đến Hiệp Hòa chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận