Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 660: Bị mình thần tượng cứu là loại cái gì thể nghiệm!

Chương 660: Cảm giác được thần tượng của mình cứu chữa là như thế nào! Cũng là đau bụng như nhau, cũng là bị đau bụng, nhưng vì lựa chọn khác nhau, hai người bệnh cuối cùng có kết cục hoàn toàn khác biệt. Ông lão được con gái đưa đến thì cuộc phẫu thuật rất thành công. Mặc dù người cuối cùng hoàn thành ca mổ không phải là Trương Dịch, nhưng dựa vào công lao to lớn giai đoạn trước của Trương Dịch, ông lão cuối cùng cũng bình an xuống khỏi bàn mổ. Nhưng người đàn ông trẻ hơn ba mươi tuổi kia lại rất không may mắn. Tuổi còn trẻ đã rời đi, để lại mẹ góa con côi. Ai! Nghiệt ngã thật. Mãi đến gần nửa đêm, người phụ nữ khóc ròng rã hơn hai tiếng ở bên ngoài phòng cấp cứu mới cùng người nhà đến đưa t·h·i t·hể của chồng lên xe tang. Trước khi đi, nàng vẫn nhìn Trương Dịch với vẻ oán trách. Trong ánh mắt ấy, dường như vẫn còn mang theo ý trách móc. Trương Dịch không để ý đến nàng ta. Quay người đi đến phòng cấp cứu xem Tần Phóng thế nào. Vừa rồi y tá đến thông báo nói Tần Phóng đã tỉnh. Bên trong phòng cấp cứu. Lúc Trương Dịch vừa mới đi đến cạnh g·i·ư·ờ·n·g b·ệ·n·h, liền thấy Tần Phóng trợn mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh. "Chỉ số kali trong m·á·u của hắn là bao nhiêu rồi?" "Mười phút trước đo được là 3.4." Trương Dịch khẽ gật đầu, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm phần nào. Chỉ số kali trong m·á·u bình thường là 3.5-5.5. Sau khi truyền bảy, tám tiếng kali cuối cùng cũng kéo chỉ số kali trong m·á·u đến gần giá trị bình thường. "Hắn còn mấy túi kali chưa truyền?" "Hai túi." "Truyền xong thì tạm dừng, làm kiểm tra kali trong m·á·u 24 giờ. Chúng ta sẽ cho hắn uống kali, ngươi đi ra ngoài gọi người nhà của hắn vào, ta sẽ cùng người nhà của hắn nói chuyện." "Được." Cha mẹ của Tần Phóng đã đến từ hơn tám giờ tối, nhưng lúc đó Trương Dịch quá bận. Chỉ có thể nói qua loa với cha mẹ hắn mấy câu. Đến bây giờ hắn mới có thời gian rảnh. Vừa vặn lúc này người đã được xử lý xong, Tần Phóng cũng tỉnh có thể nói chuyện được rồi. Rất nhanh, đôi vợ chồng trung niên hơn bốn mươi tuổi vẻ mặt lo lắng bước vào. Cha mẹ của Tần Phóng tố chất vẫn khá cao, từ hơn tám giờ đến bệnh viện vẫn luôn chờ đến tận bây giờ. Biết bệnh viện bận rộn, cũng không hề ồn ào muốn vào xem con trai. Nghe nói người nhà không được tùy tiện vào phòng cấp cứu, nên họ liền ngoan ngoãn ngồi trên ghế im lặng chờ đợi. Trương Dịch trong lòng hiểu rõ, bọn họ chắc chắn là đang nóng lòng như lửa đốt, hận không thể lập tức gặp được con trai. Nhịn đến bây giờ thật không dễ dàng. "Con trai? Con trai rốt cuộc con tỉnh rồi? Con sao rồi? Con làm mẹ sợ quá..." "Tên nhóc? Đừng sợ, ba mẹ đến rồi, có gì ấm ức con cứ nói, có ba ở đây làm chỗ dựa cho con!" "Ba? Mẹ? Con... Con sao lại ở bệnh viện thế này?" Tần Phóng vẫn còn đang mông lung. Nhưng cũng tốt, ý thức vẫn còn tỉnh táo. Vẫn còn biết đây là bệnh viện. Chưa kịp để cha mẹ Tần Phóng nói chuyện, Trương Dịch liền đi lên phía trước: "Tần Phóng, con trúng độc, con có biết lục hóa bối không? Có phải là thuốc thử trong phòng thí nghiệm ở trường học các con, con đã không cẩn thận uống nhầm không?" Tần Phóng nhìn Trương Dịch, kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Ta nói này? Anh có phải là Trương Dịch không? Tôi... Tôi đây là ở bệnh viện Hiệp Hòa sao?" "Đúng vậy, con trúng độc, được đưa đến bệnh viện chúng ta để cấp cứu." Nghe đến hai chữ trúng độc, Tần Phóng lập tức đè nén cảm xúc kích động và vui sướng khi gặp được Trương Dịch, cau mày, chống tay muốn ngồi dậy. Khi chỉ số kali trong m·á·u tăng lên, người hắn tự nhiên cũng có sức lực hơn. Ngồi dậy, vẻ nghi hoặc trong mắt của hắn lại càng thêm sâu sắc: "Thuốc thử thí nghiệm? Trúng độc? Anh nói là tôi không cẩn thận ăn thuốc thử rồi trúng độc?" "Đúng vậy, hơn nữa còn suýt c·hết, phải cấp cứu hai lần, cộng thêm lọc m·á·u mới kéo con từ Quỷ Môn quan trở về." "Hả? ? ! Tôi... Tôi suýt c·hết rồi? !" Lúc này Tần Phóng liền sợ đến đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Đầu cũng bắt đầu có chút choáng váng, cơ thể vừa chống dậy được lại lập tức mềm nhũn ra. Chờ sau khi kinh hoàng qua đi, trên mặt hắn lại hiện lên một tia mờ mịt: "Không đúng mà? Con không có ăn thứ đó, thầy giáo dạy y của chúng con trước khi lên lớp cũng rất thận trọng dặn dò chúng con đồ trong phòng thí nghiệm nguy hiểm cỡ nào, con không thể nào chạm vào." "Con trai, vậy con nghĩ kỹ lại xem, trong ký túc xá hoặc trong lớp, có ai con đắc tội không? Có thể là bọn họ hạ độc." "Bạn học hạ độc cho con? ? Ngọa Tào? ! ? Không thể nào?" Mặt Tần Phóng tràn đầy hoảng sợ! Hắn bắt đầu cố gắng nhớ lại xem có khúc mắc gì với bạn học nào. Nhưng nghĩ mãi vẫn không ra. Quan hệ của hắn ở trong lớp và trong ký túc xá cũng khá tốt mà? Không thể nào kém đến mức có người hạ độc muốn g·iết mình được. Lục hóa bối này chính là thứ có thể khiến người ta tay chân bủn rủn, kali trong m·á·u thấp, nhịp tim bất thường dẫn đến t·ử v·o·ng! "Ôi... Choáng đầu quá..." Nghĩ tới nghĩ lui, người Tần Phóng lại càng thêm khó chịu. Trương Dịch vội vàng bảo hắn nằm xuống: "Đã khó chịu thì đừng nghĩ nữa, chúng tôi đã báo cảnh sát, cảnh s·á·t đã đến trường điều tra rồi, con cứ từ từ nghỉ ngơi, đừng nóng vội." "Bây giờ chỉ số kali trong m·á·u của con đã gần đến mức bình thường, nếu như dừng truyền kali mà kali trong m·á·u lại giảm xuống thì chứng tỏ trong người con vẫn còn lục hóa bối, vậy thì phải lọc m·á·u thêm một lần nữa." Mẹ hắn liền vội vàng hỏi: "Bác sĩ... lọc m·á·u... Lọc m·á·u có nguy hiểm không?" Trương Dịch trấn an người nhà: "Lọc m·á·u chỉ là loại bỏ máu trong cơ thể một lần, loại bỏ độc tố rồi chuyển lại vào, dưới tình huống bình thường thì không có nguy hiểm. Nhưng cụ thể phải lọc m·á·u mấy lần để thanh trừ hết độc tố thì tôi không chắc chắn, còn phải từ từ quan s·á·t xem chỉ số kali trong m·á·u có hướng đến ổn định hay không." "Được được được, cảm ơn bác sĩ, cảm ơn anh!" Người nhà cùng Tần Phóng đều liên tục nói cảm ơn với Trương Dịch. Chỉ là trong mắt của Tần Phóng vẫn mang theo một sự sùng bái nồng đậm. Mẹ kiếp ~! Bác sĩ Trương tự mình cấp cứu cho mình a! Được thần tượng của mình cứu chữa thì sẽ là cảm giác như thế nào ~~ Ha ha ha, đợi xuất viện hắn phải lập tức kể cho các bạn học trong lớp nghe để bọn nó trầm trồ mới được ~ Thấy tình hình của Tần Phóng đã ổn định và không có gì đáng lo ngại nữa, Trương Dịch liền để lại không gian cho gia đình bọn họ. Lúc này thời gian đã quá nửa đêm rồi. Vừa về đến văn phòng, bụng Trương Dịch liền réo lên ùng ục. Một đồng nghiệp khác liền mang theo vẻ mặt tươi cười chạy tới hỏi: "Trợ lý Trương, tôi và y tá trực đang đặt gà rán, anh lát nữa ăn chút không?" "Được." Trương Dịch đáp. Hắn cũng đang đói. Buổi chiều khi giao ca đã ăn cơm, nhưng chạy đi chạy lại cả một đêm thì đã tiêu hóa hết từ lâu rồi. Nửa tiếng sau, một phần gà rán nóng hổi được mang đến trước mặt Trương Dịch. "Trợ lý Trương, anh vất vả rồi, mời anh ăn ạ." "Cảm ơn." Ngay khi Trương Dịch vừa g·ặ·m xong một cái đùi gà thì bên phòng khám cấp cứu lại đưa đến một bệnh nhân khám đêm. "Bác sĩ Trương, anh giúp xem bệnh nhân này đi ạ? Lúc chiều đang chơi bóng rổ thì bị bóng nện vào tay nói là đau, tôi đã cho đi chụp X-quang thì thấy xương không có vấn đề gì, tôi nghi là cơ bắp bị căng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận