Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 631: Răng: Thật không phải là ta nghĩ đau ~

"Oa ~ là chú Trương Dịch nè! Chú Trương Dịch lâu rồi không gặp ~" Nhìn nhóc con trước mắt cười tít chạy về phía mình, Trương Dịch còn ngẩn người mất một giây. Nhìn kỹ lại thì ra là Bạch Vũ Phàm, lúc này liền dang tay ôm lấy nhóc con này cười nói: "Ơ? Tiểu Phàm Phàm, con đến truyền hóa chất à?" "Dạ ân, đã lâu không gặp chú Trương Dịch nha ~!" Bạch Vũ Phàm cả người như con Koala bám trên cổ Trương Dịch, giọng nói mềm mại lí nhí nói. "Phàm Phàm hôm nay cảm thấy thế nào? Có nghe lời cô y tá không?" "Dạ ân, hôm nay Phàm Phàm rất nghe lời, chỗ đau cũng đều chịu được hết." Nghe xong lời này, nụ cười trên mặt Trương Dịch dần dần cứng lại. Nhưng trước mặt trẻ con, hắn cũng không biểu hiện ra ngoài. Truyền hóa chất và xạ trị đều có tác dụng phụ. Đau cục bộ, da sưng đỏ, buồn nôn, nôn mửa các kiểu đều có thể xảy ra. Đối với một đứa trẻ nhỏ như vậy mà nói, đó là một thử thách và tra tấn vô cùng lớn. Nhưng để có thể sống sót, Trương Dịch chỉ có thể khuyên nhủ nó kiên cường. "Phàm Phàm ngoan lắm, là đàn ông con trai thì phải kiên cường, biết chưa?" "Dạ, Phàm Phàm sẽ kiên cường ~!" Sau lưng, ba của Bạch Vũ Phàm cũng đi đến. Hôm nay, có vẻ như anh ấy không đi làm, hẳn là cố tình nghỉ ở nhà để đưa con đến bệnh viện. "Sao rồi? Dạo này công việc vẫn thuận lợi chứ?" Trương Dịch đặt con xuống rồi lên tiếng chào hỏi với cha của đứa bé. "Cũng không tệ lắm, dạo này tôi đều ở nhà làm đồ ăn xong, đến giờ cơm mới ra ngoài chạy xe. Buổi tối chờ con ngủ rồi, tôi có thể tranh thủ chạy thêm vài đơn lúc rạng sáng. Tuy công việc giao hàng này không kiếm được nhiều tiền, nhưng bù lại thời gian thoải mái. Vừa kiếm tiền vừa chăm sóc con, một mình tôi cũng xoay sở được." Trương Dịch hài lòng gật đầu: "Ừm, vậy là tốt rồi, nhưng anh cũng đừng quá sức nhé. Cứ vượt qua giai đoạn này sẽ đỡ vất vả hơn nhiều thôi, cố lên nha, hãy sống thật tốt." "Haiz, cảm ơn bác sĩ Trương!" Ba của Bạch Vũ Phàm cúi người cảm ơn Trương Dịch, thành khẩn đáp lời. Nếu không có gặp bác sĩ Trương, thì hai cha con họ bây giờ có lẽ đã… Haiz! Nghìn lời vạn ngữ cuối cùng đều hóa thành một câu: Cảm ơn bác sĩ Trương. Mấy người sóng vai cùng đi. Đến sảnh cấp cứu, Trương Dịch mới cáo từ với bọn họ: "Vậy tôi vào làm việc trước nhé, hai người về cẩn thận." "Được, Phàm Phàm, mau chào tạm biệt chú Trương Dịch, chúng ta phải về nhà." Lúc này Bạch Vũ Phàm mới ngẩng đầu nhỏ lên vẫy tay với Trương Dịch nói: "Bái bai chú Trương Dịch, lần sau chú nhất định phải nhớ đến tìm con chơi nha ~!" "Được, Phàm Phàm ngoan, lần sau con đến, chú sẽ mang đồ ăn ngon cho con, được không?" "Dạ được ~!" Thấy hai cha con đi rồi, Trương Dịch mới quay người vào phòng. Hiện tại Trương Dịch đã nổi tiếng hơn rất nhiều. Người từ khắp cả nước tìm đến Trương Dịch để khám bệnh cũng nhiều lên. Nghe nói lịch hẹn khám của Trương Dịch đã được xếp đến một tháng sau rồi. Nghĩ đến đây, tốc độ thu dọn bàn của Trương Dịch cũng nhanh hơn. Làm bác sĩ, đương nhiên là phải muốn cho người bệnh đang xếp hàng chờ đợi có thể giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt. Thu dọn xong bàn, Trương Dịch nhấn nút gọi tên. Không bao lâu, một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi bước vào phòng. "Ôi uy, bác sĩ Trương cuối cùng tôi cũng được gặp ông rồi!" Người này vừa đi vào vừa cười tươi rối rít chào hỏi Trương Dịch. Trương Dịch ngẩng đầu nghi hoặc nhìn ông ta một cái. Người này là tình huống gì? ? Vừa vào đã không vội vàng nói vấn đề của mình mà ngược lại, lại nhiệt tình như vậy là sao? ?"Chào anh, mời ngồi, anh thấy chỗ nào không thoải mái?" Trương Dịch không đáp lại sự nhiệt tình của bệnh nhân mà đi thẳng vào vấn đề. Người kia vẻ mặt tươi cười có phần thu lại rồi sờ sờ má mình nói: "Haiz, cái răng này của tôi nó đau á, đau cả mấy tháng rồi. Đến phòng khám lấy thuốc uống mà cũng chẳng thấy đỡ, phim chụp rồi cũng không thấy mọc răng khôn hay viêm nhiễm gì. Chỉ là nó cứ đau thôi, cứ đau thường xuyên, đau đến mức muốn ch·ết đi sống lại luôn, nên tôi mới bất tài tìm đến ngài. Ngài là thần y mà! Ngài nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân giúp tôi, phải không?" Ông chú này nói bằng một giọng địa phương Đế Đô đặc sệt. Trương Dịch vừa nghe vừa tiếp nhận chiếc điện thoại ông ta đưa tới. Trong điện thoại di động là ảnh chụp CT răng đã qua chỉnh sửa từ phòng khám nha khoa khác. "Là răng bên phải sao?" "Dạ đúng!" Người đàn ông gật đầu. Nhưng Trương Dịch phóng to chiếc răng bên phải thì thấy răng và nướu răng không hề bị viêm nhiễm cục bộ. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nếu là do răng khôn bị viêm nhiễm, thì lợi chỗ đó phải có một phần mờ đục. Nếu do sâu răng nặng ăn đến tận thần kinh gây đau, thì trong phim chụp cũng phải xuất hiện một vùng mờ đục có độ đậm cao. Nhưng cả hai trường hợp này đều không có. Thật kỳ lạ. Trương Dịch rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn người bệnh này. Sau đó mới bật đèn pin lên nói: "Há miệng ra cho tôi xem một chút." "A ~" Ông chú kia rất nghe lời há miệng. Trương Dịch cầm tăm bông vô khuẩn kiểm tra kỹ bên trong miệng bệnh nhân. Phần cuối nướu răng bên phải hơi ửng đỏ nhưng cũng không hề bị sưng. Trương Dịch trong lòng âm thầm nghĩ: "Hơi ửng đỏ? Vậy có nghĩa là viêm không nghiêm trọng, hoặc là chỉ là đơn giản bị nóng trong?" "Nhưng mà nóng trong sao lại có thể gây đau răng triền miên mấy tháng được?" Trương Dịch còn đang nghĩ thì lại dùng ánh mắt quét qua toàn thân người bệnh. Đột nhiên! Đến vị trí tim thì Trương Dịch dừng lại một chút! Chẳng lẽ... Người này sao lại còn mắc cả bệnh động mạch vành nữa? ! Mẹ kiếp!"Đợi một chút, anh... Trước đây có tiền sử bệnh gì khác không? Ý là, ngoài đau răng ra thì trước kia đã từng được chẩn đoán mắc bệnh gì khác chưa?" Trương Dịch đột nhiên lên tiếng hỏi. Ông chú này ngơ ngác lắc đầu: "Không có mà, tôi khỏe lắm mà, còn thường xuyên đi leo núi vào lúc rảnh nữa chứ." Nói rồi người này còn muốn giơ tay lên để khoe cơ bắp. Trương Dịch vội vàng ngắt lời rồi lại hỏi: "Leo núi? Vậy bình thường sau khi vận động xong, anh có hay bị đau răng không?" Nghe xong lời này, mắt ông chú sáng lên một cái! "Hắc! Ông không nói tôi cũng không nhớ đấy! Tôi nhớ rồi! Mỗi lần bị đau răng... Có vẻ như đều là sau khi vận động á! Thế này là làm sao vậy? Có phải là hội chứng vận động gì đó không?" Ông chú hậu đậu ôm lấy cánh tay của mình một cách sợ hãi. Vẻ mặt sợ rằng một giây sau mình sẽ c·hết đến nơi... Trương Dịch nhìn tim của ông ta mà thầm nghĩ: cái tên này đúng là số hên quá đi. Chỉ có đau răng? ? Chỉ là đau răng thôi á? ? Chậc chậc. Chắc là Diêm Vương bị cận thị mất rồi. "Sau khi vận động mới bắt đầu đau? Vậy ngoài đau răng ra, anh còn chỗ nào khác bị đau không? Chẳng hạn như tay chân gì đó? Hoặc là ngực? Tai? Hay sau lưng gì không?" Ông chú nghe xong liền liên tục gật đầu đáp: "Tay chân thì không sao, nhưng tôi nhớ là có một lần cảm thấy hơi đau ở lưng. Nhưng đau một chút là hết, chủ yếu vẫn là đau răng, đau dữ dội lắm." Trương Dịch vẻ mặt hiểu rõ nhẹ gật đầu, sau đó dùng ống nghe khám tim một chút. Tiếp đó lại cho ông ta đo huyết áp. Thấy vẻ mặt Trương Dịch dần trở nên nghiêm túc, ông chú bị hù liền nuốt mấy ngụm nước bọt hỏi: "Bác sĩ Trương, tôi... Tôi bị làm sao vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận