Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 364: Tiền Chính Cương: Cho nên yêu là sẽ biến mất đúng không?

Chương 364: Tiền Chính Cương: Vậy nên yêu là sẽ biến mất đúng không?Câu nói này của Trương Dịch ngược lại là không hề phủ nhận. Đến Hiệp Hòa quả thực so với ở lại Bệnh viện Thiên Hà bản thân nhìn thấy được muốn khoáng đạt hơn rất nhiều. Ngay cả trong hiệu thuốc rất nhiều loại thuốc đều là tân dược tiên tiến nhất. Chỉ riêng thuốc kháng ung thư bạch cầu nhắm trúng đích thôi đã có mười lăm loại. Quả thực so với Thiên Hà tiên tiến hơn không ít, như vậy bác sĩ kê đơn thuốc cho người bệnh, chỉ cần gia cảnh người bệnh có điều kiện kinh tế thì đều có thể cho dùng thuốc nhắm trúng đích tốt nhất. Như vậy hiệu quả trị liệu của người bệnh cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Cũng coi như là một vòng tuần hoàn tốt. Thấy Trương Dịch khẽ gật đầu, Kim Chính Luân nói tiếp: "Bất quá ngươi yên tâm, mặc dù trước đó ngươi chưa từng thấy qua phẫu thuật ghép tim, nhưng về sau ngươi đều có thể thấy Hiệp Hòa chúng ta có đầy đủ tư cách thực hiện phẫu thuật cấy ghép tất cả các loại nội tạng. Đúng rồi, buổi chiều đi đến phòng phẫu thuật, ta có thể để ngươi làm phụ hai. Ta biết ngươi trong lòng đối với ngoại khoa phẫu thuật rất giỏi, nhưng mà lần đầu thấy loại phẫu thuật này ngươi cứ học tập trước đã. Chờ sau này dạy cho ngươi, ta sẽ để ngươi làm phụ một, đợi đến khi nào ngươi có thể tự mình thực hiện chính thì ta sẽ trực tiếp để ngươi mổ chính, thế nào?" Hả?? Trương Dịch lại nhíu mày. Hắn chỉ nói là lúc trước hắn chưa thấy qua, chứ đâu có nghĩa là hiện tại chưa từng thấy. Hắn đều đã xem rất nhiều lần trong phòng phẫu thuật mô phỏng rồi. Mập gầy cao thấp lớn bé người, hắn không chỉ xem mà còn tự tay làm nữa. Mặc dù điểm số trước mắt luôn luôn chỉ quanh quẩn ở mức 95 điểm. Nhưng! Luyện thêm vài ngày nữa Trương Dịch cơ bản có thể đạt trên 95 điểm! Cái gọi là quen tay hay việc, luyện thêm một chút khẳng định sẽ được 100 điểm!"Khụ khụ, được, cảm ơn viện trưởng Kim đã cho cơ hội, buổi chiều ta nhất định sẽ ở lại trong phòng phẫu thuật học tập chăm chỉ, cố gắng nhanh chóng có thể lên làm phụ mổ của ngài, thậm chí... Mổ chính!" Trương Dịch nói lời đầy mạnh mẽ. Trong mắt tràn ngập lòng tin với kỹ thuật thao tác của mình. Kim Chính Luân vô cùng hài lòng! Hắn thích nhất sự tự tin của Trương Dịch! Không tệ, không tệ ~ Mặc dù trước kia Trương Dịch chưa từng tiếp xúc qua loại phẫu thuật cấy ghép này, nhưng trình độ thao tác của Trương Dịch cũng không hề kém. Thậm chí mấy cái cao tài sinh ở Hoa Tây còn bị hắn cho lên dĩa. Cho nên hắn cảm thấy... Biết đâu Trương Dịch thật sự có thể trong khoảng thời gian ngắn trở thành phụ một của hắn. "Có câu nói này của ngươi ta rất yên tâm, ngươi phải cố gắng học hành nha, đừng phụ lòng mong đợi của ta đó. Hôm nay dẫn ngươi đi một vòng thế này, cơ bản cả viện đều biết ta rất coi trọng ngươi rồi đấy. Ngươi phải cố lên, cố gắng đừng để ta bị vả mặt nha!" Trương Dịch khẽ gật đầu, trả lời Kim Chính Luân ba chữ: "Ngài yên tâm." Ca phẫu thuật này vốn định thực hiện vào lúc 10 giờ sáng. Kết quả người nhà cung cấp tim do dự mãi không chịu ký tên. Người hòa giải đã khuyên hơn một tiếng đồng hồ mới khuyên được. Vừa mới ký tên, Bệnh viện bên kia lập tức lấy nội tạng. Vừa vặn Bắc Sơn lại ở sát vách Đế Đô, cách nhau hơn hai trăm cây số. Đi tàu cao tốc chừng năm mươi phút là có thể đưa tim tới nơi. Cho nên chậm trễ thế này, phẫu thuật mới được sắp xếp vào một giờ chiều. Nhân viên nhà ăn của Bệnh viện Hiệp Hòa. Trương Dịch vừa bước vào liền bị hương thơm hấp dẫn. Nhà ăn rất lớn, có không ít cửa sổ. Các loại món ăn mặn đều công khai ghi giá, chỉ cần quẹt thẻ nhân viên là có thể ăn được. Các món cũng rất nhiều, ngoài các món đặc sản địa phương ở Đế Đô ra, Trương Dịch còn thấy có thịt luộc thái lát, thịt kho mắm chiên các loại. Ân ~ Bệnh viện Hiệp Hòa này quả nhiên tốt hơn Thiên Hà rồi ~(Tiền Chính Cương: Vậy nên yêu là sẽ biến mất đúng không??) "Ngươi muốn ăn gì thì nói với nhân viên phục vụ, bọn họ sẽ quẹt thẻ cho ngươi." Kim Chính Luân dẫn Trương Dịch vào phòng ăn, vừa đi vừa giới thiệu cho Trương Dịch. Trương Dịch gọi một phần thịt luộc thái lát, một phần thịt kho tàu với một phần rau muống xào. Hai món mặn một món chay, đủ để hắn ăn. Kim Chính Luân vốn định ngồi ăn cùng Trương Dịch nhưng mấy chủ nhiệm gọi Kim Chính Luân đi mất. Mấy lãnh đạo quay người vào một gian phòng ở bên trong nhà ăn. Ân, cũng đúng thôi ~ Lãnh đạo sao có thể ăn cơm chung với mọi người. Hơn phân nửa là đến phòng riêng để đầu bếp làm cho những món ngon hơn. Không bao lâu, thấy Trần Phương cũng bưng khay đồ ăn đến. Đi cùng còn có mấy đồng nghiệp khoa tim mạch khác. Vừa mới ngồi xuống, Trần Phương đã nhìn chằm chằm Trương Dịch hỏi: "Tôi nghe nói buổi chiều cậu định cùng viện trưởng Kim thực hiện phẫu thuật ghép tim à??" Trương Dịch gật gật đầu: "Đúng vậy, cậu có đi không?" Ngay lập tức, Trần Phương lộ vẻ ước ao ghen tị, sau đó gắp đùi gà gặm một miếng thật lớn rồi nói: "Không đi được, tôi và Cung Uy buổi chiều phải ở lại văn phòng thu nhận bệnh nhân, cho nên không thể đi được. Tuy tôi là trợ lý của cậu, nhưng giờ chúng ta vẫn còn trong giai đoạn làm quen thôi. Cung Uy nói ít nhất phải đợi một tháng nữa, chúng ta quen việc thì tôi mới có thể đi làm cùng cậu." Trương Dịch nhìn cậu ấy nói: "Không sao, hôm nay viện trưởng Kim nói để tôi học hành cho giỏi, tranh thủ sớm ngày làm phụ mổ cho ông ấy, hoặc là sớm ngày mổ chính. Chờ khi tôi mổ chính rồi thì chẳng phải cậu sẽ là người phụ mổ sao?" Nghĩ đến đây Trần Phương liền cảm thấy tâm tình khá hơn: "Cũng đúng, cậu cố gắng lên nhé!" Đến giờ cơm trưa, nhà ăn ngày càng đông người. Mặc dù đông, nhưng vẫn còn chưa bằng một nửa số người ở viện. Phần lớn bác sĩ trực ban, hoặc là quá bận thì không thể xuống dùng cơm trưa được. Cơ bản đều sẽ nhờ nhà ăn gói đồ ăn rồi mang đến các khoa. Ở ngoài cổng, mấy bác sĩ khoa sản vừa vào đến đã có người mắt tinh trông thấy Trương Dịch. "Ai! Mau nhìn, Trương Dịch ở kia!" "Lý Tiểu Cầm, thời cơ của cô đến rồi đấy! Mau đi đi!" "Khụ khụ, nhanh đi hỏi xem người ta có bạn gái chưa." Lý Tiểu Cầm mắt sáng lên, lắc lắc mái tóc ngang trán, lại đưa tay sửa lại quần áo. Lúc này mới nhẹ nhàng linh hoạt bước đến chỗ bàn ăn của Trương Dịch. Bốp! Một đôi tay trắng trẻo nhưng không mấy thon thả đặt lên bàn ăn của Trương Dịch một tiếng. Làm cho Trương Dịch giật nảy mình! "Bác sĩ Trương~" Trương Dịch còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì đã nghe trên đầu vang lên một giọng nói kẹp âm làm người nổi da gà. Trương Dịch nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn: "Chào cô... Cô là?" "Hả..." Trên mặt Lý Tiểu Cầm lộ vẻ lúng túng. Chết tiệt, mới sáng gặp nhau xong! Giờ trưa đã không biết ta là ai rồi sao?? "Tôi... tôi là bác sĩ Lý Tiểu Cầm ở khoa sản!" Lý Tiểu Cầm mặt dày tự giới thiệu mình. "A, chào cô, xin hỏi cô tìm tôi có việc gì?" Bên cạnh, Trần Phương nhìn một cái là biết ngay mục đích của đối phương, cậu ta nhắm mắt, vừa ăn cơm vừa xem kịch. Chậc chậc. Trương Dịch đúng là đi đến đâu cũng bị một đám phụ nữ nhắm vào a~ Nhưng mà. Hi vọng mấy cô nàng ở Hiệp Hòa mà theo đuổi Trương Dịch có thể ít tặng socola thôi nha~ Răng của cậu ta sắp sâu hết đến nơi rồi. Đến một chỗ mới tất cả đều là mỹ nữ. "Tôi... tôi muốn hỏi... anh... có bạn gái chưa!" Lý Tiểu Cầm gan lớn thật, không hề xấu hổ chút nào. Những nhân viên cũ ở Hiệp Hòa nhìn động thái này là biết ngay Lý Tiểu Cầm muốn làm gì. Đến rồi, đây lại đổi một mục tiêu kinh dị nữa. Thấy người bên cạnh nín cười, Trương Dịch có chút không hiểu rõ nữ nhân này muốn làm gì? Đang theo đuổi mình?? Bất quá hắn liếc nhìn cô một cái rồi vẫn thành thật trả lời: "Chưa, sao thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận