Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 524: Cái gì? ! Cha đứa bé không thấy rồi? ! (hai chương cùng một chỗ)

Chương 524: Cái gì? ! Cha của đứa bé không thấy rồi? ! (hai chương gộp làm một)"Tiểu Dịch à, con có tấm lòng này là tốt, nhưng mà..." "Ôi dào, cậu ơi, cậu đừng nói là sự nghiệp của con bây giờ cũng coi như thành công rồi, cái gì cũng không thiếu, cậu cứ yên tâm đi." Hứa Trường Nguyên và Đường Hiểu Hà nhìn nhau một cái. Rồi lặng lẽ thở dài. Tiểu Dịch có tấm lòng này, bọn họ thật sự rất vui mừng. Nhưng mà đổi phòng ở lớn một chút cũng tốn không ít tiền, chuyện này có chút quá tốn kém rồi. "Cậu ơi, cậu đừng suy nghĩ nhiều, sau khi đổi nhà lớn hơn thì đến lễ Tết con về cũng có phòng ở mà? Cậu xem cái nhà hiện tại, tất cả có hai phòng, tối nay nếu con ngủ trong phòng, cậu không phải lại phải ngủ ghế sofa sao? Giữa mùa đông phòng khách lạnh lắm, đừng ngủ bị cảm." Nghe Trương Dịch khuyên nhủ, Hứa Trường Nguyên và Đường Hiểu Hà chỉ có thể lặng lẽ gật đầu đồng ý. Đứa em họ Đình Đình nãy giờ nghe hết, tuy không xen vào nhưng trong lòng thì vui sướng khôn xiết. Nó kéo ống tay áo của Trương Dịch, ghé vào tai Trương Dịch nhỏ giọng thì thầm nói: "Có anh trai thật là tốt ~" Trương Dịch quay đầu nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nó: "Con bé ngốc, lên đại học rồi cũng phải học hành chăm chỉ, không được lười biếng, biết chưa? ?" "Dạ rồi!" Sau khi tiếng chuông 0 giờ vang lên, chính thức bước sang mùng một Tết. Trong tiếng pháo nổ, dù tỉnh không cho đốt pháo nhưng ở những chỗ ít người vẫn có thể đốt một chút. Ban đêm Trương Dịch và hai em họ đều không ngủ, dù bận cả ngày nhưng hiếm khi ăn Tết, liền ở chơi với hai em họ một lúc. Trương Dịch xuống dưới mua mấy quả pháo nhỏ và pháo hoa, sau đó dẫn hai em họ lên tầng thượng. Cũng may khu vực này bọn họ quản không nghiêm. Vừa tới giờ, ngoài cửa sổ liền vang lên từng đợt tiếng pháo nổ. Ồn ào đến mức Trương Dịch bọn họ không nghe được tiếng tivi luôn. "Để anh châm ngòi, hai đứa đứng xa ra một chút." Trương Dịch cầm bật lửa đi đến trước hộp pháo nói. "Ây da, chờ một chút anh, em muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh!" "Oa ~ thả pháo hoa kìa! Thả pháo hoa kìa!" Tách~ Theo ngọn lửa từ bật lửa đốt dây dẫn trên chậu hoa. Trương Dịch cũng lập tức chạy qua một bên trốn. Tăng tăng tăng! Rất nhanh, pháo hoa liền "hưu" một tiếng bay lên giữa bầu trời đêm đen kịt. Hưu ~ Băng! Hưu ~ Băng băng! Trước kia còn đi học ở nhà, mỗi lần ăn Tết Trương Dịch đều dẫn các em họ lên trên này bắn pháo. Không ngờ bây giờ lớn rồi vẫn còn có thể làm như vậy. Nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên mặt hai em, Trương Dịch cũng cười theo... Sáng sớm hôm sau, vừa ăn xong điểm tâm Trương Dịch liền lấy những bao lì xì đã chuẩn bị sẵn ra. Hai em họ nhìn thấy một xấp lì xì dày như vậy, mắt đều trợn tròn! "Oa! Anh Dịch cho nhiều vậy luôn hả? !" "Haha! Cảm ơn anh Dịch nha!" Một bên, Hứa Trường Nguyên nhìn thấy độ dày của bao lì xì nhịn không được khẽ lên tiếng: "Tiểu Dịch, con cho nhiều như vậy làm gì? Vài trăm đồng lấy có chút ý nghĩa thôi, đều là người một nhà cả, khách sáo vậy làm gì." "Ôi dào không sao đâu cậu, Tết nhất mong được vui vẻ mà." Trương Dịch vừa nói một vừa nhét lì xì vào tay hai em họ. Lì xì của Đình Đình chắc chắn là để nó tự mang đi học làm tiền tiêu vặt. Còn lì xì của Phi Phi chắc cũng chỉ có thể "giao cho mẹ giữ hộ". Ba giờ chiều. Trương Dịch đang dẫn hai em gái ra ngoài dạo chơi thì đột nhiên nhận được tin nhắn từ bác sĩ khoa thận. Kết quả sinh thiết đã có rồi. Thông thường, kết quả xét nghiệm nhanh nhất cũng phải bốn ngày, chậm thì một tuần. Nhưng vì trường hợp của khoa thận là khẩn cấp, cho nên báo cáo sinh thiết của Bạch Vũ Phàm một ngày đã có. "Bác sĩ Trương, kết quả sinh thiết của bé Bạch Vũ Phàm mà anh dặn dò đã có rồi, là ung thư nguyên bào thận dạng u, phân loại là dạng lan tỏa, có hạch bạch huyết di căn, tình huống không được tốt lắm." Bên dưới đoạn hội thoại, còn gửi một tờ kết quả xét nghiệm sinh thiết đến. Trương Dịch lập tức nhíu mày. Đúng là mẹ nó đoán trúng rồi! Vậy mà thật sự là ung thư nguyên bào thận! Còn là dạng lan tỏa! Ung thư nguyên bào thận cũng chia ra lành tính và ác tính. Ung thư nguyên bào thận dạng lan tỏa thuộc loại ác tính! — Ai! Trương Dịch nhất thời cũng không biết phải làm sao. Nghĩ ngợi rồi mới trả lời: "Được rồi, cảm ơn bác sĩ Lý nhé, xem khoa ung bướu và khoa nhi có thể hội chẩn không, cùng nhau thảo luận xem phác đồ phẫu thuật của bé này nên quyết định thế nào." "Được rồi, đã thông báo rồi." Thấy đối phương trả lời, Trương Dịch lúc này mới yên tâm cất điện thoại. "Anh Dịch ơi, anh ra ngoài chơi còn nhìn điện thoại, đừng có nhìn nữa mà chơi trò gắp vòng với em đi?" Bé em họ Phi Phi nằng nặc đòi lôi kéo Trương Dịch đi bộ vòng ngoài quảng trường. Cơ bản vào những ngày giáp Tết, ở ngoài quảng trường đều rất náo nhiệt. Hai tệ một vòng, có đôi khi mua mười vòng cũng không trúng một cái. Tỷ như cô bé Phi Phi này thì không trúng cái nào cả. "Ghét thật á ~ em không trúng cái nào luôn... Anh Dịch ơi anh giúp em một chút nha." Trương Dịch nắm lấy tai của nó: "Anh thấy bình thường em ghê gớm lắm mà, gắp vòng thì không được hả?" "Ôi dào, anh Dịch ơi, anh giúp em gắp một cái đi mà, em muốn cái con thỏ trắng ống tiết kiệm cuối cùng đó!" Bị em gái nhỏ kéo tay lắc lư liên tục, Trương Dịch cũng hết cách. "Được được được, anh giúp em gắp được chưa? Nhưng mà anh cũng không đảm bảo là sẽ trúng đâu đó." "Dạ dạ! Anh thử một chút đi anh Dịch, anh lợi hại như vậy, đẹp trai như vậy, gắp vòng chắc chắn sẽ nghe lời anh gắp trúng thôi~" "Nha a, con bé này nịnh nọt anh dữ vậy?" Sau đó, Trương Dịch lại hỏi chủ quầy mua thêm hai mươi cái vòng. Ngoài quảng trường người thật là đông, cả người lớn lẫn trẻ con đều có. Ở gian hàng gắp vòng này cũng có không ít người đi đường dừng chân xem náo nhiệt. Chỉ thấy Trương Dịch cầm chiếc vòng lên nhìn Phi Phi rồi hỏi lại một lần nữa: "Chắc chắn là muốn cái ống heo này đúng không?" "Dạ dạ! Chính là nó đó!" "Được thôi!" Nói xong, Trương Dịch nhắm chuẩn khoảng cách, tay phải vung lên! Vụt! Trúng rồi! "Oa! ! Haha, anh Dịch giỏi quá đi!" "Em còn muốn cái gậy ma thuật kìa! Anh Dịch ơi, em còn muốn cái đó nữa!" Trương Dịch gật gật đầu: "Anh thử xem sao nha." Vụt! Vung tay lên! Vụt ~ Đúng là khéo, lại trúng rồi! Lúc này chủ quầy nhìn Trương Dịch với biểu cảm đã hoàn toàn thay đổi. Vừa rồi nhìn hắn mua hai mươi chiếc vòng, trong lòng còn rất vui vẻ chứ, kiếm được bốn mươi tệ. Kết quả không ngờ chỉ trong nháy mắt, con thỏ trắng ống tiết kiệm đã hết! Đúng là quái dị, thằng nhóc này tay thật sự quá chuẩn mà! Đang nghĩ ngợi thì Trương Dịch lại trúng tiếp! Lần này trúng mô hình Transformer. Mặt chủ quầy đã xanh lét, ánh mắt như muốn đâm thủng người ta vậy. Cũng như ánh mắt của vị chủ quầy gắp vòng này đây. Trương Dịch lúc nãy gắp vòng lén nhìn vẻ mặt của chủ quầy, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng. Haha, chắc chắn trong lòng lão đang chửi mình từ đầu tới đuôi đây mà? Hahaha~ Những người đi đường vây xem xung quanh cũng ngày càng đông, nhao nhao vỗ tay khen ngợi. Thích xem náo nhiệt mà, càng đông càng vui mà. Ai nấy cũng nhìn nhận tay nghề của Trương Dịch tốt, có cả một bé nhỏ còn len lén đưa cho Trương Dịch mười đồng, muốn để Trương Dịch gắp giúp. Cũng may ông chủ quầy mắt tinh, xếch miệng từ chối nói: "Không được không được! Chỉ có một người chơi một lần thôi, các cháu không biết đó, không thể gắp hộ!" Trương Dịch biết, ông chủ quầy này đang sốt ruột. Đương nhiên, anh cũng không gắp nhiều làm gì. Mười vòng sau, Trương Dịch không trúng cái nào nữa. Chủ yếu là cân nhắc cho ông chủ quầy kiếm chút ít tiền lời vào cuối năm cũng không dễ dàng gì. Nên sau đó Trương Dịch cơ bản đều cố ý thả lệch đi. Cuối cùng, nhìn thấy chủ quầy vừa mặt mày tái mét vừa đưa chiến lợi phẩm cho Trương Dịch, khóe miệng hai em họ quan chiến bên cạnh đã sắp lệch đến huyệt thái dương. "Haha ha~ Anh Dịch giỏi quá đi! " "Em đã nói rồi mà, nhà mình có anh Dịch ở đây thì quả thực đúng là có bảo bối rồi!" Trương Dịch bỏ tay vào túi, vừa cười vừa nói: "Được rồi, không còn sớm nữa, về nhà thôi." "Dạ vâng~ Được ạ~" "Vậy đi thôi, về nhà ăn cơm nè~" Vừa ra đến quảng trường, liền nghe thấy ở không xa có một cô gái gọi tên Hứa Đình Đình. Nhìn lại thì tựa như là bạn học cấp ba của cô em họ. "Hứa Đình Đình! Cậu với anh trai đi dạo phố hả? ?" Không đợi Đình Đình lên tiếng, cô gái này đã vụt chạy tới trước mặt bọn họ. Hứa Đình Đình ngại ngùng cười hai tiếng: "Đúng đó, tụi mình đi chơi Tết một lát!" "À ~ Dạo này cậu thế nào rồi? Trường của cậu có tốt không?" Cô gái này dung mạo bình thường, còn không xinh bằng em họ Đình Đình nữa. Nhưng mà Trương Dịch thì ngược lại có ấn tượng, hình như trước đã từng đến nhà chơi. "Ờ... Cũng tạm được, trường bình thường thôi, cũng thế." "À ~ mà Đình Đình, khi nào... Tớ lại đến nhà cậu tìm cậu chơi nhé? Tụi mình lâu rồi không gặp nhau đó." Cô gái vừa nói vừa không ngừng liếc nhìn Trương Dịch đứng bên cạnh. "Hả? Đến nhà mình hả? Cái này thì... Thôi vậy đi, ngày mai cả nhà mình phải đi thăm người thân rồi, khi khác nhé, khi nào mình hẹn cậu sau nha ~ tạm biệt cậu!" Nói xong, Hứa Đình Đình kéo Trương Dịch và Phi Phi quay đầu bỏ đi. Mãi cho đến khi đi xa quay đầu lại, vẫn có thể thấy cô gái đó còn đứng ở đó nhìn theo. Trương Dịch khó hiểu hỏi: "Đình Đình em làm gì vậy? Không phải là bạn học của em sao? Anh nhớ là trước kia cô ấy còn hay đến nhà tìm em chơi mà." "Ôi! Anh đừng nói cô ta chứ, đến nhà em chơi là để tiếp cơ hội nhìn anh thôi!" "Hả? ?" Trương Dịch ngạc nhiên há hốc mồm. Ba người vừa đi vừa nói chuyện trên đường về nhà. "Anh, anh không biết đó thôi, năm đó anh đi học đại học, không phải em vừa học lớp 8 đó sao? Từ sau khi anh đi rồi, cô ấy cũng ít đến nhà tìm em chơi lắm. Sau này em mới biết, cô ấy căn bản là không muốn làm bạn với em, mà là để ý đến anh! Sau đó cô ta còn tìm em nhờ em đưa thư tình cho anh đó!" "Hả? Còn có chuyện này nữa hả? !" Trương Dịch cũng dở khóc dở cười, hồi còn học cấp ba, mình còn khá non, cũng chưa đẹp trai được như bây giờ đâu. Vậy mà có người mến mộ rồi á? Còn mến một cô nhóc cấp hai á? ? "Đúng đó! Nhưng mà cũng vì chuyện này mà em đã buồn mất mấy ngày đó, em chỉ là không ngờ rằng bạn tốt của mình kết quả căn bản lại không phải bạn tốt, hừ! Lúc đó em đồng ý với cô ta nhưng sau khi về nhà, em liền ném thư tình của cô ta vào sọt rác. Haha~ Sau đó còn giả chữ anh viết một bức thư từ chối gửi cho cô ta! Sau đó em đã thấy cô ta cũng một mình buồn rầu mất vài ngày đó ~ " "Phụt... " Trương Dịch bật cười thành tiếng. "Bình thường nhìn em dịu dàng thùy mị không ngờ trong lòng em chứa không ít tâm sự đấy? Còn biết trả thù cơ đấy?" Đình Đình cười lè lưỡi: "Có đâu~ Chẳng phải cô ta lừa em trước đó sao~ Cho nên, để ngăn chặn chuyện này xảy ra lần nữa, khi em lên đại học, trong lớp không có ai biết em là em gái anh đâu." "Ừm? Anh nổi tiếng vậy hả? Bạn học trong lớp em đều biết anh?" "Chứ sao nữa, mấy lần anh lên hot search đó, còn cả cái chương trình phổ cập khoa học y khoa dạo trước, mấy chị cùng phòng ký túc xá của tụi em đều coi đó!" "Anh cứ tưởng mình chỉ có chút tiếng tăm trong giới y học thôi, không ngờ ở trường của mấy đứa cũng nổi tiếng thế cơ đấy?" Hứa Đình Đình điên cuồng gật đầu: "Đúng vậy, ai bảo anh đẹp trai làm chi." Nói chuyện một lát, ba người đến cửa chính. Mấy ngày nghỉ Tết này, không có công việc phức tạp như ở bệnh viện, quả thật rất thanh nhàn. Chiều mùng tám, Trương Dịch cùng Hứa Trường Nguyên và Đường Hiểu Hà đi thăm người thân. Hầu như đều là người thân bên nhà mẹ, sau đó mua chút hương và tiền giấy đi thắp nhang ở mộ của ba mẹ. Mỗi lần đến lúc này, tâm tình của Trương Dịch liền vô cùng nặng nề. Cả người cũng so với bình thường yếu đuối đi không ít. Nhìn vào hai ngôi mộ, lòng anh rất muốn khóc, nhưng mũi đỏ bừng mà nước mắt lại không rơi xuống. Không có nước mắt thì cũng tốt, chứ mà khóc trước mặt hai cô em gái thì ra thể thống gì nữa. Hứa Trường Nguyên cũng dập đầu trước mộ mấy cái: "Chị à, chị yên tâm đi, Tiểu Dịch bây giờ giỏi lắm rồi, tôi đều xem nó như con ruột mà đối đãi, chị an tâm nhắm mắt đi." Chờ đến khi đốt hết tiền giấy, cả nhà mới chậm rãi rời đi. Trước khi đi, Trương Dịch lại quay đầu nhìn hai ngôi mộ đó một lần. Ba, mẹ, con đang ngày một tốt hơn, hai người hãy yên tâm. Trên đường về, Trương Dịch không nói gì nhiều, hai cô em gái cũng biết điều không quấy rầy anh. Loại thời điểm này, rất nhiều suy nghĩ cần Trương Dịch từ từ tiêu hóa. Mãi cho đến sáng mùng bốn, cả nhà ăn cơm xong, vốn đã hẹn trước đi chụp ảnh gia đình. Thậm chí cả thời gian ở studio ảnh cũng đã định sẵn. Không ngờ một cuộc điện thoại của bệnh viện trong nháy mắt đã khiến Trương Dịch không còn tâm trạng. "Cái gì? Cha của đứa bé không thấy rồi? Thật hả? Các người gọi điện thoại liên lạc không?" Đầu bên kia điện thoại, bác sĩ khoa thận cũng rất lo lắng. "Gọi hoài mà không ai nghe, không phải là hôm trước sau khi có kết quả xong tôi đã nói với anh là ung thư nguyên bào thận ác tính rồi sao? Lúc đó tôi cũng nói rõ ràng với cha đứa bé rằng ác tính nhưng vẫn còn cơ hội chữa trị. Phải hóa trị, sau đó uống thuốc chống ung thư, rồi sau đó phẫu thuật cắt bỏ. Nhưng vấn đề là chi phí có thể hơi khó khăn với anh ta, thuốc chống ung thư hơi đắt, lúc đó tôi nói như vậy thì cha đứa bé liền im lặng. Lúc đó tôi còn nghĩ chắc là anh ta sẽ đi tìm người thân vay ít tiền, nào ngờ đến tận tối muộn mà không thấy anh ta đến bệnh viện. Cả bữa tối cũng là y tá khoa tôi mua cho đứa bé ăn. Từ tối hôm trước cho đến cả ngày hôm qua đều không thấy bóng người, điện thoại cũng gọi không được. Sau đó sáng nay bên chúng tôi liền đi xem camera giám sát. Phát hiện ra cha đứa bé trước khi trời xế chiều đã nộp tiền nằm viện, tổng cộng một vạn một ngàn tệ. Nộp xong liền về phòng bệnh, nhưng không được mười phút sau thì đi ra và rời khỏi bệnh viện, không quay lại nữa." Nghe đến tin tức này, Trương Dịch chỉ cảm thấy bất lực! Chuyện gì vậy? ! Để con ở lại bệnh viện mà người lớn thì lại không thấy đâu? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận