Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 349: Không nguyện ý trông thấy Trương Dịch lẫn vào tốt hơn hắn

"Trương Dịch! Ngươi quả thực là niềm tự hào của lớp ta đấy!" Lưu Viện Viện: "@Trương Dịch! Ngươi không chỉ là niềm tự hào đâu, ngươi còn là thần tượng của ta nữa! Thần tượng của ta!" Lý Tú Tuệ: "Ôi trời ơi, Trương Dịch, thế mà ngươi lại vào được Hiệp Hòa!" Vương Tĩnh: "Hình như trong lớp mình chỉ có mỗi Trương Dịch vào được Hiệp Hòa, mà còn là bậc đại học nữa chứ!" Trần Vũ Hàm: "Quá đỉnh!" Cung Sử Minh: "Ngọa tào... Làm thế nào mà vào được vậy? Chạy chọt à?" Vừa tìm xe, Trương Dịch vừa trả lời tin nhắn trong nhóm: "Khụ khụ, không có chạy chọt gì hết, cứ thế mà vào thôi." Vương Tĩnh: "Wow! Trương Dịch giờ nổi quá, lại còn có danh tiếng nữa, người ta còn tự lập cả một quỹ từ thiện, vào được Hiệp Hòa cũng là điều đương nhiên mà!" Cung Sử Minh: "Trời ạ, Bệnh viện Hiệp Hòa ở Đế Đô lợi hại như thế... Cũng không thể phá lệ nhận một người mới tốt nghiệp đại học chứ?" Cung Sử Minh cùng Lục Cao là một bọn. Đúng kiểu "ăn không được nho thì chê nho chua". Cung Sử Minh giờ đang thấy chua đây. Trương Dịch không để ý đến hắn, Vương Hải Thanh thì lại đứng ra nói: "Nha a? Tại sao lại không thể phá lệ nhận Trương Dịch được? Trương Dịch bây giờ tiến bộ nhanh như chớp ấy, bọn mình kém xa hắn đến cả mười vạn dặm, người Hiệp Hòa coi trọng tài năng của Trương Dịch thì sao chứ?" Cung Sử Minh: "Ha ha, ta chỉ nói một câu thôi, ngươi gắt làm gì? Có phải ngươi vào được Hiệp Hòa đâu mà @Vương Hải Thanh." Thấy trong nhóm có vẻ sắp cãi nhau, phụ đạo viên vội vàng hòa giải: "Trương Dịch có thể vào Hiệp Hòa làm việc thì chứng tỏ người ta có thực lực đấy chứ, chứ không phải mấy lãnh đạo ở Hiệp Hòa không biết nhìn người hay sao? Đúng rồi, Trương Dịch khi nào thì cậu lên Đế Đô? Đến lúc đó mọi người có thể thu xếp thời gian gặp mặt một bữa." Nghe phụ đạo viên nói vậy, Vương Hải Thanh và Cung Sử Minh cũng im lặng ngậm miệng. Trương Dịch: "Đầu tháng sau mình lên, chắc là đầu tháng sẽ đến Hiệp Hòa nhận việc." Phụ đạo viên: "Vậy thì chúc mừng cậu nhé, khi nào đến Đế Đô thì cứ liên hệ mình, mình mời cậu đi ăn." Sau này trở thành bác sĩ của Hiệp Hòa thì chắc chắn sẽ trở thành đối tượng được nhiều người nịnh nọt. Trong Hiệp Hòa toàn là các đại lão cả. Nhà ai mà không có người lớn tuổi và không lo mắc bệnh? Dù ai cũng là bác sĩ, nhưng bác sĩ của Hiệp Hòa vẫn được coi là cao hơn một bậc so với các bác sĩ bình thường khác. Mà lại giữ được quan hệ với Trương Dịch, sau này còn có thể đi cửa sau xin được khám chuyên gia gì đó nữa. Vương Tĩnh: "Đúng đúng đúng, khi nào cậu lên Đế Đô thì báo một tiếng trong nhóm nha, mình mời cậu đi ăn!" Lưu Viện Viện: "Đúng đấy, dù sao mọi người cũng lâu không gặp rồi, gặp mặt ăn uống đi." Những lời khách sáo nịnh hót này trong nhóm, Trương Dịch sao lại không nhận ra được. Hắn không đồng ý cũng không cự tuyệt, chỉ nói: "Đến Đế Đô xem thời gian đã rồi nói tiếp, chắc chắn sẽ rất bận rộn." Phụ đạo viên: "Không sao đâu, dù sao thì sau này mọi người đều ở Đế Đô, rồi sẽ có thời gian tụ tập mà." Lưu Viện Viện: "Đúng đúng đúng, sau này còn nhiều thời gian mà~" Sau khi tốt nghiệp Đại học Y ở Đế Đô, vốn định ở lại Đế Đô làm bác sĩ thực tập, không ngờ lại trời xui đất khiến đi đến một thành phố nhỏ không tên tuổi gì là Thiên Hà. Nhưng mà, chỉ trong hơn một năm ngắn ngủi, Trương Dịch đã có thể thể hiện hết tài năng của mình ở cái bệnh viện không có tiếng tăm gì này. Không chỉ vậy, người ta còn được Bệnh viện Hiệp Hòa để mắt đến và mời về! Một năm rưỡi, Trương Dịch lại quay trở lại Đế Đô. Chuyện này thật sự khiến cho bạn học cùng lớp vừa khâm phục vừa ghen tị. Quả thực quá đỉnh! Nghĩ thử xem, bất cứ ai trong số họ mà bị điều đến một cái nơi khỉ ho cò gáy làm bác sĩ. Thì cả đời này liệu có còn cơ hội về lại Đế Đô không? Đáp án là chín mươi phần trăm là không thể. Ở Đế Đô này áp lực cạnh tranh lớn biết bao, ngành nào nghề nào một khi bạn rời đi thì lập tức có người khác thay thế vào ngay. Sẽ không bao giờ thiếu người, chỉ là thiếu những người mà bọn họ cần mà thôi. Vậy mà Trương Dịch lại làm được! Hắn không chỉ trở lại Đế Đô, mà còn tạo dựng được tên tuổi cho mình nữa! Bây giờ thì cả nước có rất nhiều bệnh viện đều biết đến Trương Dịch. Biết Trương Dịch không những có kỹ thuật tốt mà nhân phẩm cũng rất tuyệt vời. Người như vậy ai mà không muốn nịnh bợ? Ai mà không muốn bắt mối làm quen? Chậc chậc, nghĩ lại chuyện Lưu Tử Phi năm xưa đá Trương Dịch đi, không biết là nên khóc hay nên cười đây. Hôm nay đang trò chuyện rôm rả thì Lưu Tử Phi cũng ở trong nhóm xem, nhưng lại không nói một lời nào. Xem chừng cô nàng cũng đã hối hận đến phát điên rồi cũng nên! Chậc chậc~ Trương Dịch sau khi đặt điện thoại xuống thì không nói chuyện phiếm trong nhóm nữa. Mà chỉ gọi điện thoại tán gẫu thêm vài câu với Vương Hải Thanh. Giờ phút này, Lưu Tử Phi nhìn những dòng tin nhắn trong nhóm, lại nhìn tin nhắn mà mình gửi cho Trương Dịch đến bây giờ hắn vẫn chưa trả lời. Nhất thời trong lòng lạnh giá vô cùng. Ô ô... Là ta sai rồi... Ta đã bỏ lỡ một viên kim cương vương lão ngũ thật sự... Hối hận quá... Nhưng bây giờ hối hận có còn kịp không? Lưu Tử Phi vừa lau nước mắt vừa tự hỏi... Cùng lúc đó. Cung Sử Minh cũng chụp lại màn hình những tin nhắn trong nhóm gửi cho Lục Cao. Trước đó Lục Cao đã rời nhóm rồi, nên tin tức gì cũng đều do Cung Sử Minh chuyển cho hắn cả. Giờ phút này, nhìn tin nhắn hiện ra trước mắt. Lục Cao dần dần mở to mắt, không dám tin nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại! "Ngọa tào? ! Cái gì? ! Hắn... Hắn thế mà... Thế mà lại vào Hiệp Hòa rồi? !" "Ngọa tào!" "Không thể nào! Tuyệt đối không thể có chuyện đó!" Lục Cao xem đi xem lại nhiều lần nhưng vẫn không thể tin được chuyện này là thật. Mẹ nó, tại sao hắn lại vào được Hiệp Hòa chứ? ! Thảo! Hắn làm thế nào mà vào được? ? Hắn dựa vào cái gì mà vào được? ! Ta có mối quan hệ lớn phía sau lưng mà còn không vào được! Sao hắn lại vào được? ! Lục Cao trăm mối vẫn không có cách giải. Thậm chí đến giờ phút này thì tâm trạng làm việc cũng biến mất luôn rồi! Mẹ nó, Trương Dịch lần này thật sự là muốn cưỡi lên đầu mình mà ị đấy à, làm sao hắn còn có tâm trạng đi làm nữa! "Mấy cái tin nhắn này có thật không vậy? Hay là Trương Dịch đang giả vờ ở trong nhóm thôi?" Lục Cao vẫn không cam tâm hỏi Cung Sử Minh. Cung Sử Minh nghĩ, mặc dù hắn cũng không ưa gì Trương Dịch. Nhưng dù sao cũng là bạn học mấy năm trời, tính cách của Trương Dịch thế nào hắn cũng biết. Trương Dịch người này bình thường rất khiêm tốn, chắc sẽ không đem mấy chuyện không có thật này để khoe khoang trong nhóm chứ? Cung Sử Minh: "Tao thấy chắc là thật đó... Chắc là hắn thật sự sắp đến Hiệp Hòa làm rồi." Lục Cao: "Hắn vào khoa nào vậy?" Cung Sử Minh: "Cái này hắn không nói, nhưng mà hắn bảo là đầu tháng sau sẽ đến Hiệp Hòa nhận việc." Lục Cao siết chặt điện thoại trong tay. Nha! Rõ ràng là Trương Dịch đã đi đến một nơi xa xôi như Thiên Hà rồi. Thế mà bây giờ còn có thể quay về lại Đế Đô ư? Không được! Hắn không muốn nhìn thấy Trương Dịch thành công hơn hắn! Không muốn thấy Trương Dịch cưỡi lên đầu hắn mà ị! Không muốn Trương Dịch đến Đế Đô! Nghĩ rồi, Lục Cao mở danh bạ điện thoại, gọi một cuộc cho bác của mình. "Alo, bác à!" Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng thở dài đầy bất lực: "Cháu lại muốn làm gì đây?" "Bác à, bác có quan hệ gì ở Hiệp Hòa không ạ?" Đầu bên kia điện thoại, bác của Lục Cao rõ ràng sửng sốt một chút, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc hẳn: "Cháu làm gì? Chắc cháu không lại muốn vào Hiệp Hòa đó chứ? Ta nói cho cháu biết, ngoan ngoãn ở bệnh viện Bình An mà làm việc đi, khi nào cháu tốt nghiệp thạc sĩ rồi thì hẵng tính chuyện khác!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận