Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 672: Quả thực là Diêm Vương gia đến lấy mạng

Chương 672: Quả thực là Diêm Vương đến đòi mạng
Chưa đầy mười phút, Khang Ngạn Minh đã thấy Trương Dịch vội vàng chạy đến bệnh viện. Chỉ nhìn hắn đôi mắt đầy tơ máu, Khang Ngạn Minh trong lòng vẫn có chút không đành lòng.
"Trương Dịch à, cậu vất vả rồi, ca phẫu thuật này xong tôi cho cậu nghỉ hai ngày, cậu nghỉ ngơi thật tốt."
Trương Dịch khoát tay: "Không sao, cứu người quan trọng, phòng phẫu thuật ở số mấy?"
"Tầng ba, số lưu."
"Được."
Nói xong, Trương Dịch liền quay người vào thang máy.
Lúc này, bên trong phòng phẫu thuật.
Máy khoan xoay mạch vành đã được đưa vào. Phần mạch máu bị vôi hóa kia có chút khó mà xử lý, nhưng mũi khoan xoay có gắn những hạt kim cương siêu nhỏ có thể nghiền nát đoạn vôi hóa thành cặn bã trong nháy mắt.
Nhưng, lợi ích và rủi ro luôn đi đôi với nhau. Lợi ích càng cao thì rủi ro cũng càng lớn. Chẳng hạn như hiện tượng co thắt mạch máu thường thấy và cũng nguy hiểm nhất. Co thắt mạch máu xảy ra đồng nghĩa với việc loạn nhịp tim sẽ xuất hiện trở lại. Đến lúc đó, người này sống chết thế nào, thì dù Hoa Đà tái thế cũng không dám chắc.
Chỉ thấy sắc mặt Vương Học Cần ngưng trọng đưa mũi khoan xoay vào trong khu vực ống dẫn. Trên màn hình, mũi khoan từ từ tiến lên, dừng lại trước đoạn vôi hóa. Khoảnh khắc này mọi người đều rất khẩn trương. Thuốc chống co thắt đã được tiêm vào từ sớm, thuốc cấp cứu cũng được chuẩn bị sẵn bên cạnh.
Vương Học Cần hít sâu một hơi, mang theo ý chí quyết tâm cao độ đưa mũi khoan đến gần! Trong lòng ông thật ra cũng hồi hộp nhưng ông cố đè nén sự hồi hộp này. Để người ngoài nhìn vào, ông vẫn điềm tĩnh như Thái Sơn.
Quả nhiên, mũi khoan kim cương nhỏ bé không phụ sự kỳ vọng của mọi người, phát huy tác dụng lên đoạn vôi hóa. Mũi khoan từng chút một tiến lên, đoạn tắc nghẽn đang dần được khai thông.
Được, mày cứng đầu đúng không? Không chịu nhường đường đúng không? Ta khoan cho mày chết!
Kết quả... Ngay khi mọi người cho rằng mọi việc sẽ bình an vô sự thì bất hạnh lại xảy ra.
"Tít tít tít"!
Tiếng cảnh báo lại vang lên lần nữa!
"Co thắt! Là loạn nhịp tim! Cấp cứu ngay!"
Trên trán Vương Học Cần rịn ra những giọt mồ hôi lấm tấm càng để lộ cảm xúc của ông lúc này. Ông rất áp lực, ông rất hồi hộp. Vội vàng rút mũi khoan ra, mọi người lại bắt đầu cấp cứu. Đồng thời, một lần nữa cử người ra ngoài thông báo tình hình nguy kịch cho người nhà, để người nhà chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Ngoài cửa phòng phẫu thuật, Trương Dịch vừa mới đến đã thấy một bác sĩ nội tim mạch bị mấy người nhà vây quanh. Đến gần nghe mới biết người nhà đang phàn nàn.
"Rốt cuộc bên trong tình hình thế nào vậy, sao cứ phải cấp cứu mấy lần vậy? Bác sĩ của Hiệp Hòa các anh rốt cuộc có được không vậy?"
"Bệnh tình của cha tôi thật sự rất phức tạp sao? Xin các anh nhất định phải thành công! Tiền bạc không thành vấn đề, chỉ cần cứu sống người, bao nhiêu tiền cũng được!"
"Lại đang cấp cứu sao? Trời ơi, xin hãy thương xót đi, cho cha tôi được sống sót!"
Trương Dịch tiến lên nhìn bác sĩ nội tim mạch kia. Bác sĩ kia cũng vừa vặn trông thấy Trương Dịch, trong lòng vui mừng khôn xiết! Ôi chao! Đại thần đến rồi! Đại thần đến giúp ông giải vây rồi!
"Trương bác sĩ! Sao anh lại ở đây?"
Trương Dịch cau mày: "Chẳng phải các anh khoa nội tim mạch tìm tôi đến xem sao? Nói có một ca bệnh bị tắc nghẽn động mạch cấp tính có hình thái rất lớn rất nguy hiểm?"
Bác sĩ kia nghe xong vội nắm lấy tay Trương Dịch nói: "Vâng vâng vâng! Đúng là vậy! Anh nhanh theo tôi vào, người bệnh bị co thắt mạch máu loạn nhịp tim! Chủ nhiệm Vương nhà tôi dùng máy khoan xoay, không ngờ vừa dùng đã bị co thắt!"
Như là vớ được cọng cỏ cứu mạng, ông vội vàng dẫn Trương Dịch vào phòng phẫu thuật.
Mấy người nhà ở phía sau ngẩn người, mãi sau mới hoàn hồn.
"Má nó? Vừa rồi bác sĩ kia là Trương Dịch? ! ?"
"Trương Dịch? Ai vậy?"
"Là một danh y, rất nổi tiếng ở Hiệp Hòa đấy... Hi vọng... anh ấy có thể chữa khỏi cho cha tôi!"
Bên trong phòng phẫu thuật.
Bác sĩ bị phái ra làm công tác tư tưởng cho người nhà đã quay trở lại. Đằng sau còn có một vị bác sĩ đi theo. Lúc này Trương Dịch đã mặc quần áo phẫu thuật, đeo khẩu trang và đội mũ. Nhất thời mọi người có chút không nhận ra. Hơn nữa bên trong lại đang bận cấp cứu, Vương Học Cần căn bản là không có ngẩng đầu lên. Nhưng ngay lúc ông đang bất lực, trên đầu đột nhiên truyền đến một giọng nói ôn hòa nhưng đầy từ tính. Âm thanh này như có ma lực, rõ ràng còn mang theo vài phần lười biếng và khàn khàn của người chưa tỉnh ngủ nhưng lại khiến người ta cảm thấy an tâm khó hiểu!
"Hãy nói rõ tình hình cụ thể của người bệnh cho tôi nghe."
Ai vậy? Mọi người nhìn lại, lúc này mới chú ý tới Trương Dịch. Vị bác sĩ dẫn ông vào vội vàng nói: "Tôi vừa rồi ở ngoài thấy bác sĩ Trương, anh ấy vừa lúc muốn tới chỗ chúng ta."
Lương Minh lúc này, nỗi lòng lo lắng cuối cùng cũng được vơi đi một nửa, ông nói: "Vâng, là tôi gọi điện thông báo, làm phiền anh Trương Dịch rồi."
Nói xong, ông còn lặng lẽ nhìn Vương Học Cần một chút. Trên mặt Vương Học Cần không có biểu cảm gì, một mặt bình thản mở miệng giải thích: "Tắc nghẽn động mạch cấp tính hình thái lớn bên phải, còn kèm theo dị dạng mạch máu, vôi hóa động mạch, phẫu thuật vô cùng phức tạp, độ khó cũng rất cao. Anh... Anh có biện pháp gì không?"
Cho dù lòng tự trọng có quấy phá, Vương Học Cần cũng không ngốc đến mức lấy sinh mạng của người bệnh ra làm trò đùa. Đã Trương Dịch đến rồi thì hỏi ông một chút cũng không có gì sai.
Kết quả giây tiếp theo, Trương Dịch lại bình tĩnh trả lời: "Không có."
Hả? ! Không có... Không có cách nào sao? Ngay cả Trương Dịch cũng không có cách nào sao? Trong lòng mọi người dâng lên một vòng thất vọng cùng mất mát. A ~ Thì ra Trương Dịch cũng không phải vạn năng a. Ai! Thiên tài cũng có khuyết điểm. Trong lòng những người tham gia ca phẫu thuật này nghĩ xem, đến cả Trương Dịch cũng không giải quyết được sao.
Nhưng, một giây sau. Trương Dịch lại khiến mọi người nhen nhóm lên một chút hy vọng.
"Biện pháp thì không có, nhưng tôi có thực lực, loại phẫu thuật này muốn thành công dựa vào chính là thực lực cứng."
Vương Học Cần: ...
Lương Minh: ...
Mọi người: ...
Anh có thể nói một lần cho xong được không vậy! Hại tâm tình của chúng ta lên xuống như tàu lượn siêu tốc vậy!
Trầm mặc một hồi, Vương Học Cần chủ động mở miệng: "Vậy Trương Dịch, cậu thử xem sao."
Nói xong, ông lui ra khỏi vị trí chính, nhường đường cho Trương Dịch. Trương Dịch cũng không khách khí, tiếp nhận máy khoan xoay trong tay ông. Lúc này, loạn nhịp tim đã được bình phục trở lại. Trương Dịch cầm mũi khoan đưa từ ống dẫn vào. Chỉ là động tác của ông có vẻ nhanh hơn Vương Học Cần rất nhiều. Trên màn hình, mũi khoan nhỏ bé như những con nòng nọc linh hoạt di chuyển trong mạch máu một cách dễ dàng. Đoạn uốn lượn kia Trương Dịch còn không dừng lại, cứ theo nhịp tim phạch một cái liền xuyên qua! Quả thực làm cho các bác sĩ nội tim mạch và bác sĩ khoa khác tham gia phẫu thuật phải tròn mắt kinh ngạc! Ngọa Tào! Cái mẹ nó là người à? Rất nhanh, mũi khoan đã đến đoạn vôi hóa.
"Tiêm Natri tiêu phổ 50mg vào."
Ở trước đoạn vôi hóa, Trương Dịch dừng lại, đầu tiên là đưa vào chất giãn nở và thuốc chống đông cục bộ, đây là thủ thuật phổ biến trong quá trình điều trị. Thuốc cần thời gian để phát huy tác dụng, trong khoảng thời gian này Trương Dịch tỉ mỉ xem xét tình hình của người bệnh. Quả thật là ca tắc nghẽn động mạch cấp tính có hình thái lớn bên phải hiếm thấy. Hơn nữa, còn kèm theo vài chỗ tắc nghẽn và dị dạng uốn lượn. Dùng thuật ngữ y học mà nói, đây là một căn bệnh hiếm gặp. Nhưng nói thẳng ra, cái này đúng là Diêm Vương đến đòi mạng. Người này hôm nay nếu không đến Hiệp Hòa, nếu không gặp Trương Dịch thì e rằng đã phải bỏ mạng ở đây. Vài phút sau, thuốc có hiệu quả, Trương Dịch nhìn đoạn thông đạo kia chỉ hơi giãn ra một chút, cảm thấy nên quét một đường, nhanh chóng đưa mũi khoan vào.
Đủ rồi. Cho dù chỉ mở ra độ rộng 1mm cũng đủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận