Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 784: Toàn viện bỏ phiếu quyết định!

Trên giảng đài, Trương Dịch trấn định tự nhiên, không hề có chút bối rối nào. Có ít người vốn định thừa cơ hội này xem Trương Dịch lúng túng trước mặt mọi người... Haiz. Thật sự là làm bọn họ thất vọng. Khuôn mặt đẹp trai của Trương Dịch, ngoài vẻ đẹp trai và một nụ cười thoắt ẩn hiện, thì căn bản không có một chút xíu vẻ bối rối nào cả! Lúc này trong phòng họp, trừ tiếng xì xào nho nhỏ, những người còn lại đều tự giác im lặng trở lại. Chờ xem Trương Dịch và Kim Chính Luân sẽ đáp lại thế nào. Kim Chính Luân cũng lại lần nữa nhìn về phía Tôn Chí Học. Quả nhiên! Lão nhân này tỏ vẻ như không liên quan đến mình, hắn đây là không định quản rồi sao? Vẫn là nói náo loạn đến mức này vẫn chưa đến mức độ hắn phải ra mặt? Kim Chính Luân đang định tự mình giải quyết, liền nghe Trương Dịch chậm rãi lên tiếng trước bao người: "Rất tốt, chủ nhiệm Phan nói rất đúng, ta quả thực còn trẻ, quả thực kinh nghiệm không bằng các vị chủ nhiệm. Nhưng đã mấy vị phó viện trưởng đều đồng ý chọn ta, vậy chắc chắn ta cũng có chút điểm hơn người. Thậm chí có thể nói là vượt trội hơn các vị một chút. Đương nhiên, ta nói vậy không có ý gì khác. Ta chỉ hy vọng chủ nhiệm Phan có thể cố gắng phát hiện ra ưu điểm khác của ta? Ví dụ như trong quản lý chẳng hạn? Bất quá, nếu ngài thực sự không phát hiện ra thì cũng không sao, ta không ép buộc. Đúng, vừa rồi ý của ngài có phải là nói ngài phản đối việc bổ nhiệm ta làm trợ lý viện trưởng khi không rõ tình hình và không tham gia hay không? OK, không thành vấn đề, ai cũng có quyền phản kháng và đề xuất ý kiến. Ta hoàn toàn ủng hộ điều đó. Nhất là ngài vẫn là chủ nhiệm khoa của bệnh viện, chuyện lớn như trợ lý viện trưởng, ngài thực sự nên biết. Nhưng ngài tuyệt đối đừng hiểu lầm rằng đây là chuyện cá nhân. Vì chính ta cũng không biết hôm nay lại có chuyện như thế này. Làm sao ta biết được lãnh đạo bệnh viện lại cho ta niềm vui bất ngờ lớn như vậy chứ. Nếu ta mà biết, ta đã chải chuốt mái tóc cẩn thận, còn mặc thêm bộ âu phục siêu ngầu, chỉnh cho mình đẹp trai hơn một chút mới phải. Chứ không phải như bây giờ, mặc mỗi áo blouse trắng liền đi lên~" Giọng điệu của Trương Dịch nhẹ nhàng mà hài hước. Một phen ngược lại khiến nhiều nữ bác sĩ bật cười. Trong phòng họp, bầu không khí cũng trở nên thoải mái hơn, không còn căng thẳng như ban nãy. Còn chưa đợi Phan Hồng Thịnh đáp lời, Trương Dịch đã nói tiếp: "Nhưng phải nói tin này quả thật làm tôi kinh ngạc, kỳ thực tôi chưa từng nghĩ đến con đường thăng quan tiến chức trong bệnh viện này. Lý tưởng và khát vọng của cá nhân tôi không nằm ở mấy cái chức tước này. Tôi chỉ muốn trở thành một bác sĩ giỏi mà thôi. Tôi chỉ muốn những người bệnh của tôi sớm được xuất viện, có thể nhờ sự giúp đỡ của tôi giảm bớt đau khổ, có thể giảm bớt tra tấn trong khả năng của mình. Nếu nói tôi có tham vọng gì... thì đúng là có. Nhưng tuyệt đối không phải là ngồi vào cái vị trí trợ lý viện trưởng của Bệnh viện Hiệp Hòa này. Mà là gánh vác tương lai chữa bệnh của Hoa Quốc, cũng cố gắng vượt qua các quốc gia phương Tây!" Trương Dịch đang nói chuyện có chút nhẹ nhàng thì đột nhiên trở nên nghiêm túc. Câu nói này vừa dứt, cả phòng họp im phăng phắc. Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Trương Dịch! Không ngừng gào thét điên cuồng trong lòng: Đại lão 666! Nhìn xem~! Nhìn xem lý tưởng và khát vọng của Trương Dịch vĩ đại cỡ nào! Nhìn lại xem chủ nhiệm Phan kia, haizz, chỉ tranh giành cái chức tước nhỏ nhoi này! Rõ ràng tuổi tác lớn hơn Trương Dịch cả một vòng, lòng dạ lại không bằng một nửa của người ta! Haiz~! Thật là xấu hổ thay cho ông ta! Vài giây sau, trong phòng họp vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt. Phan Hồng Thịnh thấy tình huống này, mặt cũng muốn tím tái lại! Tốt lắm Trương Dịch! Dùng chiêu lùi để tiến này, kéo mình lên cao quá nhỉ! Hắn thật sự xem nhẹ tên này rồi! Thấy tình hình không ổn, Phan Hồng Thịnh lại muốn tranh thủ thời gian nói vài lời cho mình, kéo thêm chút phiếu bầu. Mà lúc này, Trương Dịch lại nhanh hơn một bước, lớn giọng nói: "Đã có chủ nhiệm phản đối việc tôi thăng chức trong bệnh viện, vậy cái chức này tôi cũng không ham nữa." Vừa dứt lời, lập tức có người đứng lên ủng hộ Trương Dịch: "Đừng mà bác sĩ Trương, anh xứng đáng! Anh thật sự xứng đáng!" "Đúng vậy, chúng tôi cảm thấy anh có thể! Cố lên, chúng tôi ủng hộ anh!" "Tôi đồng ý anh làm trợ lý viện trưởng!" "Đúng đúng đúng, chúng tôi cũng đồng ý!" "Tôi đã nghe đồng nghiệp ở phòng cấp cứu kể về tài quản lý của anh rồi, nghiêm khắc thì rất nghiêm khắc, nên toàn bộ bác sĩ trong khoa đều sợ anh. Nhưng đồng thời anh cũng là người dễ nói chuyện và dịu dàng nhất, nên mọi người cũng rất thích và kính trọng anh. Tôi cảm thấy có anh, không chỉ có thể hòa mình với các bác sĩ tuyến đầu, thực sự cảm nhận được sự khó khăn của những bác sĩ nhỏ như chúng tôi. Mà còn có thể dùng thực lực tuyệt đối của anh dẫn dắt Hiệp Hòa sang một hành trình hoàn toàn mới! Nên tôi ủng hộ anh!" "Đúng! Tôi ủng hộ anh!" "Tôi cũng ủng hộ anh!" Những tiếng nói này thực sự là nhất hô bá ứng. Ngay cả bác sĩ từ bên ngoài cũng lẫn vào, hăng hái hô hào ủng hộ Trương Dịch. Trong nhân viên Bệnh viện Hiệp Hòa, số người ủng hộ đã vượt quá một nửa. Gần một nửa còn lại có nhiều người không tham gia tranh đấu, lặng lẽ ăn dưa. Cũng có người ủng hộ những chủ nhiệm kia. Trương Dịch nhìn thoáng qua, cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm, thế là mở miệng nói: "Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người! Tâm ý của các vị tôi xin nhận, cảm tạ sự ủng hộ của mọi người. Nhưng cái chức trợ lý viện trưởng này cũng không thể đột nhiên ngồi lên được, gây khó chịu cho tất cả mọi người. Chủ nhiệm Phan vừa rồi không phải nói chúng ta không có quyền tham gia và không có quyền biểu quyết sao? Hay là thế này đi? Cả bệnh viện cùng nhau quyết định xem tôi có nên được bổ nhiệm vào chức trợ lý viện trưởng này không? Các vị viện trưởng và bí thư Tôn, các vị thấy thế nào?" Câu nói này lại khiến cả phòng họp ồn ào như ong vỡ tổ. Cả bệnh viện cùng quyết định?! Không ít bác sĩ lập tức cảm thấy rất hưng phấn! Như vậy chẳng phải tương đương với quyền bỏ phiếu nằm trong tay bọn họ sao? Chọn đồng ý, chẳng khác nào giúp Trương Dịch. Chọn không đồng ý, chẳng khác nào giúp chủ nhiệm. Thực tế đây chỉ là một lựa chọn đứng đội đơn giản! Hàng ghế đầu, Kim Chính Luân vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Trương Dịch, ngay lúc Trương Dịch nói chuyện, hắn đã cố nháy mắt với Trương Dịch. Đáng tiếc Trương Dịch hoàn toàn làm như không thấy. Điều này khiến hắn tức điên! Thằng nhóc ngốc này! Chức vụ rõ ràng đã được định rồi, là đích thân viện trưởng bí thư gật đầu. Hôm nay dù Kim Chính Luân có phản đối cũng vô ích. Nên Phan Hồng Thịnh có náo loạn thế nào thì cũng chỉ là diễn tuồng, Trương Dịch tùy tiện ứng phó vài câu là có thể qua. Thật không ngờ thằng nhóc ngốc này lại còn bày trò toàn viện bỏ phiếu quyết định? Nếu như thua! Thì vị trí trợ lý viện trưởng đến tay chẳng phải sẽ không cánh mà bay sao?! Vậy công sức của hắn bận rộn cả buổi chiều để làm gì?! Chẳng phải là để đưa Trương Dịch lên vị trí cao, tiện bề giữ Trương Dịch bên người, đừng để người nước ngoài dụ dỗ sao! Thật tức chết hắn mà! Đều do Phan Hồng Thịnh này! Nếu không phải hắn đột nhiên nhảy ra gây chuyện, thì giờ này chắc đã sớm kết thúc hội nghị và vui vẻ liên hoan rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận