Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 669: Để Trương Dịch thu đồ đệ đi

"Mấy nhà báo phía dưới kia đều đến chặn Trương Dịch à?" Kim Chính Luân vừa nhìn đám người nhốn nháo dưới lầu vừa nói.
"Đúng vậy, tin tức nhà máy pháo Kinh Hà thôn phát nổ đã lan truyền trên m·ạ·n·g, đâu đâu cũng thấy tin và video." Nói xong, Khang Ngạn Minh mới chậm rãi quay người ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh.
Kim Chính Luân thấy hắn có vẻ do dự, muốn nói lại thôi liền hỏi: "Sao thế? Ngươi không tin tay nghề của Trương Dịch à? Lo lắng ca phẫu thuật của nhân viên cứu hỏa kia sẽ thất bại?"
Khang Ngạn Minh lắc đầu: "Không phải, sao ta lại không tin tay nghề của Trương Dịch được? Chỉ là..."
"Khổ sở giày vò thế làm gì, có chuyện gì cứ nói."
"Là như vầy." Suy nghĩ một chút, Khang Ngạn Minh trịnh trọng nói: "Ta thấy Y viện chúng ta số người có loại bản lĩnh như Trương Dịch hơi ít, hôm nay Trương Dịch xuống ca từ sớm đến giờ vẫn chưa nghỉ ngơi, toàn bộ khoa cấp cứu chúng ta thực tế quá ỷ lại vào hắn, trong lòng ta có chút áy náy. Mà nhỡ đâu ngày nào đó hắn chuyển sang bệnh viện khác hoặc ra nước ngoài thì sao? Bệnh viện Hiệp Hòa chúng ta phải làm thế nào?"
Nghe Khang Ngạn Minh nói vậy, Kim Chính Luân cũng lập tức nghiêm túc.
Hai người họ trước đó đã cùng Trương Dịch đến nước Mỹ một chuyến, những bác sĩ đó đánh giá cao Trương Dịch như thế nào thì trong lòng họ quá rõ ràng.
Mặc dù khi đó Trương Dịch từ chối mức lương cao ngất đó.
Nhưng nhỡ đâu về sau ngày nào đó hắn đổi ý thì sao?
"Ừm, ngươi nói có lý, nhưng ngươi đã xem nhẹ một vấn đề trí m·ạ·n·g."
Khang Ngạn Minh nhíu mày: "Vấn đề gì?"
"Ngươi nói bệnh viện chúng ta số người như Trương Dịch hơi ít, có thể nào... là cả nước chúng ta loại nhân tài này đều rất ít, thậm chí có thể nói chỉ có một mình Trương Dịch như vậy thôi!"
"Ta..." Ừ nhỉ, Kim Chính Luân nói rất đúng.
Cả nước dường như chỉ có một mình Trương Dịch là tuyệt thế t·h·i·ê·n tài.
"Nhưng viện trưởng Kim à, chúng ta khám bệnh gấp quá ỷ lại vào Trương Dịch cũng không phải là biện pháp hay, nhìn hôm nay đi, Trương Dịch đến giờ vẫn chưa nghỉ, làm ca phẫu thuật thế này chắc chắn hắn đã hơn ba mươi tiếng chưa chợp mắt rồi. Ta nghĩ nếu như khoa hay bệnh viện chúng ta có những bác sĩ có thực lực mạnh mẽ như vậy thì Trương Dịch có thể dễ dàng hơn một chút."
Kim Chính Luân nhìn Khang Ngạn Minh hỏi: "Ý của ngươi là?"
"Ta muốn để Trương Dịch nhận đồ đệ!"
"Nhận đồ đệ?"
"Đúng! Không phải kiểu hướng dẫn thực tập sinh bình thường, mà là nhận đệ tử đường đường chính chính dạy dỗ những bác sĩ nội trú! Anh nghĩ xem, nếu như tất cả trách nhiệm đều đặt lên vai Trương Dịch, không phải là đè người ta sập hay sao? Nếu như hắn có thể dạy được người khác, bồi dưỡng được những nhân tài ưu tú như hắn thì không chỉ hắn nhẹ nhõm, bệnh viện Hiệp Hòa chúng ta, thậm chí nói rộng ra, tiền đồ chữa bệnh của cả nước chúng ta cũng sẽ ngày một tốt hơn."
Khang Ngạn Minh nói rất hăng say, cuối cùng còn uống một ngụm nước để ép cảm xúc xuống.
Nghe những lời này, Kim Chính Luân quả thật có chút động lòng.
Đặt hết mọi trách nhiệm lên một mình Trương Dịch, như vậy là không được.
Lâu dần chắc chắn người sẽ mệt mỏi đến đổ.
Hoa Quốc khó khăn lắm mới xuất hiện một nhân tài kiệt xuất, phải dùng người ta cho hợp lý chứ.
"Được, ta rất tán thành ý tưởng này của ngươi, nhưng ngươi đã nói chuyện này với Trương Dịch chưa?"
"Chưa đâu, ta tính ngày mai sẽ nói, với lại còn có một vấn đề nữa, bây giờ đã để hắn làm thầy rồi mà anh không tăng lương cho người ta à? Ngày trước bên Phi Phổ Tư mời Trương Dịch mà còn trả chín triệu tệ tiền lương một năm đấy. Mặc dù bệnh viện Hiệp Hòa chúng ta không có thực lực đó... nhưng ít nhất cũng phải bày tỏ thành ý chút chứ?"
"Cái gì? Mười chín triệu tệ? ! Ngươi nói người nước ngoài kia trả cho Trương Dịch bao nhiêu lương một năm?"
Chuyện này Kim Chính Luân vẫn chưa hề biết.
Thực ra ban đầu Khang Ngạn Minh cũng không biết, toàn là do mấy người trẻ trong khoa kể lại.
Trương Dịch không nói rõ con số cụ thể với bọn họ, nhưng bình thường lúc nói chuyện phiếm với đồng nghiệp, Trương Dịch lỡ miệng nói ra.
Thế là truyền qua người này người kia rồi đến tai Khang Ngạn Minh.
"Một triệu năm trăm nghìn đô la Mỹ, chẳng phải là hơn chín triệu tệ còn gì?"
"Ngọa tào..."
Tên này... Kim Chính Luân nghe mà chết lặng.
Vừa từ nước Mỹ về ngày hôm sau, Kim Chính Luân đã tăng lương cho Trương Dịch hai mươi vạn tệ.
Không ngờ!
Tên người nước ngoài chết tiệt kia mà trả đến chín triệu tệ!
Trời!
Trong nháy mắt khiến ông viện trưởng bệnh viện Hiệp Hòa phải cúi đầu chịu thua.
Ông tăng ít, không những không thành ý mà còn ra vẻ bủn xỉn.
Thế nhưng là chín triệu tệ bệnh viện Hiệp Hòa của họ thật sự trả không nổi...
Ai!
Trong đầu nghĩ đến con số chín triệu tệ này, cả người Kim Chính Luân như ủ rũ.
Thấy vẻ mặt khó xử của Kim Chính Luân, Khang Ngạn Minh cũng không vội vã đòi kết quả, đứng lên nói: "Viện trưởng Kim đừng vội quyết định lương một năm, cứ bàn bạc với mấy vị viện trưởng khác một chút, tiện thể xin phép thư ký viện trưởng luôn."
Thở dài một hơi, Kim Chính Luân gật đầu: "Được, ta biết rồi, ta sẽ nói chuyện cho đàng hoàng với cấp trên, ngươi về trước đi, tìm thời cơ thích hợp nói với Trương Dịch một chút."
"Rõ, vậy ta xuống trước."
"Ừ, đi đi."
Phòng làm việc của viện trưởng trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Sau một hồi suy nghĩ, Kim Chính Luân đến trước bàn cầm điện thoại lên rồi gọi đi....
Sáu tiếng sau, đèn chỉ thị ngoài phòng phẫu thuật cấp cứu mới tắt hẳn.
Ca phẫu thuật kết thúc.
Người nhà của nhân viên cứu hỏa kia đã chờ sẵn ở ngoài cửa từ sớm.
Trương Dịch vừa bước ra đã thấy một đôi vợ chồng trung niên đứng đó, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi.
"Người nhà của Lông Lập Quân phải không?"
"Dạ dạ dạ! Chúng tôi là ba mẹ hắn! Con trai tôi thế nào rồi? Chân nó còn ổn không?"
Trương Dịch gật đầu: "Ca phẫu thuật rất thành công, trước mắt là không có vấn đề gì, nhưng vì bị mất một bộ phận cơ bắp và dây thần kinh nên sau này dù có hồi phục tốt thì khả năng đi lại cũng sẽ không được nhanh, hoặc là công năng bắp chân sẽ không còn được như trước. Đương nhiên, nếu không hồi phục tốt, thậm chí bị hoại tử thì nhất định phải c·ắ·t."
Nghe xong, trên mặt người nhà vẫn còn chút lo lắng, nhưng họ vẫn cảm kích nói: "Vậy cũng được rồi, cám ơn bác sĩ Trương, chúng tôi biết anh là thần y, chúng tôi tin tay nghề của anh! Con trai chúng tôi nhất định sẽ khỏe thôi."
Đối mặt với sự tin tưởng của người nhà, trong lòng Trương Dịch cũng rất vui mừng.
Ít nhất thì hơn ba mươi tiếng vừa qua của hắn đã không uổng phí.
"Không có gì, hôm nay ca phẫu thuật này chủ yếu là giai đoạn một, làm sạch vết thương và khâu lại, chờ một tuần sau xem tình hình hồi phục thế nào rồi mới lên kế hoạch cho ca phẫu thuật lần hai, trong thời gian này, cậu ấy sẽ phải ở trong phòng cách ly tại khu ICU, mọi người cứ đi theo họ đến khu ICU, những chuyện còn lại bác sĩ ở ICU sẽ trao đổi cụ thể với mọi người sau."
"Dạ dạ, được, cám ơn bác sĩ Trương!"
Chờ người nhà rời đi, Trương Dịch mới xoa xoa cổ hơi mỏi nhừ.
Trần Phương tranh thủ đi tới: "Ôi, cuối cùng anh cũng phẫu thuật xong rồi, mau về nghỉ ngơi đi, đừng để xảy ra chuyện."
Trương Dịch gật đầu, anh cũng có ý này.
"À, Uông Vũ Phi và bọn họ về chưa? Những bệnh nhân bị bỏng đã được sắp xếp ổn thỏa hết chưa?"
Trần Phương bất đắc dĩ khoát tay áo nói: "Tấm gương nhân viên như anh thì cứ yên tâm đi, tất cả đều đã làm xong, cậu ta đã về từ hai tiếng trước rồi, anh mau đi nhanh đi!"
Trần Phương vừa thúc giục vừa đẩy Trương Dịch về phòng thay đồ.
Cùng lúc đó.
Trong phòng phẫu thuật khoa tim mạch.
Một đám bác sĩ đang chăm chú nhìn màn hình tạo ảnh trước mặt.
Trong màn hình, những mạch m·á·u ngoằn ngoèo đan xen như một cuộn len rối khiến vị chủ nhiệm khoa tim mạch này, phó chủ tịch hiệp hội tim mạch nội khoa toàn quốc, chuyên gia chủ nhiệm khoa tim mạch can thiệp Vương Học Cần có chút không biết phải làm sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận