Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 180: Đặc Miêu , Trương Dịch có lợi hại như vậy sao?

"Chương 180: Đặc Miêu, Trương Dịch lợi hại đến vậy sao?"
"Ha ha, đã biết hết rồi, vậy chúng ta trước hết cùng lên thôi!" Chu Kỳ Hồng làm một tư thế mời.
Mấy vị đại lão khác gật đầu rồi cùng nhau vào thang máy.
"Bác sĩ Trương cũng đi cùng đi, trước đó đã nghe Đặng Vĩ, chủ nhiệm Đặng nói qua lần này hội giao lưu y học của bệnh viện chúng ta là do anh ấy nhờ tôi nhất định phải mời cậu qua đây đấy."
Trương Dịch nhìn viện trưởng bệnh viện Hoa Tây Chu Kỳ Hồng trước mắt, khi nói chuyện vẫn rất hòa ái dễ gần.
Chỉ là luôn cảm giác ánh mắt có chút là lạ.
Trương Dịch theo lễ phép, gật đầu cười, cùng bọn đại lão vào thang máy.
Trần Phương tự nhiên cũng đi theo để ké chút ánh hào quang, cùng mấy vị đại lão cùng đường.
Trong đại sảnh, xung quanh tất cả các bác sĩ trẻ tuổi đến tham gia hội giao lưu nhao nhao nhìn về phía Trương Dịch.
Sao hắn lại có thể đi cùng đường với viện trưởng Chu? !
Không phải bọn họ đều đến tham gia hội giao lưu sao?
Sao lại muốn đối xử khác biệt vậy chứ!
Từng ánh mắt không thiếu vẻ ngưỡng mộ.
"Ai, người này là ai vậy? Là bác sĩ nào du học ở nước ngoài về hả?"
"Không phải đâu? Giấy nhập hội bên trên hình như viết là bệnh viện Nhân Dân thành phố Thiên Hà thì phải?"
"Trương Dịch?! Tôi trước đó hình như từng thấy trên tin tức rồi, trời ạ, người thật nhìn còn đẹp trai hơn cả trên tin tức nữa!"
"Ai? Cậu nói thế tôi cũng thấy có ấn tượng! Có phải là vị bác sĩ từng cứu người? Hình như còn lên tin tức đến hai lần thì phải?"
"Đúng đúng, chính là hắn, không ngờ người thật đẹp trai thế ~"
"Thế mà có thể được phó viện trưởng bệnh viện Hoa Tây mời đi chung thang máy... Mộ mộ!"
"Trương Dịch này không phải là Trương Dịch đánh bại Tiêu Chí Văn của bệnh viện chúng ta đó chứ?"
Cửa thang máy đóng lại, đám bác sĩ trẻ tuổi đang chờ thông báo trong đại sảnh nhao nhao nhỏ giọng bàn luận.
Giờ phút này, Lục Cao chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ.
Trên mặt toàn vẻ mộng bức hai chữ lớn.
Vừa rồi… xảy ra chuyện gì vậy? !
Trương Dịch… Trương Dịch thế mà… thế mà được viện trưởng Chu của bệnh viện Hoa Tây mời lên rồi? ?
Còn có!
Không phải Trương Dịch đi cùng Z tiên sinh mới có thể trà trộn vào hội giao lưu này sao?
Sao nghe viện trưởng Chu này nói lại giống như là cố ý mời Trương Dịch đến vậy?
Trong lúc nhất thời, Lục Cao đều nghi ngờ mình nghe nhầm.
"Đặc Miêu Trương Dịch lợi hại đến vậy sao? Viện trưởng Chu thế mà lại chủ động mời hắn đến tham gia hội giao lưu này?"
Lục Cao nhìn Lưu Tử Phi bên cạnh, bất mãn nghi ngờ nói.
Lưu Tử Phi liếc nhìn vẻ mặt Lục Cao, nghiêm túc nói: "Nói không chừng… Trương Dịch thật sự trở nên lợi hại chỉ là cậu không nhận ra mà thôi?"
"Cái gì?" Lục Cao trừng mắt nhìn Lưu Tử Phi: "Cậu đang bênh ai nói chuyện đấy?"
Lưu Tử Phi lúc này mới vội vàng nói: "Không phải, ý của tôi là… Có lẽ Trương Dịch có tài năng khác nên viện trưởng Chu mới mời hắn?"
"Hừ!" Lục Cao hừ nhẹ một tiếng, quay đầu ngồi trên ghế sa lông bên cạnh nghỉ ngơi.
Lưu Tử Phi thì lặng lẽ quay đầu liếc nhìn thang máy đang dần dần đi lên.
Kỳ thực, nàng đã sớm biết Trương Dịch là Z tiên sinh, thêm hai lần lên tin tức trước đó của Trương Dịch thì không khó nhận ra.
Thực lực và trình độ hiện tại của Trương Dịch đã bỏ xa đám bạn học cùng lớp bọn họ không biết bao nhiêu con phố.
Người ta viện trưởng Chu mời Trương Dịch, cũng là điều dễ hiểu.
Không giống hai người bọn họ, có thể tham gia hội giao lưu y học do bệnh viện Hoa Tây tổ chức lần này hoàn toàn là nhờ có quan hệ.
Lục Cao, người có lòng tự cao tự đại, đương nhiên không nhận ra chỗ lợi hại của Trương Dịch.
Ai!
Nghĩ lại mà hối hận!
Biết thế này, lúc trước còn làm thế để làm gì!...
Trương Dịch theo mấy vị lãnh đạo lên lầu sáu.
Cũng không ngờ, phòng họp của bệnh viện Hoa Tây so với phòng họp của Bệnh viện tỉnh Vân nhìn còn cao lớn hơn một chút.
Chủ yếu là nhìn từ mấy cô lễ tân mặc sườn xám kia thì thấy.
Một mét bảy chiều cao, dáng người lồi lõm, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo...
"Trương Dịch, cậu đang nhìn gì thế?" Trần Phương nhẹ nhàng kéo góc áo Trương Dịch một cái.
Trương Dịch nhìn Trần Phương một cái: "Nhìn mỹ nữ."
"Mời Kim viện trưởng, Từ giáo sư, mời ngồi phía trước!" Chu Kỳ Hồng vừa nói, xung quanh mấy cô lễ tân chậm rãi bước tới dẫn đường.
Toàn bộ phòng họp có thể chứa đựng hơn năm trăm người.
Đồng thời trên bục giảng còn có một cái bàn điều khiển hình chữ nhật.
Trương Dịch đưa mắt nhìn lướt qua bàn điều khiển mấy giây rồi tự tìm chỗ ngồi.
Không ngờ, Chu Kỳ Hồng lại đi tới trước mặt Trương Dịch nói: "Bác sĩ Trương đừng ngồi đây, cùng lên phía trước ngồi đi."
Trương Dịch vội vàng khoát tay: "Viện trưởng Chu không cần đâu, tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ thôi, sao có thể cùng các vị viện trưởng giáo sư ngồi một hàng, tôi ngồi đây là được rồi."
Chu Kỳ Hồng hơi nhếch môi, xem ra thằng nhóc này cũng có chút nhãn lực độc đáo.
"Vậy cũng được, thực ra hôm nay mời cậu tới… còn có một mục đích."
Trương Dịch nhướng mày, cuối cùng cũng muốn nói chuyện chính rồi sao?
Lần trước Tiêu Chí Văn thua mình, bọn họ rất không cam tâm đúng không?
Hừ hừ, hắn biết ngay mà.
"Lần trước Tiêu Chí Văn của bệnh viện chúng ta thua cậu về khâu lại, đúng là tài nghệ của hắn không bằng người.
Đương nhiên, hắn cũng không phải là bác sĩ khâu lại giỏi nhất của bệnh viện, chỉ là trùng hợp đụng phải cậu ở bệnh viện Nhân Dân thành phố Thiên Hà so tài thôi.
Hôm nay… Tôi muốn mượn danh nghĩa của bệnh viện Hoa Tây mời cậu, lát nữa sau khi hội giao lưu kết thúc… có thể lại đấu một trận không?
Cậu yên tâm, bệnh viện Hoa Tây tuyệt đối sẽ không bắt nạt người.
Nếu cậu thua, chúng tôi sẽ cho cậu một vạn tiền trợ cấp.
Nếu cậu thắng..."
Chu Kỳ Hồng nói đến đây, ánh mắt hơi lộ ra tia sáng.
"Nếu cậu thắng, bệnh viện Hoa Tây nguyện ý trả hai mươi lăm vạn một năm để mời cậu về làm bác sĩ cho bệnh viện!"
Trần Phương nghe mà mắt sắp trợn ra ngoài!
Hai mươi lăm vạn một năm! !
Lại còn là bệnh viện Hoa Tây nữa! !
Trời ạ! Vinh hạnh như này sao không rơi trúng người mình chứ? ?
Trần Phương quay đầu nhìn Trương Dịch, tuy rằng Trương Dịch có thể sẽ đổi chỗ làm khiến cô hơi không nỡ.
Nhưng mà, cơ hội tốt như vậy không nắm lấy thì quá ngốc nghếch rồi!
Nếu là Trần Phương, Trần Phương nhất định sẽ chọn Hoa Tây.
Mấy vị lãnh đạo đi phía trước nghe xong thì nhao nhao mong chờ câu trả lời của Trương Dịch.
Đặc biệt là Kim Chính Luân của Hiệp Hòa.
Lúc đó ông ấy ra giá mười lăm vạn một năm, Trương Dịch không đồng ý.
Không biết hai mươi lăm vạn, Trương Dịch có đồng ý hay không?
Chỉ thấy Trương Dịch rất bình tĩnh đứng dậy nói: "Viện trưởng Chu, ngài nói muốn so tài khâu lại một lần nữa, tôi đồng ý.
Nhưng cuối cùng thắng thua sẽ như thế nào thì vẫn chưa biết.
Hiện tại tôi vẫn là chưa trả lời ngài, đợi chút nữa có kết quả rồi nói sau."
Ánh mắt Chu Kỳ Hồng ngưng lại, tên này còn đang đánh thái cực với mình à?
Sao thế? Hai mươi vạn một năm về Hoa Tây cậu còn không thèm đúng không? ?
Ha ha!
Thật là một tên thanh niên ngạo mạn.
"Được, vậy thì đợi lát nữa hãy nói."
Một bên, Kim Chính Luân cũng có chút suy tư rồi cười.
Mười lăm vạn một năm đến Hiệp Hòa, hắn không đồng ý.
Hai mươi lăm vạn một năm đến Hoa Tây, hắn cũng không đồng ý.
Xem ra tiền lương bệnh viện Nhân Dân thành phố Thiên Hà đưa ra còn cao hơn bọn họ đưa ra một chút thì phải!
Nếu không Trương Dịch sao có thể không chuyển chỗ làm chứ? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận