Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 159: Đừng đừng đừng! Độc thân rất tốt

Trương Dịch khẽ gật đầu: "Đi xem thử chút đi, dù sao cũng là dịp nghỉ ngơi."
Trần Phương cười hỏi: "Vậy ngươi định xem loại xe gì, giá cả khoảng bao nhiêu, hãng nào?"
"Ừm... Trước mắt đang nhắm đến mấy mẫu SUV của Land Rover, khoảng bốn năm mươi vạn, đại khái giá đó là được."
"Khụ khụ... Bao nhiêu?! Bốn năm mươi vạn?!"
Trần Phương suýt chút nữa sặc nước miếng!
Ghê thật!
Trương Dịch vừa mới đi làm chưa bao lâu mà?!
Vậy mà đã mua xe đắt như thế rồi á??
Ngay cả chiếc xe Trần Phương đang chạy cũng chỉ là một chiếc Volkswagen nhỏ mười mấy vạn.
Trương Dịch lại muốn mua xe bốn năm mươi vạn!
Trần Phương tò mò hỏi: "Trương Dịch, cậu lấy đâu ra nhiều tiền vậy? Chẳng lẽ viện trưởng Tiền cho tiền thưởng của cậu... Nhiều thế cơ à?"
Trương Dịch liếc Trần Phương một cái rồi cười nói: "Nghĩ nhiều rồi thầy Trần ơi, số tiền này là do hồi đại học tự tôi đầu tư chứng khoán, gặp may mắn nên kiếm được chút đỉnh."
"Mẹ nó! Trâu bò nha Trương Dịch! Không ngờ cậu còn có tài lẻ này? !"
Trần Phương vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ.
Trước kia khi giới thiệu đối tượng cho Trương Dịch, nghe nói hắn mồ côi cả cha lẫn mẹ, lại không có nhà, điều kiện xem như là không tốt lắm.
Không ngờ người ta chỉ là khiêm tốn mà thôi!
Xe bốn năm mươi vạn thì cơ bản đến trưởng khoa bệnh viện của bọn họ cũng chưa chắc đã mua nổi.
Tên này vậy mà chỉ là tùy tiện đi xem xe thôi ư?
Haiz, nghĩ lại trước kia giới thiệu cô em họ cho Trương Dịch đúng là không có con mắt nhìn người mà!...
Buổi chiều lúc tan làm, Trương Dịch nhận được thông báo từ hệ thống.
Ca phẫu thuật dẫn lưu mủ ổ áp xe tuyến tụy thành công, thưởng năm vạn tệ.
Haiz, dù sao thì muỗi cũng là thịt, ít còn hơn không.
Sáng sớm hôm sau.
Trương Dịch cùng Trần Phương đi đến cửa hàng 4S đã hẹn trước.
Vì đã liên hệ trước, nhân viên bán hàng trực tiếp dẫn Trương Dịch đến trước chiếc Mercedes SUV kia.
Toàn thân màu đen, kiểu dáng xe trôi chảy.
Lái thử một vòng, cảm giác cũng được.
Nhưng cũng không mang đến cho Trương Dịch cái cảm giác kích động muốn mua ngay.
Hôm nay là ngày nghỉ, ban đầu hắn cũng chỉ là muốn đến xem thử sớm một chút.
Tuy hiện tại hắn không thiếu tiền, nhưng đồ bốn năm mươi vạn chắc chắn phải chọn lựa cẩn thận rồi mới mua.
Tiền có nhiều cũng không thể tiêu xài hoang phí được.
Nhân viên bán hàng nhìn bọn họ thử mấy chiếc mà chẳng thấy có ý định mua, nụ cười trên mặt cũng có chút không kiên nhẫn.
"Cái...anh Trương, các mẫu xe ở cửa hàng chúng tôi hiện tại cũng chỉ có từng đó, anh xem anh thích chiếc nào ạ?"
Nhân viên bán hàng hỏi.
Trương Dịch nhìn hắn rồi hỏi: "Chỉ có nhiêu đây thôi hả? Vậy xem ra vẫn là đợi khi nào có thời gian đi xem ở trung tâm xem sao, ở trung tâm các mẫu xe có lẽ sẽ nhiều hơn."
Nụ cười trên mặt nhân viên bán hàng lập tức cứng đờ trong thoáng chốc.
Xem ra người này căn bản là không có ý định mua xe a!
Cũng phải thôi, nhìn bộ dạng còn trẻ như vậy cũng không giống phú nhị đại, sao có thể mua nổi mấy chiếc xe mấy chục, cả trăm vạn được?
Bất quá, nhân viên bán hàng vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, nở nụ cười tiêu chuẩn nói: "Anh Trương, trong tỉnh chúng tôi cũng có cửa hàng, nếu anh cần có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, tôi có thể giúp anh liên hệ xem xe, chỉ cần trong tỉnh có xe, thậm chí bao gồm các hãng khác, chỉ cần anh muốn xem, tôi đều có thể liên hệ."
"Vậy à? Vậy được, để lại thông tin liên lạc đi."
Nhìn hồi lâu Trương Dịch cũng không tìm được chiếc xe nào ưng ý.
Xem ra việc chọn xe cũng giống như chọn người yêu vậy.
Nhìn bề ngoài có vẻ ổn, nhưng chỉ có khi tiếp xúc mới biết có thích hợp hay không.
Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, nhân viên bán hàng không nhịn được lẩm bẩm: "Haizzz, bận rộn cả buổi sáng mà có mua gì đâu! Mệt thật!"
Phía sau, quản lý gõ đầu hắn một cái: "Nhóc con, khách còn chưa đi xa mà con đã lảm nhảm cái gì đấy? Kệ người ta có mua hay không, con cứ làm tốt việc của mình là được! Biết đâu người ta là đại gia ẩn mình, ngày mai đến sắm một chiếc Mercedes G thì sao!"
Nhân viên bán hàng sờ đầu, thầm nói: "Dạ, em biết rồi quản lý..."
Trương Dịch cùng Trần Phương lên xe.
Trần Phương cười nói: "Ha ha, tao thấy nhân viên bán hàng nhìn mày chọn nửa ngày không mua, nụ cười trên mặt ngày càng giả trân."
Trương Dịch không quan trọng nói: "Mặc kệ hắn làm gì, tao là người tiêu dùng, nhìn thấy thứ mình thật sự thích mới mua, không thích thì không mua, chuyện rất bình thường."
"Cũng đúng, đi thôi, ăn cơm trưa xong tao sẽ đưa mày về ký túc xá."
Chiếc xe khởi động.
Hai người rất nhanh đã quay lại nội thành.
Chọn một nhà hàng rồi gọi vài món ăn.
Hai người vừa trò chuyện về xe vừa chờ phục vụ mang thức ăn lên.
Đột nhiên, một giọng nữ đầy kích động phá vỡ cuộc trò chuyện của hai người.
Trương Dịch ngẩng đầu nhìn lên, đây chẳng phải là cô gái mà lần trước Trần Phương đã giới thiệu cho mình sao?
Hình như là cô em họ xa của vợ Trần Phương?
"Trời ơi, bác sĩ Trương! Sao anh lại ở đây? Hả? Anh họ? Mấy người cũng đi cùng nhau à!"
Hứa Tiêu Tiêu vội vàng bước đến cạnh hai người chào hỏi.
Trên mặt Trần Phương thoáng lộ vẻ khó xử.
Cô em họ này sao lại ở đây nữa?
Lần trước còn chưa đủ mất mặt sao.
"Ờ...Ừ, rỏ rỉ à, ha ha, chúng ta ở đây ăn cơm." Trần Phương đáp.
"Thật sao? Em cũng đi ăn cùng bạn bè thôi, đúng là trùng hợp quá nha bác sĩ Trương, lần trước tạm biệt đến giờ lâu lắm rồi chúng ta chưa gặp lại nha!
À đúng rồi! Em còn thấy anh trên tin tức này ~ Anh cứu người nhìn quả thật rất soái luôn á!
Không biết...không biết bây giờ anh đã có bạn gái chưa ạ?
Ừm thì, thật ra điều kiện của em cũng không đến nỗi tệ lắm đâu, nhà với xe thật ra không quan trọng như vậy đâu.
Chỉ cần người đó có ý chí, cố gắng, nguyện ý yêu em thật lòng, thì những điều kiện khác đều có thể bỏ qua!"
Hứa Tiêu Tiêu vừa nói vừa trực tiếp ngồi xuống chỗ bên cạnh Trương Dịch.
Trương Dịch không để lại dấu vết nhíu mày.
Người phụ nữ này da mặt dày vậy sao??
Trương Dịch vừa định mở miệng từ chối thì nghe Trần Phương nói:
"Rỏ rỉ! Chuyện lần trước đã qua rồi, bác sĩ Trương cũng đã nói rõ là hai người không hợp, con đừng có làm phiền người ta nữa. Con gái con đứa thế còn ra thể thống gì? Mau về bàn ăn với bạn bè đi, anh và bác sĩ Trương có chuyện đứng đắn cần nói."
"A? Nhưng mà... Bác sĩ Trương anh không thể suy nghĩ thêm về em sao? Em thật sự cũng rất tốt đó ~ " Hứa Tiêu Tiêu chưa từ bỏ ý định.
Nàng tin chắc Trương Dịch là một phú ông ngầm, tuy rằng vẫn là bác sĩ nội trú, nhưng nghĩ kỹ thì tiền đồ của bác sĩ cũng rất rộng mở.
Cho nên nàng mới dày mặt muốn tranh thủ một chút.
Trương Dịch quay đầu nhìn cô ta một cái, vốn định nói vài lời nặng nề.
Nhưng cân nhắc đến việc người này dù sao cũng là người thân của Trần Phương.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trương Dịch vẫn rất lễ phép nói với cô ta:
"Cô Hứa, hai chúng ta về tính cách, quan điểm sống đều không hợp nhau, tôi thấy vẫn là thôi đi, đừng để cuối cùng cả hai đều khó xử."
"Tôi..." Hứa Tiêu Tiêu cắn môi.
Một bộ dạng rất không cam tâm.
Kỳ thật vừa gặp lần đầu tiên Trương Dịch cảm thấy cô gái này trông cũng được.
Cũng có thể tiếp xúc thêm để thử.
Không ngờ, nghe xong mình không có nhà không có xe thì đuôi cáo liền lộ ra.
Đương nhiên, Trương Dịch cũng hiểu.
Thời buổi này không nhà không xe quả thực thuộc hàng điều kiện không ra gì.
Cho nên, vì không chậm trễ cô nương này, vẫn là không nên dây dưa sẽ tốt hơn.
Hứa Tiêu Tiêu đứng dậy rồi lại nhìn Trương Dịch thật sâu, lúc này mới cẩn thận từng bước quay người rời đi.
Trần Phương cũng tranh thủ lắc đầu nói: "Ai, tao cũng không biết phải nói con em họ này như thế nào nữa, áy náy quá đi mất, lần sau có ai phù hợp tao lại giới thiệu cho mày sau."
Trương Dịch vừa nghe, lập tức lắc đầu lia lịa như đánh trống bỏi: "Đừng đừng đừng thầy Trần, thầy tha cho tôi đi, tôi thấy độc thân rất tốt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận