Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 230: Trương bác sĩ, cám ơn ngươi không hề từ bỏ ta

Chương 230: Trương bác sĩ, cám ơn ngươi không hề từ bỏ ta!
Ta dựa vào!
Trương Dịch vụt một chút từ trên ghế đứng lên, dọa Thẩm Linh Nguyệt bên cạnh giật mình!
"Trương... Trương lão sư... Ngươi làm sao vậy?"
Trương Dịch nhìn Thẩm Linh Nguyệt một chút, cố gắng hít sâu một hơi rồi nói: "Không có việc gì, ta đi một chuyến khoa thận. Hai người nhớ kỹ làm xong bệnh án ở đây."
"Dạ..."
Nhìn Trương Dịch bước nhanh biến mất ở cổng phòng bác sĩ.
Cao Hãn lại không nhịn được nói: "Xem ra ta đánh giá thấp vị Trương lão sư này rồi, ca mổ mà phòng phẫu thuật không giải quyết được thế mà lại gọi hắn đến hỗ trợ? Hơn nữa hắn vừa đi liền thành công! Chậc chậc, xem ra ta phải rút lại lời hôm qua mới nói. Đi theo Trương Dịch này, nói không chừng thật có thể được học hỏi không ít ca phẫu thuật đấy."
Thẩm Linh Nguyệt liếc nhìn Cao Hãn rồi có chút quay mặt đi chỗ khác.
Thật sự là kệ hắn.
Tâm cao khí ngạo như vậy, đoán chừng dù lúc trước hắn muốn ở lại Ma Đô, thì bệnh viện Ma Đô cũng chưa chắc sẽ nhận.
Lập tức, liền cúi đầu bắt đầu xem bệnh án trên tay.
Đầu tiên là giấy nhập viện, sau đó là lần kiểm tra đầu tiên khi nhập viện, tiếp đến là y lệnh dài hạn và ngắn hạn của bác sĩ, lại sau đó là các loại giấy xét nghiệm...
Khoa thận, cổng giường 39.
Trương Dịch vừa tới cửa, đã thấy Tô Hiểu Hiểu đang ở bên trong giơ túi nhựa ra sức giải thích.
Mấy ngày nay, cô nàng cơ bản đều ăn trưa xong là bắt đầu bán hàng.
Bán liên tục đến mười một, mười hai giờ đêm mới tắt sóng.
Thật sự là rất vất vả a.
Ngay sau đó, Trương Dịch xuyên qua tấm kính giữa cửa phòng nhìn vào giường bệnh.
Hắn thấy Lưu Lạc đã hơi mở mắt, giờ phút này đang yên lặng nhìn Tô Hiểu Hiểu đang quay lưng về phía mình, ra sức nói về cái túi rác.
Qua lớp kính này, Trương Dịch cũng không thấy rõ trong mắt Lưu Lạc đang chứa đựng cảm xúc gì.
Mấy ngày nay hôn mê bất tỉnh đều là Tô Hiểu Hiểu chăm sóc hắn.
Mặc dù trước mắt không thiếu tiền, nhưng ai cũng không biết khi nào Lưu Lạc sẽ tỉnh.
Mặc dù như vậy, Tô Hiểu Hiểu vẫn kiên trì ở lại bệnh viện chăm sóc Lưu Lạc.
Haiz!
Lưu Lạc a Lưu Lạc, ngươi đã tỉnh thì phải sống cho tốt vào.
Nhiễm trùng tiểu đường ít nhất nhờ lọc máu vẫn có thể có một chút hy vọng sống, trên lầu mấy bệnh nhân khoa ung thư và huyết học kia, thật sự chính là đang ở bệnh viện chờ chết đấy.
Bọn họ muốn sống cũng không được, còn ngươi có cơ hội sống mà lại nghĩ từ bỏ.
Nhìn hai người trong phòng, Trương Dịch cũng hiểu, Lưu Lạc tỉnh lại lần này vẫn là phải nhờ vào cả hai người bọn họ.
Mình cái bóng đèn này thì đừng có quấy rầy người ta nữa.
Sau đó, Trương Dịch quay người rời đi.
...
Trong studio của Tô Hiểu Hiểu.
"Năm đồng một cái các tình yêu ơi, cái túi rác này chỉ có năm đồng thôi! Ba trăm mấy bạn trong studio chúng ta, bớt chút thời gian nhấn nút theo dõi đi nha. Chủ kênh nhất định sẽ mang đến cho mọi người nhiều sản phẩm phúc lợi tốt hơn nữa. Ai có hứng thú cũng có thể bấm vào huy hiệu fan hâm mộ, chỉ cần một xu là vào được nhóm fan hâm mộ rồi nha."
"Có phải lừa không vậy? Các tình yêu yên tâm đi, ta không lừa đâu, bạn trai của ta chính là bị mẹ ruột bỏ rơi, sau lại thêm việc mình bị nhiễm trùng tiểu đường, cho nên trong lúc suy sụp đã nghĩ quẩn nhảy sông tự tử. Chuyện này là cách đây mấy hôm thôi, còn có tin tức đưa đó, đảm bảo là thật. Lúc ấy người thì cứu về được, nhưng do cấp cứu quá lâu, bác sĩ nói hình như não bị tổn thương gì đó, nên không thể xác định khi nào thì tỉnh lại được. Cho nên tôi mới nghĩ cách bán hàng trực tuyến, mong kiếm ít tiền. Nếu không tiền viện phí và tiền thuốc men của bạn trai tôi sẽ không đủ."
"Ừm? Tỉnh rồi hả? Ai tỉnh vậy?"
"Lừa đảo? Không có đâu, tôi thật không có lừa mà, bạn trai tôi hiện tại nói trắng ra thì chính là người thực vật."
"Mau nhìn đằng sau? Cái gì đằng sau vậy?"
Vừa dứt lời, cả người Tô Hiểu Hiểu khẽ giật mình!
Bởi vì nàng đột nhiên nhận ra những lời bình luận của khán giả trong studio có ý gì.
Chẳng lẽ... Là Lưu Lạc tỉnh rồi?
Trong nháy mắt, tim Tô Hiểu Hiểu đập nhanh đến hụt mấy nhịp!
Nàng chậm rãi xoay người lại, thấy Lưu Lạc lúc này đang từ từ ngồi dậy trên giường bệnh!
Bốn mắt nhìn nhau.
Sau một lúc yên lặng, Lưu Lạc liền đỏ hoe mắt, từ đôi môi khô khốc thốt ra ba chữ: "Đau... Không đứng dậy được."
Giờ phút này, mọi tủi thân, khó chịu, và oán hận mà Tô Hiểu Hiểu đã kìm nén bao ngày qua hoàn toàn vỡ òa.
Cô nàng ngồi ở mép giường ôm chặt lấy cơ thể yếu ớt của Lưu Lạc, gào khóc.
"Ô ô..."
Cả căn phòng bệnh chỉ còn tiếng nức nở của Tô Hiểu Hiểu đã tích tụ lâu ngày, cùng với tiếng xin lỗi, trấn an không ngừng của Lưu Lạc.
Trong studio, khán giả quan sát cảnh này đều xúc động.
Trong hơn ba trăm người đó, hầu hết đều là fan hâm mộ đã chú ý đến Tô Hiểu Hiểu trong mấy ngày qua vì chuyện này.
Giờ phút này, trông thấy Lưu Lạc tỉnh lại, cũng nhao nhao gửi tặng quà.
Trong lúc vô tình, lượng người xem trong studio từ từ tăng lên hơn một nghìn người.
Cư dân mạng không rõ chân tướng nhao nhao hỏi: "Chuyện gì vậy? Sao hai người lại ôm nhau khóc thế kia?"
"Ô ô... Cảm động quá! Mong cô chủ kênh Hiểu Hiểu và bạn trai luôn hạnh phúc nha."
"Cảm động thật đấy, Ngã Đặc Miêu cũng muốn có bạn gái như Hiểu Hiểu!"
"Người đàn ông trên giường bệnh đúng là tám đời gặp may mắn mới quen được cô bạn gái như vậy."
"Dù không biết có phải đang diễn không, nhưng tôi thấy rất cảm động... Kẹo que trái tim gửi lên~"
...
Chập tối, trước khi tan làm, Trương Dịch nói với Trần Phương: "Tí nữa chúng ta đi khoa thận một chuyến nhé?"
"Sao thế?"
"Bác sĩ Bạch báo là Lưu Lạc tỉnh rồi, chúng ta qua xem cậu ấy một chút."
Trần Phương vẻ mặt kinh hỉ: "Thật à? Ay da, tỉnh rồi là tốt, tỉnh rồi là tốt. Lần này tỉnh lại nhất định phải khuyên nhủ cậu ta, tuyệt đối đừng nghĩ quẩn nữa."
Thẩm Linh Nguyệt nghe xong hiếu kỳ hỏi: "Trương lão sư, người bệnh gì vậy ạ?"
"Một người bị nhiễm trùng tiểu đường, còn rất trẻ, trước mấy ngày đã nhảy sông tự tử, có cả tin tức rồi mà cô không biết à?"
Thẩm Linh Nguyệt lắc đầu: "Tôi không để ý lắm mấy chuyện này..."
"Được rồi, hai người tan làm trước đi, mai còn trực đêm, nhớ mang theo ít đồ ăn vặt để khỏi đói bụng ban đêm nhé."
Trương Dịch nhắc nhở hai người.
Vốn Trương Dịch được lên chức chủ nhiệm trợ lý thì không cần trực đêm nữa.
Nhưng Trương Dịch chủ động xin Lữ Tĩnh cho mình trực đêm.
Dù sao mình đang kèm hai thực tập sinh, không trực đêm thì sao được.
Lữ Tĩnh nghĩ cũng đúng, liền đồng ý với thỉnh cầu của Trương Dịch.
Cao Hãn và Thẩm Linh Nguyệt đều gật đầu.
Đây là ca trực đêm đầu tiên kể từ khi đi thực tập, cả hai đều rất coi trọng.
Sau đó, Trương Dịch và Trần Phương cùng đến khu nội trú khoa thận.
Lúc này, Tô Hiểu Hiểu đã không còn đang phát trực tiếp trong phòng bệnh nữa.
Đồng thời, bố mẹ của Tô Hiểu Hiểu cũng đã đến.
Trương Dịch gõ cửa một tiếng rồi đi vào.
"Trương bác sĩ, anh đến rồi, Lưu Lạc tỉnh rồi!"
Tô Hiểu Hiểu kích động nói tin này.
Trương Dịch cười gật đầu: "Tôi biết rồi, không phải đang tới xem đây sao."
Lưu Lạc trên giường bệnh trông vẫn rất yếu ớt, chắc vẫn phải ở lại vài ngày mới xuất viện được.
Trông thấy Trương Dịch, Lưu Lạc có vẻ ái ngại.
Nghẹn thật lâu mới nói với Trương Dịch: "Trương bác sĩ... Hôm đó, cảm ơn anh đã không bỏ rơi tôi, thật sự cảm ơn anh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận