Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 132: Tìm không ra nguyên nhân tâm suy người bệnh? Làm sao

Chương 132: Không tìm ra nguyên nhân bệnh tim suy? Sao thế này? Người đang gào thét bên ngoài phòng bệnh kia là người nhà bệnh nhân. Họ là người đặc biệt từ đảo Bảo qua đây để thăm thân. Bệnh nhân là một người bệnh tim. Nữ, 70 tuổi. Bà đột ngột khó thở một tiếng đồng hồ, tim đột nhiên ngừng đập một lần, được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Khi khó thở bà không thể nằm ngửa, chỉ có thể ngồi ngay ngắn để thở, đồng thời ho ra đờm bọt màu hồng. Lúc nhập viện thì phát hiện nhịp tim, hô hấp, mạch đập đều ngừng. Lập tức cho tiến hành hồi sức tim phổi, tiêm tĩnh mạch adrenalin, cũng dùng sốc điện khử rung, cho thở máy trợ hô hấp và một loạt biện pháp cấp cứu. Khoảng mười mấy phút sau thì bệnh nhân khôi phục nhịp tim tự chủ. Nhưng ý thức vẫn ở trạng thái mơ hồ. Sau khi cấp cứu kiểm tra, T 36.7℃, P 114 lần/phút, R 15 lần/phút, BP 88/58 mmHg. Đồng tử giãn to nhưng phản xạ ánh sáng yếu đi, phổi hai bên có tiếng thở thô, nghe thấy ran ẩm. Nhịp tim đủ, đáy tim nghe thấy tạp âm kiểu phụt vào thời kỳ tâm thu. Hai chi dưới không xuất hiện phù. Bệnh án cho thấy có tiền sử tiểu đường, cao huyết áp. Bạch cầu máu: 17.31x10^9/L (4-10x10^9/L). Tỷ lệ phần trăm bạch cầu đa nhân trung tính: 44.2% (50-70). Đường máu: 25.4 mmol/L. Troponin T tim siêu nhạy: 5000pg/ml. (một trong những chỉ dấu tổn thương cơ tim). Creatine kinase-MB: 213 U/L (0-25). Các chức năng gan, thận, giáp, mỡ máu đều không xuất hiện dị thường. Điện tâm đồ: Điện áp sóng QRS cao. Chụp động mạch vành cho thấy: Thân chung bên trái, nhánh mũ và động mạch vành phải đều không bị hẹp. Siêu âm tim: Vách ngăn thất trái dày, độ dày 38mm (20-35), khả năng co bóp giảm. Sau khi có tất cả các kết quả kiểm tra, Vương Tiểu Miện lập tức chẩn đoán: 1. Viêm cơ tim bộc phát. 2. Phù phổi cấp. 3. Suy tim trái cấp. 4. Nhồi máu cơ tim do tắc nghẽn động mạch vành? Viêm cơ tim bùng nổ thực sự sẽ làm dày vách ngăn thất, cho nên Vương Tiểu Miện xem xét chẩn đoán mục này. Về phần nhồi máu cơ tim do tắc nghẽn động mạch vành, đằng sau đánh dấu hỏi là vì còn cần theo dõi thêm mới có thể xác định. Tuy nhiên, troponin T tim siêu nhạy và Creatine kinase-MB của bệnh nhân đều rất cao, cho nên cũng không thể loại trừ khả năng có nhồi máu cơ tim. Sau khi chẩn đoán xong, Vương Tiểu Miện cũng nói chuyện với người nhà. Nguyên nhân bệnh của bệnh nhân là do viêm cơ tim làm vách ngăn thất dày lên. Vách ngăn thất dày lên sẽ làm giảm chức năng co bóp của tim. Khả năng co bóp giảm, như vậy lượng máu thất trái bơm ra sẽ giảm bớt, máu sẽ ứ đọng trong tâm thất mà không được đẩy ra ngoài. Việc này sẽ tạo thành suy tim và dẫn đến áp lực tĩnh mạch phổi tăng cao. Cho nên suy tim trái và phù phổi sẽ cùng lúc xuất hiện. Sau khi cấp cứu xong, Vương Tiểu Miện cũng kê đơn thuốc truyền dịch dài ngày. Đầu tiên là giãn mạch máu, tăng lượng tim co bóp. Tiếp theo là thêm thuốc tăng lực co bóp cơ tim, các loại dopamine. (Liều lượng dopamine phải được kiểm soát nghiêm ngặt, liều lượng khác nhau sẽ cho hiệu quả khác nhau). Tiêu sodium nitroprusside để giảm hậu tải của thất trái. Kết quả, sau khi dùng thuốc hai ngày. Bà lão này không có dấu hiệu chuyển biến tốt nào cả. Đồng thời tình hình còn có dấu hiệu nặng hơn! Người nhà khẳng định là không muốn. "Bệnh viện Bình An Đế Đô của các người cũng là một bệnh viện lớn như thế cơ mà? Nghe nói ở đại lục có thể xếp trong top 20 hay top 10 bệnh viện kia đấy! Thế mà vẫn không chữa được bệnh à?! Một cái suy tim với phù phổi, ta thấy người ta cùng bệnh đấy xuất viện rồi! Nhà ta thì ngược lại càng ngày càng nặng là sao?! Rống! Đây chính là trình độ chữa bệnh của các người đấy à?! Hay là các người cố ý đối xử khác biệt hả?! Khó nói là chúng ta từ đảo Bảo tới nên các người cố tình ức hiếp chúng ta hả!" Người nhà nói mặt đỏ tía tai. Hôm nay là ngày thứ ba nằm viện. Tình huống bệnh nhân không giảm mà lại tăng, Vương Tiểu Miện sau khi đi kiểm tra phòng vào buổi trưa cũng phải lật đổ chẩn đoán trước đó. Thông thường thì sau khi dùng thuốc, tình hình sẽ thuyên giảm nhiều. Nhưng bà lão này lại trở nên nghiêm trọng hơn. Cho nên không thể dùng loại thuốc này được nữa. Tạm ngưng thuốc. Mới vừa sáng, bệnh nhân đã không dùng thuốc, lại không có chẩn đoán mới nhất. Cảm xúc của người nhà đương nhiên đạt tới đỉnh điểm bùng nổ. Bà ta vừa gào thét vừa xông vào phòng bác sĩ. Vương Tiểu Miện nghe thấy tiếng huyên náo cũng lập tức từ trong đi ra. "Người nhà mời bình tĩnh, chúng tôi hiện đang thảo luận nguyên nhân bệnh thực sự của mẹ cô, chờ có kết quả chúng tôi sẽ thông báo cho cô." Người nhà cũng không nể mặt. "Thông báo?! Lúc nào thì thông báo hả?! Đến khi tắt thở rồi mới thông báo tiếp sao?" "Cô đừng kích động, chúng tôi không cố ý ức hiếp các cô, cô yên tâm, tình hình của mẹ cô hiện tại chúng tôi sẽ ổn định, tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng." "Tôi muốn một kết quả cụ thể!" Người nhà tức giận hét. "Chúng tôi hội chẩn xong sẽ nhanh chóng báo cho cô." Vương Tiểu Miện nhẫn nại nói. Trong bệnh viện, người nhà bệnh nhân vì bệnh tình của người thân mà cảm xúc kích động là chuyện thường thấy. Có một số bác sĩ tính tình tốt sẽ cố gắng giải thích. Gặp phải người tính tình không tốt thì sẽ ầm ĩ lên. Cũng may là Vương Tiểu Miện tính tình cũng khá. Không tìm ra nguyên nhân bệnh thật ra có rất nhiều, bác sĩ cũng chỉ có thể không ngừng tìm tòi học tập tiến lên. Đột nhiên, bên này vừa dứt lời thì mấy người nhà bệnh nhân khác trong phòng bệnh đột nhiên lao ra nói: "Bác sĩ! Mau đến xem xem! Huyết áp sao đột nhiên hạ xuống thế này?!" Bác sĩ cùng y tá trong phòng làm việc, vừa nghe thấy huyết áp hạ xuống, liền nhao nhao tự giác chạy đến phòng bệnh. Vốn là người bệnh suy tim, hiện tại dùng thuốc không hiệu quả, sơ ý một chút là có thể t‌ử v‌o‌n‌g. Chỉ có thể tùy thời theo dõi các dấu hiệu sinh tồn. "Chủ nhiệm Vương, dừng giằng co!" "Nhanh chóng hồi sức tim phổi, tiêm tĩnh mạch adrenalin ngay!" "Thở máy!" "Tiêm một ống Lạc Bối Lâm tĩnh mạch!" "Tiêm lợi tiểu furosemid 50mg!" Phòng bệnh trong nháy mắt đã biến thành phòng cấp cứu. Không tìm ra nguyên nhân bệnh tim suy, bệnh tình có thể trở nặng bất cứ lúc nào. Người nhà chỉ có thể đứng ở ngoài cửa lặng lẽ cầu nguyện: "Ngàn vạn lần phải cứu thành công a… cầu xin!" Cuối cùng, mười ba phút sau bệnh nhân khôi phục nhịp tim tự chủ. Bác sĩ và y tá cấp cứu nhẹ nhàng thở ra, người nhà ở ngoài cửa cũng nhẹ nhõm thở ra. Nhưng chuyện này căn bản không giải quyết được tình thế khẩn cấp. Vấn đề của người bệnh suy tim này hiện tại là do thất tim dày dẫn đến cơ tim mất khả năng co bóp. Nhưng sau khi dùng thuốc tăng co bóp cơ tim, tình hình không những không tốt hơn mà lại càng trở nên xấu hơn! Điều này khiến Vương Tiểu Miện cảm thấy khó giải quyết. Suy nghĩ một hồi, Vương Tiểu Miện quyết định tìm hai Phó viện trưởng khác đến xem thử. Sau đó vừa quay đầu lại, đã thấy Lục Cao đang đứng ở trong góc nhỏ quan sát quá trình cấp cứu. Vương Tiểu Miện nhìn hắn một cái. Đột nhiên! Bước chân hắn dừng lại! Ai?! Lục Cao! Lục Cao này không phải là bạn học thời đại học của Trương Dịch sao?! Đúng rồi! Sao mình lại không nghĩ đến Trương Dịch nhỉ? Trương Dịch thông minh như vậy, có thể nghĩ ra chuyện dùng tim ngoài cơ thể không ngừng đập để làm cầu nối động mạch vành. Vậy người bệnh này hắn có biện pháp không? Lúc này, Vương Tiểu Miện liền đưa tay vỗ vai Lục Cao nói: "Lục Cao à Lục Cao! Thật may là cậu ở đây, không thì tớ đã quên mất một nhân vật quan trọng như vậy rồi." "Hả?" Lục Cao mặt ngơ ngác. Hắn làm sao vậy? Chẳng lẽ khuôn mặt mình quá tuấn tú, khiến chủ nhiệm Vương nhớ đến ai rồi à? Ra khỏi phòng bệnh, Vương Tiểu Miện vội vàng gọi điện cho Trương Dịch.... Thành phố Thiên Hà. Trương Dịch lúc này đang ở phòng xử lý vết thương cho một bé trai tám tuổi bị nứt thái dương. Tiểu hài tử này chơi đùa quá hăng bị ngã đập vào cạnh bàn. Lần này xui xẻo, đập thẳng vào xương lông mày, khiến chỗ đó bị rách toác ra máu. Người nhà vội vàng ôm con đến bệnh viện. Vết thương thái dương khoảng 1.5 ly mét, khâu hai ba mũi. Đứa trẻ một bên khóc oa oa, một bên giãy dụa. Toàn bộ phòng xử lý vết thương đều là tiếng khóc của đứa trẻ. Cho nên Trương Dịch hoàn toàn không chú ý đến điện thoại của mình đang đổ chuông...
Bạn cần đăng nhập để bình luận