Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 606: Không để ta cứu? OK, ta đi.

Chương 606: Không cho ta cứu? OK, ta đi. Chờ chút! Sao... Có gì đó là lạ? ! Trương Dịch tiến lên một bước, bước chân đột nhiên dừng lại. Lập tức quay người lại tỉ mỉ quan sát đứa bé trai bị thương kia. Cậu bé da trắng, làn da trắng nõn, mái tóc xoăn màu vàng nâu đội trên đầu, nếu không phải bị mảnh thủy tinh quệt vào gây thương tích khiến mặt đầy máu me, hẳn là rất đáng yêu. Trán và hai gò má cậu bé đều có những vết thương ở mức độ khác nhau, giờ thì không còn đáng yêu mà nhìn có chút khiếp người. Khắp nơi là những vết thương đỏ trắng lẫn lộn, trách sao vừa nãy mẹ cậu bé lại hét lớn. Đứa bé nhỏ như vậy, nhìn thấy thực sự đau lòng. Nhưng mà..."Sao vậy Trương Dịch? Chẳng phải chỉ bị thương ngoài da thôi sao? Còn có chỗ nào không đúng nữa?" Với sự hiểu biết của Kim Chính Luân về Trương Dịch, thấy sắc mặt Trương Dịch đột nhiên trở nên nghiêm túc, chắc chắn đứa bé này không hề đơn giản! Trương Dịch lúc này đang không chớp mắt nhìn đứa bé đang khóc lớn trên mặt đất. Bên cạnh, mẹ cậu ôm con vào lòng, không ngừng kêu cứu. Sân bay rất lớn, cho dù gọi nhân viên công tác, chờ họ chạy đến cũng phải mất vài phút. Lúc này, hai mẹ con có vẻ rất cô đơn, bất lực. Trương Dịch yên lặng kiểm tra lại một lần, giữa lông mày lại càng nhíu chặt! Hắn quay đầu, nhỏ giọng nói: "Không đúng, sao ta có cảm giác tần suất hô hấp của đứa bé này đang nhanh hơn?" Kim Chính Luân và Khang Ngạn Minh hơi ngơ ngác, nghi hoặc hỏi: "Hả? Tần suất hô hấp tăng nhanh? Có sao? Đứa bé này khóc to như vậy, cộng thêm vết thương cũng đau, hô hấp nhanh cũng là bình thường mà?" "Đúng đấy, đau đớn vốn sẽ dẫn đến hô hấp tăng hoặc tăng nhanh." Trương Dịch không nói gì, vẻ mặt vẫn nghiêm trọng. Đúng lúc hắn chuẩn bị ra tay cứu người thì từ phía sau, mấy cảnh sát mặc đồng phục vội vã chạy đến. Cảnh sát hô: "Xin tránh ra! Xin nhường đường, bác sĩ tới rồi!" Rất nhanh, cảnh sát giải tán đám đông, phía sau họ, một người đàn ông trung niên mặc đồ thể thao cũng nhanh chân bước tới trước mặt cậu bé. "Để tôi xem, tôi là bác sĩ." Mẹ cậu bé vừa khóc vừa gật đầu: "Được rồi, cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn anh!" Tiếng khóc của cậu bé rất lớn, gần như cả khu vực cửa ra vào đều có thể nghe thấy. Mọi người dõi theo, vị bác sĩ này kiểm tra từ trên xuống dưới cho cậu bé rồi tỏ vẻ nhẹ nhõm, nói với mẹ cậu: "Thưa chị, tôi kiểm tra sơ bộ, hiện tại con trai chị không có tổn thương nguy hiểm đến tính mạng. Vết thương ở trán, cánh tay phải tương đối nhiều, một vài chỗ khá sâu, lát nữa xe cứu thương đến sẽ đưa đến bệnh viện băng bó là được. Chị yên tâm, không nguy hiểm đến tính mạng." Vị bác sĩ này tỏ ra rất tự tin. Mọi người xung quanh nghe được tin này cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù cậu bé vẫn đang khóc, nhưng bác sĩ nói không sao thì chắc là không sao rồi! Mẹ cậu bé cũng liên tục nói cảm ơn vị bác sĩ này. Khi tất cả mọi người đều nhẹ nhõm, thì Trương Dịch không những không như vậy mà còn nghiêm túc hơn! Vì chỉ có hắn biết vấn đề của đứa bé không phải ở ngoài da, mà là ở... Nhưng lúc này hắn không thể nói toạc ra được. Vì tình huống của đứa bé quá hiếm gặp! Hiếm gặp đến mức khiến Trương Dịch giật mình! Lúc này, Trương Dịch chỉ có thể mong xe cứu thương nhanh chóng đến, chỉ cần chú ý thiết bị giám sát, Trương Dịch sẽ có thể tự tin nói có vấn đề! Mong xe cứu thương có thể nhanh hơn! Nhanh hơn nữa! Nếu không... hắn sợ đứa bé này không cầm cự được!"Trương bác sĩ... Đứa bé không sao, hay là chúng ta đi trước?" Lái xe phía sau nhỏ giọng nhắc nhở ba người. Dịch Tổng thuê họ là để phẫu thuật chứ không phải để làm việc thiện ở đây. Nhưng đợi mãi không thấy Trương Dịch trả lời. Ngẩng đầu lên đã thấy Trương Dịch nhanh chóng bước về phía đứa bé. Xung quanh khu vực này, ngoài Trương Dịch và nhóm của mình, đều là người nước ngoài da vàng tóc xanh. Cho nên, khi một thanh niên người Hoa đột nhiên xuất hiện, trên mặt mẹ đứa bé cũng sinh ra vài phần cảnh giác. "Anh... Anh là ai?" Trương Dịch tự giới thiệu: "Chị yên tâm, tôi cũng là bác sĩ, tôi giúp chị xem tình hình của con." Nói rồi, Trương Dịch chuẩn bị đưa tay muốn vén cổ áo của cậu bé để xem xét. Một giọng ngoại ngữ trôi chảy và chuẩn xác, khiến mẹ cậu bé cũng buông sự đề phòng. Ngược lại, vị bác sĩ bên cạnh cau mày nhìn Trương Dịch, trong mắt mang theo sự kỳ thị không hề che giấu. Bác sĩ? Bác sĩ từ đâu tới? Chẳng lẽ là bác sĩ từ Hoa Quốc nghèo nàn, lạc hậu tới sao? Sự kỳ thị trong mắt vị bác sĩ này khiến Kim Chính Luân cũng thấy không thoải mái. Nếu không phải đông người, chắc người này còn phải nhướn mày tỏ vẻ khinh thường nữa. Lồng ngực Kim Chính Luân và Khang Ngạn Minh hơi nhấp nhô. Nhưng đây là nước ngoài chứ không phải trong nước. Cho dù có tức cũng phải kìm nén, nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện. "Cậu là người nước Hoa? Hay là Hoa kiều di dân? Ha ha, yên tâm đi, tôi đã kiểm tra rồi. Tiểu hài này tuy có nhiều vết thương, nhưng đều không nguy hiểm tính mạng, cậu không cần ở đây mò mẫm lung tung." Trương Dịch dù không ngẩng đầu nhìn người này, nhưng nghe giọng điệu cũng biết người này có ý không hay. Giọng điệu kỳ quặc, coi thường ai đây? Còn nói là mò mẫm? Tôi thấy vừa rồi anh mới là mò mẫm. Trương Dịch không để ý tới hắn, chỉ vén cổ áo đứa bé lên, để lộ một vết thương nhỏ trên cổ, nói: "Tuy các vết thương khác đều chỉ là vết thương ngoài da, nhưng nếu chưa đến bệnh viện kiểm tra thì không thể lơ là. Vết thương này ở phía bên phải cổ, rất gần động mạch cổ, cần phải cẩn thận." Sau đó, Trương Dịch lại nhìn cảnh sát bên cạnh hỏi: "Xin hỏi đồn cảnh sát có băng gạc hoặc dung dịch sát trùng gì không? Tôi muốn xử lý khẩn cấp cho cậu bé." May là thái độ của viên cảnh sát này không tệ, nghe Trương Dịch nói xong liền đi lấy đồ. Bác sĩ bên cạnh trừng mắt nhìn Trương Dịch, giọng điệu đầy châm biếm: "Ha ha, Hoa kiều nên về Hoa Quốc đi, đến đất nước chúng tôi làm gì? Còn ở đây tỏ vẻ, cậu là bác sĩ mà còn trẻ vậy, có được kinh nghiệm gì chứ? Cẩn thận làm chết con người ta đấy!" Giọng của gã không lớn không nhỏ, vừa đủ để Trương Dịch và mẹ cậu bé nghe thấy. Nếu không vì vấn đề tố chất, Trương Dịch thực sự muốn chửi thẳng vào mặt gã một câu 'Fuck you'. Hô ~ Được rồi, được rồi! Bình tĩnh, bình tĩnh! Người ở nước ngoài không thể so sánh với trong nước, nhiều chuyện không bằng bớt chuyện! Bọn họ đến đây là để cứu người chứ không phải để cãi nhau với lũ ngu ngốc này. Hô ~! Không tức giận, không tức giận ~! Đúng lúc này, cảnh sát cầm đồ tới. Là một hộp cứu thương khẩn cấp, bên trong có băng gạc, cồn các thứ. Lúc Trương Dịch định sát trùng rồi sơ cứu thì mẹ cậu bé lại ngăn cản. "Không... đợi một chút! Cảm ơn anh, hay là... hay là cứ để vị bác sĩ này làm đi?" Mẹ đứa bé ái ngại từ chối Trương Dịch, quay đầu nhìn về phía vị bác sĩ nước ngoài. Trương Dịch: ? ? ? Gã nói vài câu mà bà đã tin rồi? Ta thì có trẻ, nhưng thực lực của ta so với gã thì 'Ngưu bức' hơn nhiều! Ai! Mẹ nó! Được rồi, được rồi! Cậu bé đáng thương à, tự cầu phúc đi! Trong thời gian ngắn, màng tim xuất hiện tích dịch, nếu bác sĩ không tìm ra nguyên nhân, không cứu kịp thời thì nguy hiểm đến tính mạng đấy! Được rồi, được rồi ~ Mẹ của cậu không cho ta cứu thì thôi vậy! Trương Dịch không nói gì thêm, bà không để ta cứu? OK~ Ta đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận