Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 533: Đem Trương Dịch quỹ từ thiện làm lớn làm mạnh ~(hai chương cùng một chỗ)

"Hiện tại, cậu bé năm tuổi này không chỉ phải đối mặt với khả năng bị cha mẹ ruột bỏ rơi, mà còn phải đối mặt với chi phí chữa bệnh cao. Ung thư nguyên bào thận, tin rằng mọi người tùy tiện tra cứu trên sách hoặc trên mạng, đều có thể tìm ra nguyên nhân gây bệnh và phương pháp điều trị. Đặc biệt là u ác tính, u ác tính chỉ có thể dựa vào hóa trị, xạ trị, phẫu thuật để làm phương pháp điều trị chủ yếu. Mà chi phí hóa trị là tiêu diệt triệt để các loại ung thư để chọn thuốc kháng ung thư tương ứng. Hiện tại giá thuốc kháng ung thư dùng trong hóa trị trong nước phổ biến đều không hề thấp. Vì vậy, về mặt chi phí chữa bệnh, đối với đứa bé này mà nói cũng là một khảo nghiệm rất lớn! Ta đăng video này ra có hai mục đích. Một là muốn mời cộng đồng mạng giúp đỡ, nếu có thể tìm được cha của đứa bé... Hoặc nói là ba của đứa bé này, nếu ngươi thấy video của ta thì xin đừng vội tắt. Xin ngươi mau chóng đến bệnh viện, không có tiền chữa bệnh thì mọi người chúng ta đều có thể giúp ngươi nghĩ cách. Nhưng việc ngươi cuối năm đem một đứa trẻ năm tuổi ném ở bệnh viện... Ta thật sự không thể hiểu nổi!" Giọng Trương Dịch khi nói chuyện thoáng lớn hơn một chút. Sau khi hít một hơi, hắn mới nói tiếp: "Thứ hai là liên quan đến chuyện chi phí chữa bệnh của đứa bé, những người theo dõi ta trên mạng hẳn đều biết ta có một quỹ từ thiện. Trong đó đều là những tấm lòng thiện lương của người tốt bụng hoặc các doanh nghiệp gia quyên tặng tiền từ thiện. Trước đó ta có nói, những khoản từ thiện này ta chuyên dành cho các bé bị sứt môi hở hàm ếch đi phẫu thuật. Nhưng hôm nay ta sẽ mượn video này để tuyên bố một việc nữa. Từ hôm nay trở đi, ngân sách quỹ từ thiện công ích của Trương Dịch không chỉ dùng cho việc điều trị trẻ bị sứt môi hở hàm ếch, mà còn dùng để hỗ trợ các trường hợp mắc bệnh ác tính, bệnh hiếm gặp, và trẻ em đặc biệt khó khăn! Ta biết, những khoản từ thiện này đều là tấm lòng chân thành nhất của mọi người. Vì vậy ta quyết định đem phần thiện ý này truyền bá rộng hơn, để những đứa trẻ cần nó có thể cảm nhận được tấm lòng này và sự ấm áp. Đương nhiên, vẫn là câu nói đó. Nền tảng quỹ từ thiện công ích của Trương Dịch luôn tiếp nhận sự giám sát của cộng đồng mạng và những người quyên góp. Dòng tiền lên xuống theo thời gian thực, các chi tiết ra vào rõ ràng mọi người đều có thể thấy rõ. Tuyệt đối sẽ không có chuyện tham ô. Vì vậy, cuối video, hướng đến cậu bé năm tuổi mắc ung thư nguyên bào thận này, ta hy vọng mọi người có thể cố gắng hết sức, thể hiện chút lòng tốt. Còn về phần cha mẹ của đứa bé, hi vọng các người sau khi xem video này có thể tranh thủ thời gian đến bệnh viện chăm sóc con. Quần áo của con bé ban đầu đều đã vài ngày không thay, đều là người nhà bệnh nhân giường bên cạnh giúp đỡ thay... Thôi, video sẽ kết thúc tại đây, chúng tôi sẽ công bố vài tấm hình về hồ sơ bệnh án của bé để mọi người tiện theo dõi, cảm ơn mọi người!" Sau khi thu xong, Trương Dịch ấn lưu. Sau đó đăng nhập vào giao diện, cả Wechat và Douyin đều ấn gửi đi. Đồng thời đặt tiêu đề là: 'Kinh hãi! Cậu bé năm tuổi mắc ung thư bị người nhà bỏ rơi ở bệnh viện...'. Ừm, tiêu đề này rất tốt, đủ thu hút. Xem lâu như vậy cũng đã học được không ít tinh túy từ Trần Phương ~ Sau khi video được đăng, Trương Dịch lập tức chỉnh sửa vài tấm hình rồi đăng tải. Trong ảnh, thông tin cá nhân của bé đã bị che đi, chỉ có thông tin nhập viện và bệnh án là rõ ràng. Sau khi đăng xong, Trương Dịch liền thấy số liệu ở hậu trường của mình cứ tăng tăng tăng lên không ngừng. Thông báo ‘Tin nhắn 999+’ đã không còn hiếm lạ. Sau khi đăng tải, Trương Dịch xem thời gian, cũng sắp đến giờ đi làm buổi trưa rồi. Dứt khoát cứ để tin tức này lan rộng một lúc, đến tối lại xem thế nào. - Cả buổi chiều, Trương Dịch đều bận rộn ở phòng bệnh khám gấp, phụ trách việc xem xét những người bệnh nhập viện. Mãi cho đến khi điện thoại của Kim Chính Luân đột nhiên hiện lên, Trương Dịch mới biết, thì ra chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi buổi trưa thôi mà sự việc đã trở nên nóng đến vậy? Trong văn phòng của Kim Chính Luân. Kim Chính Luân vẻ mặt kích động nhìn Trương Dịch, hỏi: "Trương Dịch, cậu có xem điện thoại không?" Trương Dịch lắc đầu: "Không có đâu, buổi trưa tôi bận chạy khắp các phòng bệnh còn không có thời gian xem ấy chứ? Sao vậy?" Kim Chính Luân cười nói: "Tôi vừa mới xem qua hậu trường của quỹ từ thiện công ích, cậu đoán xem hiện tại quỹ từ thiện của cậu có bao nhiêu tiền rồi?" Trương Dịch nhíu mày có chút: "Ừm? Tám trăm vạn?" "Ha ha, không đúng!" "Vậy... Một ngàn?" "Ha ha ha! Cũng không đúng!" "Ôi, viện trưởng Kim, ngài không nói thì để chính tôi xem." Cái ông viện trưởng Kim này, lúc nào cũng thích chơi trò úp mở thế chứ! "Ha ha ha, là ba ngàn vạn!!" "Hả?" Trương Dịch đang định lấy điện thoại ra khỏi túi, nghe Kim Chính Luân nói ba ngàn vạn liền kinh hãi nổi da gà cả người! Ghê thật! Mới có mấy tiếng thôi ư?? Hắn đăng video từ khi công bố đến bây giờ, 5 giờ 12 phút, cũng mới hơn 3 tiếng mà thôi! Vậy mà tăng lên ba ngàn vạn?!! Trước kia chưa chắc đã có thể tăng được nhiều như vậy đâu, lần này là sao thế? Sao đột nhiên tăng nhiều vậy? Có phải có đại gia nào quyên tiền lớn không? Kim Chính Luân cười đến vui vẻ, trên mặt viết đầy mấy chữ lớn: ‘Bệnh viện chúng ta có Trương Dịch thật là tốt’. Trương Dịch hiện tại là người của Bệnh viện Hiệp Hòa. Mặc dù quỹ từ thiện thuộc về một mình hắn, nhưng về danh nghĩa thì lại đang ở Hiệp Hòa. Hắn có danh tiếng ‘Lương y’ tốt, chuyện này đối với Hiệp Hòa của bọn họ cũng có thể được thêm vài phần thơm lây. Quả nhiên, Trương Dịch có thể khiến Hiệp Hòa vốn đã tốt nay lại càng thêm tốt! "Trương Dịch à, tôi thấy cái video cậu đăng buổi chiều, cậu nói ngoài việc trợ giúp những đứa trẻ sứt môi hở hàm ếch, cậu còn muốn giúp đỡ những trẻ em mắc bệnh ác tính khác nữa à?" Trương Dịch cất điện thoại đi, mấy tiếng mà nhận được ba ngàn vạn, vẫn là rất lợi hại. Tuy trong lòng có hơi kích động nhưng Trương Dịch cũng rất nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Không phải chỉ là mấy tiếng ba ngàn vạn thôi sao. Hệ thống? Ngươi cũng được đấy chứ ~ (Trương Dịch ra hiệu trong lòng…) 【Hệ thống: Ngươi nói cái gì? Gió lớn quá ta nghe không rõ.】 "Khụ khụ, đúng vậy viện trưởng Kim, chuyện con bé mắc u nhi khoa của bệnh viện chúng ta ngài có nghe nói không?" Nhắc đến chuyện của đứa bé, nụ cười trên mặt Kim Chính Luân cũng dần biến mất: "Ừm, chuyện này tôi biết, hôm nay Ngụy Triết nói muốn mời truyền thông đến phỏng vấn, tôi cũng đã đồng ý rồi. Dù sao cũng không phải là chuyện gì tốt nếu cứ không tìm thấy cha mẹ đứa bé." "Giữa trưa vừa rồi con vừa ở khoa u nhi, tình hình hiện tại của bé có thể chấp nhận được, không đến nỗi quá tệ. Hiện tại bé mới làm một lần xạ trị và hóa trị, tác dụng phụ tạm thời chưa rõ, nhưng giai đoạn sau vẫn phải tiếp tục, không những kinh tế là một vấn đề mà sức chịu đựng của con bé cũng là một vấn đề nữa. Dù sao con cũng có một quỹ từ thiện, tiền bên trong đều là tấm lòng của mọi người tích cóp từng chút một. Phần tấm lòng này con cảm thấy càng nên dùng vào người cần nó thật sự, đem tiền tiêu vào đúng chỗ mới phải. Cho nên con mới đăng video để nói chuyện này với mọi người, tiện thể giúp con bé tìm cha, cũng hi vọng người mẹ có thể đến bệnh viện làm tròn trách nhiệm của một người mẹ." Kim Chính Luân nhìn Trương Dịch, khuôn mặt trẻ trung, anh tuấn kia. Khí thế ấy… chí khí ấy… ý chí ấy… Thật là giống mình hồi trẻ! A không, có lẽ Trương Dịch còn ‘ngầu’ hơn mình hồi trẻ ấy chứ! "Trương Dịch, đã cậu muốn làm thì tôi sẽ toàn lực ủng hộ cậu! Tôi, Kim Chính Luân phó viện trưởng của Bệnh viện Hiệp Hòa Đế Đô, đồng thời là chủ nhiệm khoa tim mạch ngoài, xin đại diện bản thân quyên tặng mười vạn vào quỹ từ thiện của cậu!" "Mười vạn? Viện trưởng Kim, ngài…" Trương Dịch kinh ngạc há hốc mồm. Kim Chính Luân đưa tay cắt ngang lời hắn: "Cậu không cần nói gì cả, tôi thân là viện trưởng quyên mười vạn là chuyện nên làm. Tôi quyên mười vạn thì mấy ông chủ nhiệm và bác sĩ khác mới theo quyên được. Tôi là người lãnh đạo, tôi phải có tác dụng làm gương chứ." Câu nói này của Kim Chính Luân không khỏi khiến Trương Dịch cảm động. Lương năm của Trương Dịch hiện tại là 2,2 triệu tệ. Là người có lương cao nhất tại Hiệp Hòa hiện tại, không có người thứ hai. Sau đó mới đến các nhân tài cao cấp mà bệnh viện Hiệp Hòa thuê, trong đó có không ít người học ở các trường danh tiếng ở nước ngoài trở về hoặc từ nhỏ đến lớn đã là học bá, một đường lấy điểm tuyệt đối thi vào Hiệp Hòa. Tiếp đó mới là viện trưởng đương nhiệm của Hiệp Hòa, đồng thời là bí thư đảng ủy. Lại sau đó mới là Kim Chính Luân và các phó viện trưởng khác. Lương của những người này cũng rất cao, chắc chắn trên 1 triệu, nhưng không ai vượt qua Trương Dịch cả. Cho nên Kim Chính Luân có thể quyên ra 10 vạn tệ cũng coi như có lòng. "Nếu viện trưởng Kim đã nói vậy thì con nhận. Đã ngài đã quyên ra 10 vạn rồi, vậy con, người sáng lập quỹ từ thiện công ích của Trương Dịch, cũng phải đi theo ngài mà quyên. Con... Con quyên một trăm vạn đi!" "Nhiều... Bao nhiêu??" Kim Chính Luân trừng to mắt nhìn Trương Dịch. Ghê thật, tên nhóc này quyên một trăm vạn! Hắn biết lương của Trương Dịch. Lương một năm hơn 2 triệu, chia đều mỗi tháng được mười tám vạn tệ. Nhưng cậu ta mới đến Hiệp Hòa chưa đầy 3 tháng, lương cũng mới cầm hai tháng thôi. Sao cậu ta lại có một trăm vạn? Chậc chậc... Suy cho cùng thì mình đã xem nhẹ Trương Dịch rồi. Tên nhóc này nhìn không ra lại rất có tiền đó? Chắc là lương năm trước kia ở Thiên Hà đã không hề thấp đi, nếu không thì đã không tự mình đến mời Trương Dịch mấy lần mà cậu ta không tới, phải đến khi tăng lương lên 2 triệu thì cậu ta mới gật đầu đồng ý qua. Ừm~ Nghĩ như vậy, Kim Chính Luân không khỏi cảm thấy mình cũng rất cơ trí. May mà đã tăng giá nếu không làm sao có thể lôi kéo được Trương Dịch? "Đúng vậy, với tư cách là người sáng lập thì phải chủ động quyên một trăm vạn mới được, vừa là tấm lòng, cũng là thái độ." "Ha ha ha... Không hổ là cậu! Thôi, tôi cũng không làm chậm trễ công việc của cậu nữa, gọi cậu lên cũng là vì muốn nói với cậu chuyện này. Hiện tại trên mạng, cái video buổi chiều của cậu đang bị nhiều người chia sẻ lại, sau khi tan làm cậu có thể vào xem. Chuyện quyên góp, tôi sẽ cho trợ lý chỉnh lý tốt gửi lên nhóm bệnh viện." "Dạ, cảm ơn ngài viện trưởng Kim." "Khách sáo với tôi làm gì." Sau khi chào tạm biệt Kim Chính Luân, Trương Dịch liền quay trở về khoa cấp cứu. Vừa mới về đã thấy Uông Vũ Phi cầm điện thoại lên tiếng: "Trương Dịch, người bên bộ phận truyền thông tìm anh." "Bộ phận truyền thông?" Trương Dịch tiến lại gần nhận điện thoại. "Bác sĩ Trương?" "Ừm, xin chào, tôi là Trương Dịch." "Chuyện là thế này, bên bộ phận truyền thông chúng tôi nhận được lời mời phỏng vấn từ vài cơ quan truyền thông. Họ nói muốn phỏng vấn anh, tiện thể phỏng vấn một chút về cậu bé ung thư ác tính mà anh đã nói trong video. Muốn hỏi anh có thời gian không, mấy cơ quan này đều là những cơ quan truyền thông có tiếng. Như là tin tức thứ nhất, Đế Đô nhật báo, Trung Hoa thần báo gì đó." Hai người giữa trưa là phóng viên của Hoa Thần nhật báo, Hoa Thần nhật báo cũng được xem là cơ quan truyền thông lâu năm. Nhưng so với Trung Hoa thần báo hay tin tức thứ nhất thì vẫn còn trẻ tuổi hơn. Đương nhiên. Mặc dù ba cơ quan này đều không đến mức quá tệ. "À, không cần đâu, tôi đã nói rất rõ trong video là không cần thêm phỏng vấn rồi. Với lại đứa bé cũng đang yên tâm dưỡng bệnh, mong cơ quan truyền thông đừng làm phiền cháu. Khi cần thiết tôi sẽ tự công bố tình hình bệnh của cháu cho mọi người xem." "Hả? À... Vậy được…" Người bên bộ phận truyền thông có chút tiếc nuối cúp điện thoại. Toàn bộ phỏng vấn của giới truyền thông đều bị Trương Dịch từ chối. Mục đích chủ yếu là bảo vệ đứa trẻ. Hiện tại trên mạng có quá nhiều cơ quan truyền thông vì gây chú ý, câu view mà có thể nói trắng thành đen, đen cũng có thể tẩy trắng được. Cho dù là các cơ quan truyền thông lâu năm cũng không được. Vì vậy, Trương Dịch chỉ tính toán dựa vào chính mình. Hắn chính là lưu lượng, cho dù không thể đem chuyện này tuyên truyền cho toàn bộ đất nước được biết thì ít nhất có thể gây sự chú ý cho một bộ phận người cũng tốt rồi. "Sao vậy? Bên bộ phận truyền thông tìm anh có chuyện gì?" Thấy Trương Dịch sau khi cúp điện thoại có biểu hiện hơi nghiêm trọng, Uông Vũ Phi nhìn hắn hỏi. "Không có gì, từ chối mấy lời mời phỏng vấn của giới truyền thông thôi." "Hả? Lại có người của giới truyền thông muốn phỏng vấn anh sao!" Uông Vũ Phi vừa ước ao vừa đố kỵ kêu lên một tiếng kinh hãi. Cái tên Trương Dịch này, sao cứ ba bữa hai hôm lại có truyền thông tìm hắn thế! Hừ~! Trương Dịch nghi hoặc nhìn hắn: "Buổi chiều anh không xem tin tức sao? Tôi dùng cả Wechat với Douyin đăng video đó." "Hả? Video? Video gì? Tôi ở phòng cấp cứu cả ngày, ngoài việc bấm điện thoại gọi bên phòng xét nghiệm ra thì không có động đến phần mềm nào khác." "Vậy thì không có việc gì rồi, rửa tay rồi về đi." Nói xong, Trương Dịch liền kẹp túi xách chuẩn bị đi rửa tay rồi tan làm. Hôm nay hắn phụ trách phòng bệnh xem bệnh nên không có bận rộn như phòng cấp cứu. Uông Vũ Phi nhìn bóng lưng Trương Dịch, nhỏ giọng thầm thì nói: "Làm cái gì vậy? Cứ thần thần bí bí. Chẳng lẽ anh lại lên hot search nữa à?" Kết quả lấy điện thoại ra xem thử!! Ghê thật! Thật đúng là như thế! Hôm nay đầu đề hot search đứng đầu là video của Trương Dịch! Tiêu đề là 'Trương Dịch lên tiếng vì cậu bé ung thư bị cha mẹ bỏ rơi'! Còn cả trên Wechat, hot search thứ năm cũng là chủ đề 'Trương Dịch lên tiếng vì cậu bé ung thư bị cha mẹ bỏ rơi'! Chậc chậc chậc... Nhìn không ra à Trương Dịch! Anh thật là giỏi đó! Đăng cái video thôi mà cũng lên được hot search!... Sau khi tan làm Trương Dịch cũng không vội về nhà mà đi đến phòng thanh toán viện phí. Đến ban đêm thì phòng thanh toán viện phí sẽ đóng cửa, chỉ còn một hai cửa sổ trực ban ban đêm mà thôi. Lúc này, những người xếp hàng ở phòng thanh toán cũng không có nhiều. Trương Dịch lấy điện thoại ra, chuẩn bị chuyển mười vạn vào tài khoản của Bạch Vũ Phàm. Đảm bảo sẽ đủ tiền để hóa trị, xạ trị, mà có tiền thì phạm vi xạ trị cũng mở rộng hơn một chút. Đứa bé này hiện tại đã di căn hạch bạch huyết rồi. Chỉ dựa vào hóa trị thì hiệu quả không chắc sẽ tốt lắm, vẫn là nên kết hợp xạ trị. Trước đó chỉ vì không đủ tiền, nên mới chỉ định vị xạ tuyến, lần này có tiền rồi thì có thể tăng thêm bộ phận. "Chào anh, làm phiền một chút, anh giúp tôi chuyển mười vạn tệ vào tài khoản của Bạch Vũ Phàm ở khoa u nhi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận