Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 76: Đến cùng là Trương Dịch điên , vẫn là ta điên

Chương 76: Đến cuối cùng là Trương Dịch điên, hay là ta điên.
Nói đến đại duyệt binh, con ngươi đục ngầu của lão nhân cũng ánh lên chút ánh sáng. Đại duyệt binh hắn nhất định phải đi! Chỉ có một cơ hội này thôi… Hắn nhất định phải mang theo đôi mắt này của mình, thay cho những người đã khuất để mọi người cùng tham gia đại duyệt binh! Thay họ nhìn ngắm đất nước tân hoa phồn vinh, hưng thịnh hiện tại!
Trương Dịch nhìn lão nhân một lát rồi lại kiểm tra toàn thân ông. Cao tuổi chín mươi ba, rủi ro phẫu thuật thực sự rất lớn. Tuy nhiên... Tròng mắt Trương Dịch hơi dao động.
Điền Mính nhìn vẻ mặt của Trương Dịch tò mò hỏi: "Bác sĩ Trương… anh đang nghĩ gì vậy?"
"Phương án phẫu thuật." Vẻ mặt Trương Dịch không hề thay đổi, nghiêm nghị, chỉ có đôi môi mỏng khẽ mở ra thốt ra bốn chữ.
Điền Mính bên cạnh quả thực không thể nào bình tĩnh được! Cái gì? Phương án phẫu thuật?! Trời ơi! Hắn không phải thực sự muốn làm phẫu thuật tim mạch đó chứ?! Chắc là nói đùa thôi đúng không?!
Điền Mính dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Dịch. Trong bệnh viện, khác khoa như cách núi. Hắn có thể… Không thể làm phẫu thuật tim mạch được!
Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên có thêm một người đàn ông mặc quân phục. Khi nghe Trương Dịch nói đang suy nghĩ phương án phẫu thuật, hắn đã dừng ở ngoài cửa. Hắn lo sẽ làm ảnh hưởng đến vị bác sĩ đang suy nghĩ phương án phẫu thuật.
Không lâu sau, Trương Dịch lên tiếng: "Trưởng khoa Điền, thật ra tôi có một phương án có thể không cần mở ngực."
Điền Mính cắn môi, mặt mày kinh ngạc nhìn Trương Dịch: "Cái… cái gì?!"
"Dùng phương pháp xâm lấn tối thiểu, tức là dùng nội soi ổ bụng để bắc cầu!" Trương Dịch nói chắc như đinh đóng cột.
Nghe vậy, vai Điền Mính run lên. Một giây sau, Điền Mính mở to mắt, há hốc mồm, kinh hoàng nhìn Trương Dịch! Đúng là một tên điên mà!! Phẫu thuật tim mà lấy đâu ra chuyện xâm lấn tối thiểu hả?! Bắc cầu động mạch vành dù kỹ thuật mấy năm nay có càng ngày càng hoàn thiện. Nhưng phẫu thuật loại này từ trước tới giờ đều phải mở ngực, được không?! Anh không mở ngực làm sao tìm được vị trí tim?! Anh không mở ngực, xương sườn cũng không mở được, đừng nói đến chuyện cầm dao mổ. Ngay cả toàn bộ tầm nhìn phẫu thuật cũng không thấy rõ được! Vị trí tim nằm giữa xương sườn thứ hai đến thứ năm. Phía dưới là gan, hai bên là phổi. Muốn phẫu thuật tim, nhất định phải mở ngực, banh xương sườn ra để lộ tim. Đồng thời phải đẩy các cơ quan trước sau trái phải để có đủ tầm nhìn thao tác.
Trương Dịch muốn dùng phương pháp xâm lấn tối thiểu? Chuyện đó căn bản không thể nào! Nhưng mà... Nghĩ lại thì, thao tác của Trương Dịch đúng là cực kỳ tốt. Chẳng lẽ hắn thực sự có thể làm? Không được không được! Độ khó của phẫu thuật tim quá cao mà! Dùng phương pháp xâm lấn tối thiểu… làm sao có thể được chứ!
Thấy vẻ mặt Điền Mính xoắn xuýt, nghi ngờ, Trương Dịch nói thẳng quy trình phẫu thuật. "Đầu tiên, dùng phương pháp xâm lấn tối thiểu có thể giảm nguy cơ nhiễm trùng sau phẫu thuật, thu nhỏ diện tích vết thương, như vậy đối với người già, đặc biệt là người chín mươi ba tuổi như cụ sẽ có thể hồi phục nhanh hơn, rủi ro cũng sẽ giảm bớt. Tôi sẽ làm ba lỗ trên ngực. Dưới mũi ức rạch một vết cắt lớn hơn chút, khoảng năm centimet, để đặt dụng cụ banh và các dụng cụ thao tác khác. Ở kẽ liên sườn thứ tư bên trái rạch một centimet để đưa ống kính vào. Ở kẽ liên sườn thứ năm bên trái rạch một vết cắt hai centimet để đặt dao điện cực và kẹp kim. Ca phẫu thuật này rất khó, là một thử thách. Nhưng rủi ro so với phẫu thuật mở ngực hai mươi, ba mươi centimet sẽ ít hơn rất nhiều."
Nói ra thì cũng khá trùng hợp. Trước đó khi Trương Dịch làm phẫu thuật bắc cầu mở ngực trong phòng mô phỏng, vì ghét bỏ mở ngực quá phiền phức, vết mổ cũng quá lớn. Nên cậu tự mình luyện tập qua phương pháp xâm lấn tối thiểu này. Đương nhiên cũng có vài lần được 94, 93 điểm. Nhưng vì Trương Dịch không có việc gì làm, luyện tập càng nhiều, tay càng quen. Sau này gần như đều đạt một trăm điểm. Mỗi ca phẫu thuật, Trương Dịch đều kiên trì luyện đến khi được một trăm điểm mới bắt đầu đổi ca khác. Vậy nên hiện tại, phương án phẫu thuật này quả thực có đất dụng võ.
Trương Dịch vẫn rất tự tin. Có hệ thống hỗ trợ, nếu còn thất bại thì đúng là quá phế vật.
Điền Mính nghe xong, ngược lại là rất lâu vẫn chưa hoàn hồn lại. Anh suy nghĩ, rốt cuộc Trương Dịch là một tên điên, hay là chính mình là tên điên? Trương Dịch điên ở chỗ, hắn lại có thể nghĩ ra một phương pháp phẫu thuật chưa từng có như vậy! Còn mình điên là ở chỗ… Tự nhiên hắn lại có chút hiếu kỳ, cái ca phẫu thuật này đến tột cùng làm thế nào? Anh lại có chút tin vào những lời Trương Dịch vừa nói? Không được, không được! Điền Mính ngươi là một bác sĩ hành nghề gần ba mươi năm rồi! Ngươi không thể nghe những lời vô căn cứ này! Bịt tai lại! Không nghe không biết có phải vương bát niệm kinh không!
"Trưởng khoa Điền? Anh thấy thế nào?" Thấy Điền Mính không có phản ứng, Trương Dịch hỏi lại lần nữa.
Đúng lúc Điền Mính muốn bác bỏ phương án phẫu thuật của Trương Dịch. Cửa phòng bệnh bị mở ra. Một tiếng 'kít' vang lên. Hai người quay đầu nhìn lại. Mới phát hiện là một người đàn ông trung niên mặc quân phục màu xanh lá cây. Xem chừng khoảng hơn năm mươi tuổi. Không rõ là chức vụ gì, nhưng Trương Dịch có thể thấy quân hàm trên vai ông. Là hai gạch và bốn sao... Chỉ thấy giờ phút này, ông đang chậm rãi đi về phía Trương Dịch. Khí thế không giận tự uy cùng ánh mắt sắc bén khiến Trương Dịch có chút hoang mang.
Khụ khụ! Trương Dịch kịp phản ứng. Hắn đang hoảng cái gì chứ? Vừa rồi hắn chỉ nói là đang suy nghĩ phương án phẫu thuật trong lòng mà thôi. Còn đồng ý hay không là tùy thuộc người nhà bệnh nhân.
Lão nhân trên giường bệnh nhìn thấy vị sĩ quan ở cửa, cười nói: "Lão Tam, hôm nay con có thời gian đến thăm ta à?"
Nghe thấy giọng nói này, ánh mắt người sĩ quan được gọi là Lão Tam có chút ôn nhu, ông đi đến bên giường vừa nói: "Ba, con xin nghỉ mười ngày này, con và Phương Mẫn cũng sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc ba."
Lão nhân tỏ vẻ vui mừng nói: "Các con cứ bận việc của các con đi, không cần lo cho ba, Tiểu Hồng ở đây chăm sóc ba tốt lắm."
Vị sĩ quan phản bác: "Con là con của ba, con có trách nhiệm và nghĩa vụ chăm sóc ba."
Nói xong, vị sĩ quan mới quay đầu nhìn Trương Dịch. Ông quan sát Trương Dịch từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Phương án phẫu thuật vừa rồi… là cậu làm hay là chủ nhiệm ở bệnh viện Bình An này làm?"
Điền Mính đột nhiên ngẩng đầu. Xong rồi! Ba Q! Lại có thêm một người rơi vào điên cuồng! Chỉ thấy Trương Dịch gật đầu khẳng định: "Tôi đã nói ra phương án phẫu thuật, đương nhiên là để tôi làm, chỉ là tôi lo lắng ông không tin tưởng tôi, dù sao trông tôi còn trẻ."
Vị sĩ quan lắc đầu: "Đối với tôi, tuổi tác không phải là tiêu chuẩn đánh giá một người. Chỉ cần có thực lực, tôi đều bằng lòng tin tưởng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận