Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 817: cùng chó giao lưu không thể nói tiếng người

Ha ha. Lại là hồng bao, lại là camera ẩn? Ta hiểu rồi. Thì ra là chờ ở chỗ này hắn. Mặc dù bây giờ Lục Cao và Phan Hoành Thịnh đang điên cuồng truyền bá trên mạng tin tức ta nhận hối lộ. Nhưng kỳ thật chính bọn hắn cũng không có chứng cứ thực tế nào có thể chứng minh Trương Dịch nhận hối lộ. Cho nên, bọn hắn cũng chỉ có thể nghĩ cách làm cho sự việc nhận hối lộ được xác thực. Tên đầu trọc này mấy ngày trước đã đến bệnh viện. Xem ra đã sớm chuẩn bị cho mình một chiêu này, chờ hắn ở trong bệnh viện tìm hiểu quen thuộc một phen rồi lại đến đưa hồng bao. Xem ra tối hôm qua hắn ở trước cửa văn phòng hết nhìn đông tới nhìn tây, chính là đang xem xét địa hình. Xem chỗ nào có giám sát, chỗ nào không có giám sát. Chỗ không có giám sát đương nhiên sẽ dễ ra tay hơn một chút. Đến lúc đó trên người hắn treo camera duy nhất, đợi hồng bao vừa lấy ra, mặc kệ Trương Dịch có nhận hay không nhận, đều có thể lần nữa chụp cái mũ nhận hối lộ lên đầu Trương Dịch. Nhất là bọn hắn còn có thể tùy ý biên tập video, nhỡ Trương Dịch tịch thu, bọn hắn còn có thể ác ý biên tập, cắt ghép Trương Dịch thành nhận hồng bao. Hiện tại thời đại này, mạng lưới quá phát triển, đám ô hợp cũng quá là nhiều. Một chút tin đồn thất thiệt chỉ cần vừa được truyền bá, mọi người căn bản sẽ không cần biết thật giả, tất cả đều một mạch hùa theo chửi, hoặc là một mạch hùa theo khen. Đến lúc đó ai còn quan tâm video có phải đã bị biên tập hay không? A! Thật sự là một chiêu quá âm tàn. Camera đúng không? Thích đánh đúng không? Không sao, ta cái này cũng có một cái. Nghĩ vậy, Trương Dịch liếc nhìn về phía con gấu bông kia. Vừa hay con rối gấu đồ chơi kia đang hướng về phía bàn làm việc, có thể quay rõ ràng tất cả động tác của hai người. Đương nhiên, nghĩ như thế, cảm giác cô bé kia và tên đầu trọc này có lẽ không phải là cùng một bọn. Nam trọc đầu này hẳn là Lục Cao phái đến muốn xác nhận việc ta nhận hối lộ. Còn cô bé kia lại là tình huống gì? Tại sao nàng lại muốn tặng một con gấu bông giả làm camera cho mình? Thấy Trương Dịch không nói gì, vẻ mặt suy tư, tên Quang Đầu Nam trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng. Ha ha! Xem ra Trương Dịch này là động lòng với hồng bao rồi! Quả nhiên, cho dù là bác sĩ tốt cũng không thể cưỡng lại sự dụ dỗ của đồng tiền. "Bác sĩ Trương? Cất đi, đây chỉ là chút tấm lòng của ta thôi.” Vừa nói, Quang Đầu Nam lại đẩy xấp hồng bao tới chút nữa. Trương Dịch hoàn hồn, nhìn mấy xấp hồng bao trước mắt càng lúc càng gần, hắn bỗng ngẩng đầu cười hỏi: "Hắc hắc, người nhà, cái hồng bao này của ngươi có bao nhiêu tiền vậy?" Trương Dịch cố ý cười như rất tham tiền. Quang Đầu Nam trong lòng xem thường, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười: "Không nhiều, chút này thôi.” Quang Đầu Nam giơ lên ngón tay cái làm thành chữ “Mười”. “100.000?” "Đúng rồi.” “Hừ, mới 100.000.” Trương Dịch từ khóe miệng phát ra một tràng âm thanh trào phúng. Tên Quang Đầu Nam nhíu nhíu mày: “Sao thế bác sĩ Trương? Ngài thấy 100.000 ít quá à?” “Thì nếu không thì thế nào! Mười vạn đồng liền muốn đến hối lộ ta? Coi thường ta à? Ngươi biết ta có thể kiếm bao nhiêu không hả!” “Vậy...... vậy thì tôi......” Quang Đầu Nam rõ ràng không ngờ Trương Dịch sẽ chiêu này. Thật không ngờ, thật không ngờ! Hắn quả nhiên là một người tham lam không đáy! Số tiền hắn đầu tư chắc chắn là tiền thu hối lộ mà có! Chậc chậc ~! Thật đúng là coi thường hắn. Bất quá như vậy càng tốt, bởi vì camera giấu dưới cổ áo hắn đã quay được hết mọi hành động của Trương Dịch rồi. Đợi cái hồng bao này vào túi Trương Dịch, lần này xem hắn còn giải thích thế nào! Đầu trọc nghĩ nghĩ, vội nói: "Vậy ngài chờ một lát! Tôi lại chuyển khoản qua Wechat cho ngài thế nào?” "Chuyển Wechat cho ta?" Trương Dịch không nhịn được cười lạnh thành tiếng: "Ngươi, cứ như vậy không kịp chờ đợi muốn đem tiền cho ta à? Ngươi có muốn hối lộ ta hay muốn đưa hồng bao, cũng phải chờ mẹ ngươi chuyển biến tốt đẹp xuất viện chứ. Mới nằm viện hai ngày, ngươi đã đưa ta mười vạn? Ngươi cái này...... ha ha, không biết còn tưởng rằng ngươi là cố tình đến hối lộ ta không đó.” Một câu nói nhẹ bẫng của Trương Dịch trong nháy mắt làm tên đầu trọc này cảnh giác lên. Trương Dịch sẽ không phát giác ra cái gì chứ? Lập tức Quang Đầu Nam theo bản năng liếc nhìn trần nhà và góc tường, xác định không có giám sát mới yên tâm hơn một chút. "Ha ha, bác sĩ Trương, ngài nói gì vậy, tôi chỉ muốn cảm tạ ngài thôi, mẹ tôi tới Hiệp Hòa sau khi trạng thái đã tốt hơn nhiều, cái này ngài cũng thấy mà. Tích Thủy Chi Ân tất báo, huống chi ngài đây là ân cứu mạng nữa? Ngài nói có phải không?" Quang Đầu Nam cười gượng gạo, Trương Dịch nghiêng người trên ghế ngồi nhìn chằm chằm hắn một hồi. Không nhìn thì thôi, nhìn vào lại suýt chút nữa làm Quang Đầu Nam mồ hôi lạnh toát ra. Dù sao đang làm chuyện xấu, khó tránh khỏi sợ bị người khác phát hiện. “Bác sĩ Trương, ngài cứ yên tâm, chuyện bí mật này tôi tuyệt đối sẽ không nói với ai, tôi chỉ là hi vọng lần sau mẹ tôi mà có tình huống như thế nào thì cũng có thể lại tiếp tục làm phiền ngài.” Trương Dịch khẽ nhếch môi, cái lý do của tên này tìm cũng rất đầy đủ. Bất quá bây giờ diễn cũng gần đủ rồi. Nếu Lục Cao muốn dùng, chắc là sẽ dùng đoạn đối thoại vừa rồi chứ? Trương Dịch ngồi thẳng dậy, đẩy hồng bao trở về. "Bác sĩ Trương...... Ngài đây là?" Lúc đầu cứ tưởng Trương Dịch chắc chắn nhận hồng bao này, không ngờ lại bị đẩy trả về, Quang Đầu Nam hơi kinh ngạc. Trương Dịch cười nói: “Ta không biết ngươi có phải là nghe những lời đồn trên mạng hay không, cho rằng ta là người làm việc vì tiền, nhưng ta giải thích với ngươi một chút, ta, Trương Dịch, từ khi vào nghề y đến giờ, chưa từng thu một đồng của người bệnh nào. Ta có khả năng duy nhất có giao dịch tiền bạc với người bệnh chính là việc bọn họ đến bệnh viện khám bệnh giao tiền, ta có thể lấy một ít phần trăm từ tiền thuốc men hay tiền phẫu thuật, còn ngoài ra thì không có một chút gì, ta nói như vậy ngươi hiểu chứ?” Quang Đầu Nam cho rằng Trương Dịch đang giả bộ thanh cao thôi. Dù sao gần đây chuyện hắn nhận hối lộ ồn ào quá lớn, bây giờ hắn chắc chắn rất cẩn thận. “Hắc hắc, ai da bác sĩ Trương, ngài không cần phải nói tôi đều hiểu! Ngài cứ yên tâm, đây chỉ là chút tấm lòng của tôi thôi, ngài cầm lấy đi, tôi cam đoan sẽ không nói lung tung đâu!” Lại nghe Trương Dịch thở dài một tiếng nói: “Xem ra ngươi không hiểu rồi.” “Ta nhắc lại lần nữa, ta, Trương Dịch, từ trước đến nay không nhận hối lộ, hiện tại nghe rõ chưa? Nếu nghe rõ thì tranh thủ cầm hồng bao rời đi, đừng có làm lỡ thời gian làm việc của ta, nếu không ta sẽ gọi bảo an tới đuổi ngươi đi." Quang Đầu Nam cứ tưởng Trương Dịch vẫn còn tiếp tục làm bộ, cười khẩy vừa định mở miệng thì nghe Trương Dịch nói tiếp: “Vậy thôi, xem ra phải báo cảnh sát đến thì ngươi mới chịu nghe lời ta nói, ta đếm tới ba, nếu ngươi không đi ta sẽ trực tiếp báo cáo là ngươi đưa hối lộ.” “1.” “A? Không phải, bác sĩ Trương tôi......” “2.” "Một chút tấm lòng thôi, ngươi không cần phải vậy......" "3." Vừa đếm xong, Trương Dịch cũng không đợi Quang Đầu Nam động tác, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi 110. Tên đầu trọc kia thấy Trương Dịch lại làm thật, lập tức thu hồi hồng bao mặt hoảng hốt nói “Đừng đừng đừng! Tôi đi tôi đi được chưa?” Trương Dịch lườm hắn một cái: "A, quả nhiên, lúc nói chuyện với c·h·ó thì không thể nói tiếng người, phải trực tiếp hành động, nếu không thì sẽ không nghe hiểu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận