Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 359: Bác sĩ... Ngươi tên là gì a?

Chương 359: Bác sĩ... Ngươi tên là gì vậy?
Dẫn lưu lồng ngực kín, tức là khi người bệnh bị thương ở ngực, phổi bị xẹp từ 50% trở lên, người ta sẽ tạo một lỗ ở khe giữa xương sườn, sau đó đưa ống dẫn lưu vào lồng ngực rồi kết nối với bình nước kín.
Trong bệnh viện, thiết bị này chắc chắn là vô trùng theo tiêu chuẩn. Nhưng hiện tại ở hiện trường tai nạn xe cộ, tìm được những thứ này đã là quá tốt rồi. Cứu người là ưu tiên! Lúc này Trương Dịch không thể để ý đến cô bé kia, chỉ có thể cứu mẹ cô trước.
"Cô thả lỏng một chút, cố gắng đừng hít sâu quá, vì cô càng hít sâu thì càng khó chịu, biết không? Tôi sẽ cứu cô trước, có thể hơi đau đấy, cô cố chịu nhé!" Trương Dịch ngồi xổm bên cạnh người mẹ nói với bà.
Bà bị khó thở lại có triệu chứng khó hô hấp, nhưng ý thức rất tỉnh táo. Nghe Trương Dịch nói vậy, bà mở miệng ra vẻ đau đớn nhẹ gật đầu.
Sau đó, Trương Dịch trước tiên vén áo người mẹ lên. Tìm khe giữa xương sườn thứ năm, thứ sáu ở dưới nách bên phải, đặt ống dẫn lưu vào vị trí này có thể dẫn lưu khí tích tụ và máu chảy ra.
Hiện trường không có dung dịch khử trùng, Trương Dịch chỉ có thể dùng dao cứng!
"Cô cố chịu nhé, đừng nhúc nhích, tôi đang cứu cô!"
Nói xong Trương Dịch liền giơ dao đâm vào da!
"A!!""Ôi!!" Người mẹ đau đớn kêu lên, trán liền toát mồ hôi lạnh.
"Đừng nhúc nhích, cố chịu nhé." Trương Dịch biết vết thương rất đau, nhưng nếu không làm vậy thì không thể cứu được người.
Những người qua đường xung quanh cũng tiến lên, giúp giữ tay người mẹ. Một mặt để cổ vũ bà, một mặt để bà đừng lộn xộn.
Người vây xem tại hiện trường ngày càng đông. Lo Trương Dịch nhìn không rõ, còn có người tự phát bật đèn flash điện thoại để chiếu sáng.
Máu tươi theo vết cắt chảy ra, thậm chí còn dính vào tay Trương Dịch. Thấy vết cắt đã đủ sâu vào trong bụng, Trương Dịch rút dao ra. Chỉ có thể nói may mắn người mẹ này không béo, nếu không một dao này xuống thì toàn là mỡ chứ không phải da.
Rút dao ra, Trương Dịch lập tức cầm ống hút đã rửa sạch cho vào. Một đầu ống hút nối với lồng ngực, một đầu cắm vào bình nước.
"Mọi người giúp một tay, đưa người phụ nữ này lên bậc thang kia đi, cái bình này phải đặt thấp hơn ngực bà ấy mới được."
"Được được!""Tôi đến giúp!""Tôi nữa!"
Mọi người rất tích cực. Mấy người hợp lực cùng nhau, Trương Dịch khống chế vị trí của bình nước và ống hút để tránh bị tuột.
Người thợ sửa xe vừa đưa dao thấy cảnh này, lại lấy từ trong túi ra một cuộn băng dính màu xanh đậm.
"Bác sĩ, tôi có băng dính đây, có thể cố định một chút.""Tốt, cảm ơn!"
Trương Dịch lại dùng băng dính dán một chút phần ống hút ở vết cắt và phần ống hút trong bình nước. Như vậy sẽ càng chắc chắn và đúng chuẩn hơn.
Làm xong tất cả, Trương Dịch thở phào một hơi. Khá lắm! Mấy thứ chắp vá mà thật sự làm được! Không dễ dàng chút nào.
Chỉ thấy người mẹ được mọi người chú ý, hô hấp bắt đầu dần dần ổn định. Bên trong bình nước nối với ống hút thỉnh thoảng có khí liên tiếp trào ra, thậm chí cả máu chảy ra từ phổi bị tổn thương trong lồng ngực cũng được dẫn lưu.
Lúc này nước khoáng trong suốt đã chuyển thành màu đỏ nhạt. Làm xong những việc này, Trương Dịch lại quay sang nhìn cô bé kia.
Khối tụ máu dưới màng cứng, chảy máu dưới màng nhện, lượng máu khoảng 15ml. Rất nguy hiểm, nhưng vẫn là câu nói đó, phẫu thuật kịp thời là có thể cứu được.
Đúng lúc này, từ xa vọng lại tiếng còi xe cứu thương đang đến gần.
"Ôi, xe cứu thương đến rồi, cuối cùng cũng đến."
"Tốt quá rồi, xe cứu thương đến là có hy vọng rồi."
Người mẹ nằm trên bậc thang nghe thấy tiếng còi, quay sang nhìn Trương Dịch và hỏi:
"Cảm ơn anh... Bác sĩ, xin hỏi... xin hỏi anh tên là gì vậy?"
"Tôi tên Trương Dịch."
"Không biết bác sĩ Trương làm việc ở bệnh viện nào? Đợi tôi xuất viện nhất định sẽ cảm ơn anh."
Trương Dịch vội xua tay: "Không cần không cần, bác sĩ cứu người là trách nhiệm, không cần phải cảm ơn tôi."
Rất nhanh, xe cứu thương liền dừng ở hiện trường. Đúng lúc này xe cảnh sát cũng tới. Cứu người, ghi chép. Dù sao thì chiếc xe thể thao màu đỏ gây tai nạn rồi bỏ trốn kia chắc chắn không thể chối bỏ trách nhiệm. Ban ngày ban mặt, còn có bao nhiêu camera giám sát và bao nhiêu cặp mắt, chiếc xe kia có thể chạy đi đâu?
Chỉ đáng thương hai mẹ con này, nhất là cô bé. Trương Dịch vốn định theo đám người lặng lẽ rời đi. Nhưng nghĩ đến vết thương của cô bé, hắn vẫn có ý định đến nói với mấy bác sĩ cấp cứu một chút.
Kết quả vừa mới quay đầu thì phát hiện cô bé đã được đưa lên xe. Tên này, tốc độ cũng nhanh thật. Không đến mấy phút, hai mẹ con đã được đưa lên xe cứu thương và chở đi.
Cũng phải thôi, bác sĩ cấp cứu ở Đế Đô, bất kể là kiến thức cấp cứu hay trình độ thăm khám bệnh tình, đều tốt hơn so với Thiên Hà nhiều. Vì vậy, khi phát hiện cô bé có vấn đề ở đầu, họ lập tức đưa đến bệnh viện.
Tại hiện trường, Trương Dịch nhìn tay mình dính máu, chuẩn bị nhanh chóng đi rửa tay. Không thì người đi ngang qua lại tưởng mình làm gì mà tay dính máu.
Đột nhiên ngẩng đầu lên, một chiếc khăn giấy ướt xuất hiện trước mắt. "Bác sĩ Trương, cho anh nè~" Người đưa khăn giấy ướt chính là cô bé đã giúp đỡ lúc nãy, người đã đưa ống hút.
"Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn, thực ra ngay từ đầu em đã nhận ra anh rồi, nhưng thấy anh đang cấp cứu nên không dám quấy rầy."
"Vậy sao? Vừa rồi cũng cảm ơn em về ống hút nhé, nếu không có nó thì thật sự không cứu được người." Trương Dịch vừa lau tay vừa nói chuyện phiếm với cô bé.
Xe cứu thương đi, xe cảnh sát cũng đi, những người vây xem xung quanh cũng dần dần tản ra.
"Vậy... bác sĩ Trương, thực ra em là fan của anh, có thể... chụp chung một tấm hình với anh được không??"
Trương Dịch kinh ngạc nhìn cô bé: "Fan của tôi?"
Cô bé gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng! Thực ra... em cũng là sinh viên trường y, em cực kỳ hâm mộ bác sĩ Trương ~Có thể chụp chung một tấm ảnh được không? Coi như là... coi như là cảm ơn hôm nay em đã cho anh ống hút, vì công việc cấp cứu giúp một tay~"
Cô bé chớp mắt, trông có vẻ nũng nịu.
Nhưng Trương Dịch là người không thích chụp ảnh.
"Mặc dù rất cảm ơn em, nhưng rất ngại, cá nhân tôi không thích chụp ảnh chung. Còn nữa... Việc giúp ống hút mục đích là để cứu người bị thương tại hiện trường, nếu như em muốn được báo đáp thì nên tìm người bị thương kia thì thích hợp hơn đấy?"
"Xin lỗi nhé, tôi còn có việc, cảm ơn em về khăn giấy ướt."
Nói xong, Trương Dịch liền quay đầu đi.
Cô gái phía sau gọi với mấy tiếng Trương Dịch cũng không quay đầu lại. Nếu chỉ đơn thuần là muốn chụp ảnh chung, Trương Dịch còn có thể đồng ý. Nhưng cô gái này lại lấy chuyện cứu người làm lý do để yêu cầu được báo đáp? Vậy thì Trương Dịch có chút không thích.
Hơn nữa, cô ta cũng không phải là giúp Trương Dịch, mà là vì cứu người bị thương kia. Liên quan gì đến Trương Dịch mà còn đòi chụp ảnh chung. Hừ, không cho!...
Cùng lúc đó.
Bệnh viện Hiệp Hòa ở Đế Đô, trước cửa khoa cấp cứu.
Một chiếc xe cứu thương có logo của bệnh viện Hiệp Hòa dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận