Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 853: van cầu ngươi mau cứu cha ta đi!

Chương 853: van cầu ngươi mau cứu cha ta đi! Tất cả mọi người nín thở, đều chờ đợi vị bác sĩ phẫu thuật chính Lục viện trưởng trước mắt tuyên bố kết quả. Mặc dù, kết quả này mọi người trong lòng đều đã rõ ràng. Lục Nguyên, em trai của Lục viện trưởng bệnh viện Bình An, cũng là nhà đầu tư phía sau toàn bộ bệnh viện Bình An, cổ đông lớn nhất của tập đoàn Vinh Tín. Dù người được đưa đến kịp thời, nhưng Lục Nguyên bị vỡ thành kép động mạch chủ. Động mạch chủ thành kép vỡ chảy m·á·u, tốc độ m·ấ·t m·á·u rất nhanh, mà số lượng cũng cực lớn. Nếu là vỡ thành kép mạch vành, vì mạch m·á·u mạch vành tương đối nhỏ, số lượng m·á·u chảy ra không nhiều như động mạch, tỷ lệ cứu chữa thành công cũng sẽ lớn hơn một chút. Đáng tiếc, Lục Nguyên lại là vỡ thành kép động mạch a. Khi mạch m·á·u vỡ, huyết dịch tràn vào màng tim sẽ gây ra ép tim cấp tính, huyết áp thay đổi tăng cao, đa số b·ệ·n·h nhân sẽ xuất hiện đột t·ử trong vòng vài phút. Cho nên so với vỡ thành kép mạch vành, vỡ thành kép động mạch nguy hiểm hơn nhiều. Tối hôm qua sau khi Lục Nguyên được đưa vào viện, vì bệnh viện đã có tiền sử bệnh của Lục Nguyên, bản thân viện trưởng cũng rất rõ tình huống của Lục Nguyên. Nên ngay lập tức tiến hành xử lý khẩn cấp, giảm áp, trấn tĩnh, giảm đau, truyền m·á·u, theo dõi gấp giải phẫu trị liệu. Một mực cầm cự cho đến khi viện trưởng đến để mở n·g·ự·c phẫu thuật. Vốn cho rằng viện trưởng đến, người chủ chốt liền đến, tỷ lệ s·ố·n·g sót của Lục Nguyên cũng sẽ lớn hơn một chút. Thế nhưng không ngờ, vị trí tổn h·ạ·i mạch m·á·u đổi thành diện tích quá lớn, mà chỉ tiêu tuần hoàn ngoài cơ thể cũng rất kém. Lưu lượng tuần hoàn, áp lực tĩnh mạch tr·u·ng tâm, áp lực động mạch trung bình các loại chỉ số đều ở bên bờ nguy hiểm. Làm cho cuộc phẫu thuật này không thể tiến hành được. Thậm chí ở giữa còn tiến hành hai lần cấp cứu lớn, dựa vào các loại t·h·u·ố·c cấp cứu cùng một lượng lớn dịch bổ huyết mới miễn cưỡng ổn định được b·ệ·n·h tình. Dù ca phẫu thuật hiện tại đã kết thúc, nhưng mạch m·á·u vẫn chưa được đổi thành c·ô·ng, chứ đừng nói chi đến bắc cầu mạch vành. Lục Nguyên bây giờ là một người gần c·h·ế·t chỉ cần rời khỏi máy ECMO, chưa đến năm phút đồng hồ sẽ tuyên cáo t·ử v·ong. Lúc này, Lục Phong, viện trưởng bệnh viện Bình An, dù trong lòng có muôn vàn cảm xúc, hắn cũng không thể mang tình riêng vào. Vì...hắn không chỉ là em trai của Lục Nguyên, còn là viện trưởng b·ệ·n·h viện! Một lúc lâu sau, hắn mới đỏ hoe mắt, cố nén cảm xúc muốn rơi lệ, dùng giọng khàn khàn tuyên bố: "Cả đêm mọi người vất vả rồi, ta tuyên bố, ca phẫu thuật...ca phẫu thuật th·ấ·t b·ạ·i..." Phanh phanh phanh! Đột nhiên, bên ngoài cửa phòng phẫu thuật vang lên một hồi tiếng gõ cửa dồn d·ậ·p. Còn kèm theo một trận ồn ào, tiếng la hét truyền đến. "Lục Cao, đừng làm loạn! Lục viện trưởng đang phẫu thuật bên trong, con đừng có vào!" "Không! Con muốn vào, để cho con vào!" Phanh phanh phanh! Lại là một tràng tiếng gõ cửa, giọng Lục Cao lại vang lên: "Đại bá, con là Lục Cao! Chú cho con vào thăm cha con đi! Van xin chú!" "Lục Cao, con bình tĩnh một chút, đừng có p·h·át đ·i·ê·n! Bên trong vẫn còn đang phẫu thuật mà!" "Không...không! Các người để cho con vào thăm cha đi, con chỉ nhìn một chút thôi!" Trong phòng phẫu thuật, sắc mặt Lục Phong trầm xuống. Nghịch t·ử này! Không phải đang ở nước ngoài sao? Sao đột nhiên trở về? Nó còn biết đường về hả??! Tối hôm qua nếu không phải tức giận đến phát bệnh vì cái tên Lục Cao này gọi điện, thì làm sao Lục Nguyên lại ra nông nỗi này! Nói thế nào thì ông ấy cũng có thể cầm cự đến khi kết thúc mọi việc rồi đến b·ệ·n·h viện kiểm tra rồi phẫu thuật! Nghĩ đến đây, Lục Phong cũng giận không nhẹ. Hắn c·ở·i bao tay và áo c·ách l·y đi ra ngoài phòng phẫu thuật. Ở cửa, một đám người nhà đang đứng xem náo nhiệt, mấy bác sĩ thì đang kéo Lục Cao, không để cho hắn xông vào. Lúc này, thấy Lục viện trưởng đi ra, đám người mới yên tĩnh lại. Lục Cao liền nhanh chân xông lên, nắm lấy cánh tay Lục Phong: "Đại bá! Đại bá, cha con thế nào rồi? Ông ấy không sao chứ? Con..." "Bốp!" Lục Cao chưa kịp nói xong, Lục Phong đã tát hắn một cái thật mạnh trước mặt mọi người. Việc này khiến các bác sĩ đang đứng xem giật mình kinh hãi. Bọn họ thật sự chưa từng thấy Lục viện trưởng n·ổi giận lớn như vậy a! Một cái tát này trực tiếp khiến Lục Cao hoa cả mắt, cả nửa bên má đỏ bừng lên thấy rõ bằng mắt thường. "Đại bá..." Lục Cao ôm mặt có chút ấm ức nhìn Lục Phong. Nhưng hắn biết vì sao mình lại ăn cái tát này. Mặt Lục Phong đen lại, ánh mắt sắc bén. Nhìn Lục Cao khiến cậu có chút rụt rè. Vị đại bá này còn đáng sợ hơn cả cha ruột của cậu nhiều. "Đại bá...con...con sai rồi..." ăn đòn xong, Lục Cao lần này cũng không dám tức giận, ngược lại chủ động nhận sai. Lục Phong chỉ vào mũi Lục Cao mắng: "Con còn biết sai??! Thời gian này làm cho cha con lo lắng quá nhiều! Con xem con đã làm được cái gì hay ho??! Con có biết không cha con ông ấy..." Nói đến đây, Lục Phong cũng không nhẫn tâm nói tiếp. Ca phẫu thuật không thành công, ông là anh trai của Lục Nguyên. Trong lòng ông làm sao không khó chịu? Huống chi đứa cháu trước mặt này. Lục Cao nghe lời này, cả người ngẩn ra. Dường như không tin, cậu nhìn vào phòng phẫu thuật. Nhưng cửa phòng phẫu thuật đã đóng lại, cậu chẳng nhìn thấy gì cả. "Đại bá...cha con thế nào rồi? Chú đừng dọa con, con biết sai rồi, con thật sự biết sai rồi ô ô... Đại bá, cha con ông ấy thế nào vậy ạ..." Lục Cao hoàn toàn suy sụp. Bởi vì giờ phút này sắc mặt Lục Phong tuyệt không giống như đang đùa. Ngược lại còn có thể từ ánh mắt nhìn thấy cảm xúc bi thương nồng đậm. Loại tâm tình này mà xuất hiện trong mắt đại bá, vậy nói rõ...Nói rõ cha của cậu có khả năng..."Không! Con không biết! Ô ô...cha con ông ấy sẽ không c·h·ế·t... Đại bá, chú mau cứu cha con đi! Con sai rồi con thật sai rồi đại bá, chú mau cứu ông ấy đi, chú là chuyên gia là viện trưởng! Chắc chắn chú có biện p·h·áp!" Lục Cao cả người quỳ gối xuống trước mặt Lục Phong. Nắm lấy tay áo Lục Phong khóc không ra hơi, nước mắt chảy dài, hoàn toàn không còn dáng vẻ phú nhị đại ngạo mạn thường ngày. Lục Cao trước kia cũng từng ở b·ệ·n·h viện này. Rất nhiều người trong này đều nhận biết Lục Cao. Không chỉ bởi tính tình ngông nghênh của cậu, còn vì mọi người đều biết cha của cậu là tổng giám đốc tập đoàn Vinh Tín. Trong bệnh viện này cậu ta cơ hồ đi nghênh ngang. Lúc này, nhìn thấy cậu ta kêu cha gọi mẹ như thế này, không ít người trong lòng cũng hả dạ không ít. A! Không phải rất c·u·ồ·n·g sao? Không phải rất chảnh à? Giờ sao không còn c·u·ồ·n·g nữa? Đáng đời! Mà lúc này Lục Phong trong lòng kỳ thật cũng rất khó chịu. Trong phòng phẫu thuật nằm là em trai ruột thịt của mình, còn trước mặt q·u·ỳ là cháu trai ruột thịt. Ông cũng muốn cứu chứ! Nhưng...Nhưng vỡ thành kép động mạch nguy hiểm đến mức cho dù là đội ngũ chuyên gia hàng đầu trong nước đến cũng chưa chắc đã bảo đảm thành c·ô·ng tuyệt đối a! Lục Nguyên...Chỉ sợ là thật sự không cứu được nữa rồi... Đột nhiên. Ánh mắt Lục Phong trở nên sắc bén! Một gương mặt trẻ tuổi bỗng thoáng qua trong đầu ông. Khoan đã! Hắn? Đúng rồi! Còn chưa hỏi xem hắn có thể nhận ca phẫu thuật này hay không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận