Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 337: Ta tin ngươi tà

"Được rồi viện trưởng Kim, chờ ngài trả lời chắc chắn." Sau khi gửi tin nhắn, Trương Dịch liền đặt điện thoại di động sang một bên. Tự mình đến Hiệp Hòa thì thật là không có ý tứ gì, chưa quen với cuộc sống nơi đây hơn nữa còn không có chức tước gì, không chừng những người làm quan ở Hiệp Hòa sẽ nghĩ cách gây khó dễ cho mình. Mang người đi cùng cũng coi như có người giúp mình đỡ đạn....
Sáng sớm hôm sau, Kim Chính Luân càng nghĩ càng quyết định mình sẽ tự quyết việc này. Nếu như nói 220 vạn tiền lương cao cần Thường Vĩnh Huy quyết định, vậy thì việc sắp xếp một trợ thủ nhỏ bên cạnh Trương Dịch, ông ta khẳng định mình có quyền quyết định. Dù sao cái trợ thủ này dựa theo thâm niên cùng trình độ thì tiền lương ở Hiệp Hòa cũng chỉ tầm hơn một vạn. Chút tiền này Hiệp Hòa vẫn có. Thế là, sau khi suy nghĩ cả một đêm, chín giờ sáng Kim Chính Luân hồi âm cho Trương Dịch:
"Chào Trương Dịch, chuyện cậu nói tối hôm qua về việc kèm theo điều kiện, bên chúng tôi đã đồng ý, bất quá chuyện lương bổng thì cân nhắc đến trình độ cùng thâm niên của người đó, cậu có thể gửi một bản giới thiệu sơ lược về người đó cho tôi, như vậy mới có thể quyết định được tiền lương cho trợ thủ của cậu."
Vừa mới tan ca, Trương Dịch đã nghe thấy điện thoại di động của mình kêu hai tiếng. Mở ra xem mới phát hiện là Kim Chính Luân gửi tới. Lập tức, Trương Dịch liền nói chuyện này với Trần Phương. "Thầy Trần, chuyện thầy đi Hiệp Hòa xem như đã định rồi."
Trần Phương nhíu mày lại: "Thật sao?! Vậy viện trưởng Kim trả lời thế nào?"
Trương Dịch đưa tin nhắn cho Trần Phương xem, Trần Phương lập tức vui mừng nhảy cẫng lên! "Đậu xanh rau má! Ha ha ha! Trần Phương ta cuối cùng cũng sắp phất lên rồi! Ha ha! Ta đây đi làm bản giới thiệu sơ lược ngay!"
Trương Dịch kéo tay áo hắn lại: "Nhỏ tiếng chút đi thầy Trần, tôi còn chưa đi mà."
"A a ~ đúng đúng đúng." Trần Phương lập tức an tĩnh lại, sau đó nói tiếp: "Kỳ thật tối hôm qua ta suýt chút nữa đã nói với vợ ta chuyện này nhưng ta nghĩ vẫn là chờ xác định lại rồi mới nói, ha ha, bây giờ ta có thể nói rồi!" Vừa nói, Trần Phương vừa lấy điện thoại di động ra dự định kể tin vui này với vợ.
Trương Dịch nhìn Trần Phương, hiếu kỳ hỏi một câu: "Đúng rồi, nếu như thầy đi Đế Đô làm việc, vậy vợ thầy phải làm sao? Là ở lại Thiên Hà hay là đi Đế Đô cùng thầy?"
Trần Phương vừa gõ bàn phím điện thoại gửi tin nhắn vừa nói: "Chuyện này tối hôm qua ta nghĩ cả một đêm, nói thật lòng thì, có thể theo cậu đi Hiệp Hòa làm việc, đó hoàn toàn là cơ hội ngàn năm có một, ta đương nhiên là muốn đi rồi. Nhưng ta đoán mình sẽ làm ở đó mấy năm rồi cũng trở về thôi, dù sao giá nhà ở Đế Đô có phấn đấu cả đời ta cũng chưa chắc mua nổi. Cậu thì lại là nhân tài được chiêu mộ đặc biệt, làm việc không lâu đã được bệnh viện cấp cho nhà ở. Còn ta thì không giống, kinh nghiệm và trình độ của ta mà ở bệnh viện Thiên Hà này có lẽ còn có thể so được với người khác, chứ đặt ở Hiệp Hòa...thì chỉ là người xếp cuối mà thôi! Ta đoán chắc ta chỉ ở lại Đế Đô mấy năm rồi trở về. Coi như là đi Hiệp Hòa mạ vàng đi, hắc hắc, đến lúc đó trở về...biết đâu trực tiếp được lên chức Phó chủ nhiệm hoặc là Chủ nhiệm thì sao~ ha ha!" Trần Phương nhếch mép cười, tưởng tượng đến tương lai của mình.
Trương Dịch không nhịn được trợn mắt, nhưng cũng không quấy rầy hắn. Bất quá nghĩ lại thì những gì hắn nói quả thực đúng. Người bình thường ở Đế Đô rất khó sinh tồn, đừng nói đến việc cắm rễ. Đi Hiệp Hòa làm việc, mạ một lớp vàng rồi quay về, tệ nhất cũng có thể làm một vị lãnh đạo nhỏ. "Còn cậu thì không giống chuyến đi này... Chậc chậc, sau này chính là đại lão trong giới y học đường đường chính chính đấy!" Trần Phương gửi tin nhắn xong lại ngẩng đầu nhìn Trương Dịch một cái, đáy mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ. Đại lão kỹ thuật đúng là quá trâu bò. Viện trưởng Hiệp Hòa đích thân đến mời~ Ai ~!
Trương Dịch cười cười nói: "Đừng tâng bốc tôi quá, bây giờ tôi vẫn chưa là cái gì đâu." Trần Phương nhún vai không nói gì. Ta tin ngươi tà ~! Cậu như này mà gọi là chưa là gì á? Vậy còn tôi thì sao?!"
"Bác sĩ Trương, bên ngoài lại có người muốn tìm đích danh cậu khám bệnh kìa." Hai người vừa trò chuyện xong, ngoài cửa phòng làm việc đã vang lên tiếng của y tá. Sau khi Trương Dịch nổi tiếng, người chuyên đến tìm Trương Dịch khám bệnh càng ngày càng nhiều. Lữ Tĩnh ban đầu cũng có ý định mở phòng khám bệnh riêng cho Trương Dịch, nhưng cân nhắc đến việc Trương Dịch sắp đi nên chuyện này ông cũng không đề cập đến. "Tìm đích danh tôi à? Người bệnh như thế nào? Nam hay nữ?" Trương Dịch vừa hỏi vừa đứng lên đi ra ngoài.
"Nam, hơn sáu mươi tuổi rồi, đi cùng với người nhà, nghe nói là từ thành phố bên cạnh đến."
"Từ thành phố bên cạnh đến?"
Tại sảnh chờ khám bệnh, trên ghế dài không xa đang có một ông lão đầu trọc đang ngồi. Bên cạnh ông còn có mấy người trung niên là bác trai bác gái cùng với hai thanh niên tầm tuổi Trương Dịch. Chưa đợi Trương Dịch đến gần, mấy người nhà đó đã nhận ra Trương Dịch. "Bác sĩ Trương! Đây là bác sĩ Trương!" "Chính là ông ấy, chính là ông ấy!"
Người nhà thấy Trương Dịch liền có chút kích động, trong mắt ánh lên vẻ rạng rỡ. "Chào bác sĩ Trương! Chúng tôi từ thành phố Liên Kỳ đến, nghe danh tiếng của bác đã lâu nên mới cố ý đến đây tìm bác khám bệnh!" Trương Dịch đến gần, người nhà vội vàng nhiệt tình chào hỏi anh.
Trương Dịch lễ phép đáp lại: "Mọi người khỏe, tìm tôi là khám bệnh gì? Ai là người muốn khám bệnh?"
Mấy người nhà này lúc này mới nhớ đến chính sự! Vội vàng chỉ vào ông lão đang ngồi trên ghế dài ở sau lưng rồi nói: "Bác sĩ Trương, là cha tôi muốn khám, cha tôi tháng trước được chẩn đoán chính xác bị nhiễm trùng tiểu đường, đây là bệnh án ở bệnh viện khối u thành phố Liên Kỳ, mời bác xem qua? Bác sĩ bên kia nói với chúng tôi tình trạng của cha tôi bây giờ chỉ có thể lọc máu hoặc là thay thận. Chuyện này có thật không? Không phải là tôi không tin bác sĩ bên kia, mà chỉ là muốn nghe ý kiến của bác."
Trương Dịch nhìn sơ qua bệnh án trong tay. Nhiễm trùng tiểu đường, cũng chính là một cách gọi khác của hội chứng suy thận. Nếu là nhiễm trùng tiểu đường thì chắc chắn máu cơ can và ure nitơ của ông lão sẽ tăng cao, độ lọc của cầu thận chắc chắn sẽ giảm xuống. Quả nhiên, mấy chỉ số quan trọng đều hiện màu đỏ. "Bây giờ lượng nước tiểu hàng ngày của ông cụ nhiều hay ít?" Trương Dịch chỉ nhìn bệnh án một chút rồi ngẩng đầu hỏi thăm tình hình, tiện thể kiểm tra cơ thể cho ông cụ.
Người nhà lắc đầu liên tục: "Không nhiều, nói chung là đi tiểu rất ít!" Trương Dịch nhẹ gật đầu rồi hỏi: "Cha của các vị đúng là bị suy thận, chính là nhiễm trùng tiểu đường như lời bác sĩ ở kia đã nói. Nhiễm trùng tiểu đường thực sự chỉ có thể giải quyết bằng cách lọc máu hoặc phẫu thuật. Mọi người tìm đến tôi, chẳng lẽ cũng chỉ là để hỏi ý kiến sao?"
"Không không không, khẳng định là không phải vậy rồi, từ Liên Kỳ đến Thiên Hà cũng hơn một trăm năm mươi cây số, chúng tôi cũng không thể nào rảnh rỗi chạy đi xa như vậy được." Một người nhà khác cũng cười nói: "Chúng tôi tìm bác thật ra là muốn nhờ bác giúp làm phẫu thuật, chúng tôi đều biết tay nghề y thuật của bác sĩ Trương rất tốt, tin tức trên mạng chúng tôi đều xem hết rồi, cho nên mới cố tình chạy xa như vậy đến tìm bác. Cha tôi đời này số cũng không may, vừa mới qua mấy ngày yên bình thì mẹ tôi lại mắc bệnh ung thư qua đời, bây giờ cha tôi lại bị nhiễm trùng tiểu đường, ai, chúng tôi làm con cái trong lòng thật sự rất đau xót. Cho nên chúng tôi nghĩ... hay là chúng tôi, những người con cái, hiến thận, đem thận của chúng tôi ghép vào cho cha tôi có được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận