Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 15: Quá không may , Trương Dịch lại bị khai trừ

"Cái này... Đây là..."
"Trời ạ... Hắn là thực tập sinh? !"
"Động tác của hắn nhanh thật đấy!"
"Thật không thể tin được! Hắn lại có thể dùng mắt thường đo kích thước van máy móc chuẩn như vậy! Đến cả thước đo hắn cũng không cần!"
"Quá khó tin! Đây thật là thực tập... à không, bác sĩ nội trú của bệnh viện chúng ta sao? Chẳng lẽ là đại lão giảng dạy từ bệnh viện cấp trên nào tới ư? !"
"Mọi người nhìn kìa! Chỗ khâu giữa van máy móc và tâm thất trái của hắn dính liền hoàn hảo!"
Nhìn Trương Dịch thao tác, những người xung quanh liên tục phát ra từng tràng cảm thán đầy kinh ngạc!
Thật sự không thể tin một người vừa vào bệnh viện thực tập lại có thể lợi hại đến mức này? !
Nhìn Trương Dịch tiến hành ca phẫu thuật này, thật sự là còn được mở mang kiến thức hơn cả xem Tiêu Dũng làm cả trăm ca ấy chứ!
Trương Dịch bên này, sau khi khâu xong van máy móc, kiểm tra một chút sự vận hành của van, xác nhận không có sai sót gì liền bắt đầu khâu màng tim, rút ống tuần hoàn, đóng ngực.
Phẫu thuật thay van nhân tạo có thể chọn van sinh học hoặc van cơ học.
Loại trước dùng van được chế từ mạch máu của heo hoặc bò, sau phẫu thuật không cần dùng thuốc kháng đông, nhược điểm là tuổi thọ ngắn, khoảng năm, mười năm là phải thay van mới. Loại van này thích hợp cho người lớn tuổi trên 60, sau phẫu thuật cơ bản chỉ cần thay một lần là đủ để duy trì quãng đời còn lại.
Loại sau dùng kim loại cùng một số vật liệu tổng hợp từ than nóng chảy chế thành van nhân tạo, sau phẫu thuật cần dùng thuốc kháng đông dài ngày, nếu không van rất dễ hình thành huyết khối. Nhưng loại van này cực kỳ bền, thích hợp cho bệnh nhân trẻ tuổi sử dụng, cơ bản vài chục năm cũng không cần thay.
Cân nhắc đến việc cô bé còn nhỏ tuổi và tình hình kinh tế gia đình, van cơ học là phù hợp nhất.
Lúc này, Tiêu Dũng đã thông báo cho Vương Minh Quân, ông ta đang trên đường chạy đến phòng phẫu thuật.
Còn hai vị người nhà thì đang ngồi xổm trên mặt đất khóc rống, bọn họ khó lòng chấp nhận lời Tiêu Dũng vừa nói.
"Không thể nào... Bác sĩ, xin hãy cứu con gái tôi với! Nó mới tám tuổi thôi mà! Các ông không thể bỏ mặc nó như thế được!" Mẹ của cô bé khàn giọng khóc.
Bà không dám tưởng tượng con gái mình đang phải chịu đau đớn và nguy hiểm trong phòng phẫu thuật... Nếu có thể, bà tình nguyện người chịu nhát dao đó là chính mình, bà không muốn con gái phải chịu khổ sở này...
"Thật sự xin lỗi, tình hình trong phòng phẫu thuật vốn tương đối nguy hiểm, cũng không phải tất cả ca phẫu thuật đều thành công tuyệt đối."
"Nhưng mọi người đừng lo, tôi đã thông báo cho chủ nhiệm khoa tim mạch của chúng tôi là Vương Minh Quân, ông ấy từng làm việc tại bệnh viện tim mạch ở Đế Đô, có kinh nghiệm vô cùng phong phú..."
Tiêu Dũng còn chưa nói hết câu thì thấy một y tá dụng cụ trong phòng phẫu thuật hớt hải chạy ra!
"Bác sĩ Tiêu, anh nhanh vào phòng phẫu thuật xem thử đi! Cái cậu thực tập tên Trương Dịch... à không, bác sĩ nội trú Trương Dịch ấy thế mà một mình hoàn thành ca phẫu thuật! Hơn nữa... Ca phẫu thuật đã thành công rồi!"
Cô y tá thở không ra hơi nói.
Tiêu Dũng nghe xong, lông mày trực tiếp nhíu lại thành hình chữ bát (八).
"Cái gì? ! Tên Trương Dịch đó? ! Hắn lại dám..." Ý thức được người nhà vẫn đang ở bên cạnh, Tiêu Dũng vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi sẽ lập tức vào xem tình hình!""
"Chờ một chút! Ý của anh vừa rồi là nói ca phẫu thuật của con gái tôi đã thành công phải không?" Người nhà không để ý đến Tiêu Dũng, mà nhìn y tá kia hỏi.
Cô y tá thấp thỏm gật đầu: "Đúng... ạ!"
"Ô ô... Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!" Mẹ của cô bé trực tiếp suy sụp bật khóc nức nở.
Người cha thì thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt cũng lặng lẽ rơi xuống hai hàng nước mắt nghẹn ngào.
Sau đó ông ta như nhớ ra điều gì, kích động nhìn vợ mình nói: "Tôi biết bác sĩ tên Trương Dịch đó, cậu ấy chính là cái người vừa rồi giải thích cho chúng ta nguyên nhân căn bệnh của con bé đó!""
"Thì ra cậu ấy tên là Trương Dịch à! Ô ô... Thật sự là cám ơn cậu ấy rất nhiều!"
Trong phòng phẫu thuật, Trương Dịch đang hoàn thành bước cuối cùng đóng ngực thì bên tai liền vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống: 【 đinh! Điểm cảm ơn +40! 】 Hả?
Ca phẫu thuật còn chưa xong, bệnh nhân cũng còn chưa được đưa ra ngoài, là ai đang cảm ơn mình thế?
Ở một bên khác, Tiêu Dũng nhanh chân xông vào, nhìn dáng đi của hắn cũng có thể thấy được hắn đang tức giận đến mức nào!
Cái tên thực tập sinh không hiểu quy tắc này! Lại dám tự ý động dao trong phòng phẫu thuật? !
"Cậu có biết cậu...""
"Đã khâu hoàn tất, ca phẫu thuật kết thúc."
Tiêu Dũng vừa định mở miệng mắng to thì Trương Dịch bên này vừa đúng lúc khâu xong mũi cuối cùng.
Nhìn vết thương trên lồng ngực cô bé nhỏ nhắn vừa đều đặn vừa không có một khe hở, Tiêu Dũng đột nhiên im bặt.
Cái này... Sao trông cái này lại không giống như một vết khâu của một bác sĩ nội trú vừa mới kết thúc thực tập? !
Mà lại cậu ta đến cả bằng bác sĩ còn chưa có!
Cậu ta... làm thế nào mà có thể khâu đẹp đến mức hoàn mỹ thế này? !
Không sai, vừa thấy vết thương trên bề mặt này, điều đầu tiên Tiêu Dũng nghĩ tới trong đầu là hai chữ 'Hoàn mỹ'.
So với mấy người trợ lý nội trú của ông, và mấy bác sĩ khoa ngoại tim nhiều năm kinh nghiệm, đều không ai khâu vừa đẹp vừa an toàn như Trương Dịch cả!
Tuyệt! Thật sự là quá tuyệt!
Lúc này, Tiêu Dũng nuốt lặng những lời mắng người trong lòng xuống.
Nhưng mà! Hắn, một người không có chứng chỉ bác sĩ, sao có thể làm loại chuyện lỗ mãng mà bất chấp hậu quả như thế chứ? !
"Trương Dịch, cậu ra ngoài trước xin lỗi người nhà đi, hôm nay cậu làm thế này thật sự là quá nguy hiểm, cho dù người bệnh có phẫu thuật thành công, thì đó cũng là cậu may mắn!""
"Nhỡ mà thất bại thì sao? Đó chính là một mạng người tươi sống đó!"
Tiêu Dũng vẫn không nhịn được, chỉ vào mũi Trương Dịch trách mắng hai câu.
Hai tên phụ tá và bác sĩ gây mê đứng bên cạnh nhịn không được lên tiếng giúp Trương Dịch: "Thì là... Bác sĩ Tiêu, thật ra Trương Dịch không phải may mắn, thao tác của cậu ấy thực sự là quá mức khiến người ta kinh ngạc, tôi từ trước đến nay chưa từng thấy người như cậu ấy!"
"Đúng vậy, Trương Dịch quá ngầu! Tôi... tôi cảm thấy cả khoa tim mạch chúng ta cũng không tìm ra được người thứ hai như cậu ấy đâu!"
Đối mặt với lời nói đỡ của phụ tá, Tiêu Dũng nhíu mày.
Các người bị làm sao thế? Sao lại bênh vực cho Trương Dịch rồi? !
Vừa hay lúc này, lại có một người đi vào phòng phẫu thuật.
Người này chính là chủ nhiệm khoa tim mạch Vương Minh Quân.
Ông ta vừa mới đến đã nghe thấy bên trong đang bàn tán cái việc tên bác sĩ không có chứng chỉ nào tự ý hoàn thành ca phẫu thuật thay van nhân tạo? !
Thật là hoang đường! Thật sự là quá hoang đường!
"Chuyện gì xảy ra?" Giọng nói đầy uy lực của Vương Minh Quân vang lên trong phòng phẫu thuật.
Tiêu Dũng vừa thấy chủ nhiệm Vương tới liền vội vàng kể lại ngọn ngành sự việc.
Vương Minh Quân nghe xong, lập tức nghiêm nghị nói: "Cậu có biết một khi phẫu thuật thất bại thì hậu quả sẽ là gì không? !""
"Chủ nhiệm Vương đừng nóng giận, tôi là vì nắm chắc thành công nên mới làm." Trương Dịch giải thích.
Nhưng Vương Minh Quân căn bản không tin đâu.
Một tên nhãi nhép ngay cả chứng nhận bác sĩ cũng không có lại còn dám đảm bảo phẫu thuật thành công?
Đến cả Tiêu Dũng còn không dám chắc phẫu thuật, cậu thì làm được chắc?
Dừng lại một lát, Vương Minh Quân đưa ra quyết định: "Cậu đi nhận tiền lương rồi cuốn gói đi cho tôi! Lát nữa tôi sẽ đi nói với Hà chủ nhiệm một tiếng là được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận