Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 573: Thành yêu cô nhi viện thực địa khảo sát

Chương 573: Thực địa khảo sát cô nhi viện Thành Yêu
"Trần Phương, tối nay tan làm chúng ta đi một chuyến cô nhi viện này xem sao?" Trương Dịch Tài nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp trong tay một hồi lâu rồi lên tiếng hỏi Trần Phương.
Trần Phương liếc mắt nhìn thứ trong tay Trương Dịch là biết hắn đang nghĩ gì. Anh không nói nhiều: "Được, gọi Mao Tiểu Viên đi cùng, hôm nay hắn lái xe."
"Được."
Cứ như vậy, ba người Trương Dịch đã quyết định chuyện đi cô nhi viện.
...Trước khi xuất phát, Trương Dịch gọi điện cho viện trưởng cô nhi viện là Cao Tề.
Đầu dây bên kia, vốn là một giọng chán nản, nhưng khi nghe Trương Dịch nói muốn đến xem thì Cao Tề lập tức vui mừng như phát điên: "Thật sao? Bác sĩ Trương... Anh thật sự muốn đến xem à? Hoan nghênh, hoan nghênh anh nhiều lắm! Anh yên tâm, tôi thật sự không có lừa anh! Mấy đứa nhỏ cô nhi viện chúng tôi hiện giờ đang trong thời kỳ vô cùng khó khăn..."
"Được, chúng tôi lái xe đến đó chắc tầm hai tiếng, đến huyện Vân Bắc sẽ liên lạc lại."
"Được, được! Cảm ơn anh bác sĩ Trương!" Cao Tề liên tục cảm tạ trong điện thoại.
Trong xe, Mao Tiểu Viên vừa lái xe vừa cảm thán: "Trương Dịch à, Trương Dịch, tao không biết phải nói mày sao cho đúng nữa. Tao thấy mày hơi quá thiện lương rồi đấy? Nhỡ đâu bên kia là lừa đảo thì sao? Nhỡ... nhỡ đâu là muốn đánh cướp dọa dẫm thì sao?? Năm nay chuyện gì cũng khó nói trước được. Ông viện trưởng kia nhìn ngoài mặt đạo mạo vậy thôi chứ biết đâu sau lưng không phải là người tốt thì sao."
Trần Phương cũng có chút phụ họa: "Ừm ~ Tiểu Viên nói cũng có lý, dù sao biết người biết mặt chứ đâu biết lòng, có khi phải đề phòng chút?"
Trương Dịch nhìn hai người nói: "Tao cũng nghĩ đến chuyện này, cho nên mới kêu hai người mày đi cùng tao đấy."
Mao Tiểu Viên: ? ? ?
Trần Phương: ? ? ?
Mẹ nó! Hóa ra hai chúng tao đi cùng mày để thám hiểm à?
"Ha ha, nói đùa thôi, yên tâm đi, lát nữa nếu không yên tâm thì chúng ta cứ quan sát bên ngoài trước, không ổn thì ta sẽ không vào."
"Ừm, được."
Thấy Trương Dịch nói vậy, hai người kia cũng không có ý kiến gì thêm.
Hai tiếng sau, ba người lái xe vượt qua hai trăm cây số đến huyện Vân Bắc.
Lúc này, một chiếc xe con màu trắng dừng lại ở gần cửa chính cô nhi viện Thành Yêu.
"Đến rồi à? Nhìn kiến trúc cũng khá tốt đấy chứ." Mao Tiểu Viên ngó đầu nhìn ra ngoài.
Đột nhiên, Trần Phương chỉ vào biển hiệu bên cạnh nói: "Ừm? Mấy người nhìn kìa, thì ra đây là nhà trẻ bỏ hoang rồi đổi thành cô nhi viện."
Theo hướng mắt của Trần Phương, Trương Dịch cũng nhìn thấy bên phải cửa chính, cách đó chừng mười mét có dựng một tấm biển sắt màu lam. Nhìn những vết gỉ trên tấm biển cũng có thể thấy, nó đã có chút tuổi đời. Trên biển ghi 'Trạm tạm thời nhà trẻ Thành Yêu'.
"Vậy xem ra nơi này chắc chắn là từ nhà trẻ sửa lại rồi? Muốn xuống xem thử không?" Trương Dịch hạ cửa kính xe xuống, nhìn kỹ cô nhi viện.
Diện tích không lớn, chỉ là một nhà trẻ quy mô rất nhỏ. Tòa nhà tổng cộng hai tầng, ước chừng trước kia có thể thu nhận tối đa hai trăm học sinh. Sau một hồi suy nghĩ, Trương Dịch vẫn là lấy điện thoại ra.
"Tiểu Viên mày đợi ở đây đi, tao với Trần Phương vào xem, có gì tao gọi cho mày."
"Ừ, vậy hai người mày cẩn thận nha."
"Được."
Nói xong, Trương Dịch và Trần Phương xuống xe.
Cổng cô nhi viện.
Chờ chừng năm phút thì Trương Dịch thấy Cao Tề đi ra từ một căn phòng học khuất ở phía bên phải tầng một.
Phía sau hắn còn có mấy đứa bé trai nghịch ngợm, tuổi tác tầm bảy tám tuổi. Bọn chúng rụt rè đứng sau lưng Cao Tề, muốn xem thử nhưng ngại ngùng, chỉ dám dùng ánh mắt tò mò đánh giá Trương Dịch và Trần Phương đang đứng trước cổng. Khi ánh mắt Trương Dịch chú ý đến bọn chúng, mấy đứa trẻ kia còn lộ ra vẻ mặt có chút lấy lòng.
Cảnh tượng này khiến Trương Dịch và Trần Phương trong lòng cảm thấy khó chịu.
Haizz! Thói quen lộ ra vẻ mặt lấy lòng, hoặc cho rằng bọn họ là cha mẹ mới đến nhận con, hoặc lại cho là người hảo tâm đến quyên góp tiền.
"Bác sĩ Trương! Nhanh, nhanh, mời vào!"
Cao Tề mở cửa ra rồi nhiệt tình mời hai người vào.
Nhìn nụ cười của Cao Tề là có thể thấy, việc Trương Dịch đến khảo sát thực địa khiến ông ấy rất vui. Mặc kệ Trương Dịch có muốn giúp hay không, việc anh ta đến cũng coi như có chút hy vọng.
"Nơi này của các anh... trước kia là nhà trẻ rồi chuyển thành cô nhi viện à?"
Trương Dịch vừa ngẩng đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh vừa đi vừa nói chuyện với Cao Tề.
"Đúng vậy, trước đây nhà trẻ Thành Yêu là của tư nhân sau này thì dời đi, mà ở đây thì quá nhỏ nên bỏ hoang. Viện trưởng đời trước là một người tốt, ông ấy mượn nơi này để mở cô nhi viện. Ban đầu vốn định thu tiền thuê nhưng sau đó bên chính phủ tiếp quản nên giờ chúng tôi không phải trả tiền thuê nữa. Chỉ cần lo cho mấy đứa nhỏ ăn ở, với lại tốt nhất là trước bảy tám tuổi, khi các bé lên tiểu học thì sẽ tìm được gia đình nhận nuôi."
"Trước bảy tám tuổi thì sẽ tìm được gia đình mới?" Trương Dịch nhìn mấy bé trai đang đi theo bên cạnh.
"Nếu đến bảy tám tuổi mà vẫn không tìm được thì sao?"
Cao Tề cũng quay lại nhìn mấy đứa bé trai đó, rồi bất lực nói: "Thật sự không có thì cũng không sao, dù gì thì tôi cũng tốt nghiệp đại học, có thể dạy chúng tiểu học, trung học cơ sở, với cả trung học phổ thông nữa."
Trương Dịch nghe xong liền gật gật đầu không nói gì. Trong không gian tĩnh lặng, mấy người họ đi đến phòng học nhỏ nơi vừa rồi Cao Tề đi ra.
Lúc này, bên trong đang có hơn bốn mươi đứa trẻ ngồi ngay ngắn. Tuổi tác thì cũng có lớn có nhỏ, lớn thì chắc khoảng mười hai mười ba tuổi, bé thì bốn năm tuổi. Thậm chí ở cuối góc còn có một bé gái bại não. Dù lúc này bé đang ngồi ngay ngắn, nhìn bề ngoài không có gì khác thường, nhưng Trương Dịch có Hỏa Nhãn Kim Tinh mà, liếc mắt một cái là có thể thấy não trái của bé gái này ở gần vị trí trung tâm hình như phát triển chưa hoàn toàn. So với những đứa trẻ bình thường khác có một sự khác biệt. Cho nên Trương Dịch mới có thể dễ dàng nhận ra, bé gái này chắc là bị liệt nửa người.
"Đến rồi! Các con, vị này là thầy Trương! Thầy Trương cố ý đến thăm các con đấy!"
Vừa bước vào, Trương Dịch còn chưa quan sát xong thì Cao Tề đã vội vàng kéo Trương Dịch giới thiệu.
Một giây sau, trong phòng học vang lên một loạt tiếng đồng thanh: "Thầy Trương chào thầy ạ~!"
Trương Dịch có chút kinh ngạc, mấy đứa trẻ này sao mà nhiệt tình quá vậy?
"Ha ha, chào các con~" Trương Dịch gật đầu cười rồi hỏi: "Vừa nãy trong lớp các con đang học bài à?"
Cao Tề lắc đầu: "Không có, bọn trẻ đang xem ti vi thôi, xem hoạt hình ấy mà, vừa nãy anh đến thì tôi mới tắt ti vi đi để chuyên tâm đợi anh đó."
Haiz, câu nói này áp lực lập tức đổ dồn lên người Trương Dịch.
Còn đặc biệt chờ tôi? Làm như thể Trương Dịch không cầm theo quà thì ngại vào ấy...
"À... Ha ha, không cần chờ đặc biệt đâu, các con cứ xem ti vi đi. Bọn trẻ thích xem thì cứ cho chúng xem đi viện trưởng Cao, chúng ta đi xem chỗ khác được không?"
"Ừ, được thôi." Cao Tề gật đầu rồi nói với cô bé lớn nhất trong lớp: "Tú Tú, con giúp thầy trông các bạn nha, thầy ra ngoài nói chuyện với bác Trương chút."
"Dạ... Dạ được..." Cô bé đáp lời, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Trương Dịch.
Trương Dịch nhìn cô bé, thấy kỳ lạ.
Sao cô bé này nhìn mình bằng ánh mắt là lạ vậy?
Trương Dịch không nhìn nhầm, dường như trong ánh mắt cô bé mang theo sự khẩn cầu, và còn ý muốn giữ anh lại?
Ngay khi Trương Dịch vừa bước chân ra cửa thì cô bé tên Tú Tú đột nhiên chạy đến ngăn anh lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận