Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 52: Bớt Y viện cần ngươi! (ta cũng cần ngươi ~)

"Ha ha ha..." Thẩm Uy gượng cười hai tiếng: "Bác sĩ Trương... Ngươi làm nhanh thật là nhanh..."
Trương Dịch cúi đầu vừa quét dọn ổ bụng vừa nói: "Dùng thời gian ngắn nhất hoàn thành phẫu thuật, như vậy, người nhà chờ đợi bên ngoài có thể bớt đi một giây đau khổ."
Nghe xong lời này, đám chủ nhiệm phòng phẫu thuật đều ngẩng đầu nhìn Trương Dịch.
Cậu nhóc này đúng là một bác sĩ tốt!
Sau đó, Trương Dịch lần nữa kiểm tra ổ bụng và hạch bạch huyết vùng háng của người bệnh.
Nếu phát hiện có bất thường sẽ cắt bỏ cùng lúc.
Kiểm tra xong, không có gì bất thường, tiến hành khâu đóng bụng.
Màng bụng, cơ bắp, da thịt, dưới da, da.
Từng tầng từng tầng, rõ ràng cấp độ, thủ pháp gọn gàng.
Mấy vị chủ nhiệm lại nhìn ngây người!
Thẩm Uy nghi hoặc! Mới có bao lâu chứ?
Sao kỹ thuật khâu của hắn lại tiến bộ không ít so với lần trước vậy?
Đây chính là khả năng học tập của người trẻ tuổi sao?
Thật sự là đuổi theo không kịp a!
Trong nhất thời, không ít chủ nhiệm ở đây đều lặng lẽ cảm thán...
Mình già rồi...
Không thể so được với người trẻ tuổi...
Có câu nói thế nào nhỉ?
Sóng sau xô sóng trước, sóng trước c·hết trên bờ cát?
A ~ Chúng ta không muốn "chết" a~ "Trương Dịch!"
Đột nhiên, Thẩm Uy túm lấy một cánh tay của Trương Dịch!
Trương Dịch quay đầu nhìn hắn: "Sao vậy, Thẩm chủ nhiệm?"
"Cậu đến Bệnh viện Tỉnh chúng tôi đi! Bệnh viện Tỉnh cần cậu!"
Tôi cũng cần cậu~ Tôi muốn học theo cậu khâu đóng vết thương ~!
"Cái này..."
Dư Thân ở bên cạnh kéo Thẩm Uy đang kích động lại, nhỏ giọng nói: "Anh đừng vội, bệnh viện nhận người không phải do chúng ta quyết định, vẫn phải hỏi bộ phận nhân sự."
Dư Thân nhắc nhở, ngược lại làm Thẩm Uy tỉnh táo lại.
"Đúng đúng đúng, còn phải tìm bộ phận nhân sự, nếu có nhân tài đặc biệt ưu tú còn phải tìm viện trưởng mới có thể đưa vào! Nhưng mà... Trương Dịch, tôi vẫn hy vọng cậu có thể cân nhắc kỹ Bệnh viện Tỉnh chúng tôi.
Bệnh viện Tỉnh là bệnh viện tốt nhất toàn tỉnh Vân, bệnh tình của bệnh nhân ở đây phức tạp và đa dạng, cũng là nơi tốt để bác sĩ trẻ tuổi học tập kiến thức, nâng cao kinh nghiệm!"
Trương Dịch gật đầu cười: "Được, tôi về sẽ cân nhắc."
Cân nhắc thì cứ cân nhắc, có đồng ý hay không thì còn phải xem xét.
Trong phòng phẫu thuật, sau khi kiểm kê xong dụng cụ, các y tá đẩy người bệnh ra khỏi phòng mổ.
Trước khi phẫu thuật, bụng người bệnh giống như mang thai bảy, tám tháng.
Bây giờ, khối u được cắt bỏ, bụng tự nhiên xẹp xuống.
Người nhà thấy cảnh này vừa hưng phấn vừa kích động cúi đầu cảm tạ mấy vị bác sĩ.
Sau một hồi cảm ơn, Trương Dịch cũng nhận được 100 điểm cảm ân.
Ca phẫu thuật kết thúc, Bệnh viện Tỉnh đưa cho Trương Dịch tám nghìn tệ tiền phẫu thuật.
Trương Dịch vui vẻ nhận lấy.
Bác sĩ có năng lực quả thực dễ dàng hơn so với bác sĩ bình thường.
Người ta có thể khắp nơi phi đ·a·o k·i·ế·m tiền mà.
Dư Thân và mấy vị chủ nhiệm như Thẩm Uy đưa Trương Dịch xuống tầng một, còn sắp xếp xe cho anh về.
Ngay lúc mọi người chuẩn bị vẫy tay từ biệt.
Phòng khám bệnh ở lầu hai đột nhiên vang lên tiếng náo loạn?
Tầng một, tầng hai và tầng ba của bệnh viện là khu vực đăng ký, đóng tiền và khám bệnh.
Tầng bốn trở lên là khu nội trú.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, ở cầu thang cuốn nối giữa tầng hai và tầng một vang lên vài tiếng thét chói tai.
"A!"
"Mau tránh ra! Nhanh lên!"
"Tản ra tản ra! Giải tán hết!"
"Mau cứu người! Mau cứu người!"
Trương Dịch cùng mấy vị chủ nhiệm nhìn nhau: "Ở trên xảy ra chuyện gì vậy?"
Lập tức, mấy người bước nhanh lên lầu hai bằng cầu thang cuốn.
Vừa nhìn, hóa ra là một gã đàn ông cao to lực lưỡng đang dùng d·a·o khống chế một vị bác sĩ.
Đồng thời bụng của bác sĩ này đã trúng một nhát d·a·o!
Máu tươi từ từ thấm ướt chiếc áo blouse trắng!
Bác sĩ này là phó chủ nhiệm khoa sản, tên Ngô Tú Mẫn.
Là một bác sĩ khoa sản có danh tiếng và thực lực rất tốt.
Nhưng không lâu trước đây, trong lúc đỡ đẻ thuận sinh cho một sản phụ, sản phụ bị tắc mạch ối, cấp cứu không hiệu quả mà c·hết.
Tắc mạch ối, tức là nước ối và các chất chứa trong nó xâm nhập vào mạch m·á·u của người mẹ qua thành t·ử c·u·n·g, gây ra phản ứng dị ứng, đông m·á·u nội mạch lan tỏa, viêm tổn thương, bị choáng và suy thận cùng một loạt biến chứng bệnh lý khác.
Bệnh khởi phát nhanh, đột ngột, lại có tỉ lệ t·ử v·o·ng rất cao.
Thuộc loại biến chứng sản khoa nghiêm trọng nhất trong quá trình sinh nở.
Gã đàn ông cao lớn kia chính là chồng của sản phụ này.
Tắc mạch ối là cái gì?
Hắn không hiểu!
Hắn chỉ biết vợ hắn đến bệnh viện sinh con, kết quả vợ c·hết!
Mà kẻ cầm đầu, chính là vị Ngô Tú Mẫn đã từng thề son sắt đảm bảo an toàn cho ca phẫu thuật!
Bị người ta dùng d·a·o kề vào cổ, Ngô Tú Mẫn nhịn đau bụng dữ dội hoảng sợ kêu lên: "Cứu m·ạ·n·g a! Cứu m·ạ·n·g!"
Gã tráng hán cười lạnh một tiếng, giơ mũi d·a·o chĩa vào động mạch cổ của Ngô Tú Mẫn nói: "Cứu m·ạ·n·g?! Cô còn có mặt mũi kêu cứu m·ạ·n·g sao?! Con mẹ nó cô cái đồ lang băm mà còn sống? Cô xứng sao?! Cô xứng còn sống sao?! Vợ tôi... Nàng chỉ sinh đứa bé mà thôi! Kết quả cứ như vậy c·hết trên bàn phẫu thuật của cô... Con tôi từ nay về sau liền không có mẹ! Còn cô thì sao?! Cô lại còn sống? Còn dám ở đây tiếp tục ngồi khám bệnh h·ạ·i người khác?!"
Ngô Tú Mẫn bất động ngây ngốc tại chỗ nức nở nói: "Đừng, người nhà anh đừng kích động... Tắc mạch ối quả thật là một loại biến chứng bệnh rất nặng và cấp tính, chúng tôi... chúng tôi đã cấp cứu nhưng mà... nhưng mà không cứu lại được, tôi thật sự rất xin lỗi... Anh đừng g·i·ế·t tôi... Tôi cũng rất tiếc nuối rất khó chịu..."
Lúc này, người nhà và nhân viên y tế vây xem xung quanh đều gọi bảo vệ và gọi 110.
Ngay cả viện trưởng Bệnh viện Tỉnh nghe tin cũng vội vàng chạy tới.
Mũi d·a·o chĩa vào cổ Ngô Tú Mẫn.
Người khác đứng tại chỗ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sợ một câu một động tác chọc giận gã tráng hán kia, nhát d·a·o đó đâm xuống chẳng khác gì d·a·o trắng đ·âm d·a·o đỏ rút ra.
Đến lúc đó Ngô Tú Mẫn sẽ gặp nguy hiểm!
Trương Dịch quan sát một chút, bụng Ngô Tú Mẫn mặc dù bị d·a·o đ·âm trúng.
Nhưng vô cùng may mắn là không có tổn thương đến mạch m·á·u lớn.
Nếu không thì cô ta bây giờ cũng không có sức để nói chuyện.
"Người nhà, xin anh tỉnh táo, anh bỏ d·a·o xuống trước! Nếu quả thật là bệnh viện có vấn đề, chắc chắn sẽ bồi thường cho anh, anh cầm d·a·o như thế không giải quyết được vấn đề gì!"
Trương Dịch và mấy chủ nhiệm chậm rãi tiến lại gần.
Anh nghĩ, mấy người đàn ông bọn họ cộng lại nhất định có thể xông lên khống chế gã tráng hán và cứu Ngô Tú Mẫn.
Chỉ cần gần thêm chút nữa...
Gần thêm chút nữa!
Nhưng mà.
Một giây sau, lại một tiếng thét chói tai vang lên!
"A!"
Là tiếng kêu thảm thiết của Ngô Tú Mẫn!
Gã tráng hán lại đ·âm một nhát vào đùi cô!
Trong nháy mắt lại là một dòng máu tươi tràn ra!
"Giải quyết vấn đề? Ha ha ha! Tôi nói cho các người biết, hôm nay con mẹ nó tôi không phải đến để giải quyết vấn đề! Lão t·ử là đến để Ngô Tú Mẫn đền m·ạ·n·g!"
Gã tráng hán lộ ra vẻ mặt đ·iê·n cuồng cùng nụ cười âm hiểm.
"Tránh xa lão t·ử ra! Nếu không tôi một d·a·o vào cổ cô ta đấy!"
Nhát d·a·o này lại khiến mọi người giật mình kêu lên.
Vội vàng lùi lại!
Nghe tiếp gã tráng hán nói: "Hôm nay lão t·ử sẽ từng nhát từng nhát d·â·m c·h·ế·t Ngô Tú Mẫn! Để cô ta cảm nhận được nỗi khổ của vợ tôi lúc đó! Cũng để cho người nhà cô ta nếm trải nỗi đau m·ấ·t người thân của tôi!"
Nói xong.
Lại một nhát d·a·o nữa đ·â·m thẳng vào giữa n·g·ự·c Ngô Tú Mẫn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận