Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 718: Bồi dưỡng còn không bằng khi Trương Dịch đồ đệ

Chương 718: Bồi dưỡng còn không bằng làm đồ đệ Trương Dịch
Cho nên tình huống năm nay có chút kỳ lạ. Các phòng ban đi đăng ký bác sĩ trao đổi với Bất Liệt Điên Quốc còn không bằng số người đăng ký làm đồ đệ của Trương Dịch thời gian trước! Mặc dù yêu cầu của bác sĩ trao đổi cũng là từ chủ trị trở lên… Nhưng điều này không khỏi quá kỳ quái đi! Sao vậy? Tất cả mọi người không muốn đi Bất Liệt Điên Quốc bồi dưỡng nữa à? Không muốn ra ngoài "mạ vàng" à? Viện Hiệp Hòa vẫn có không ít bác sĩ tốt nghiệp trong nước. Cơ hội tốt như vậy mà không đi ra ngoài "chạy" một vòng? Thật sự khiến mấy chủ nhiệm phòng đều không nghĩ ra. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Bất Liệt Điên Quốc đấy, một trong những cái nôi của phẫu thuật ngoại khoa đó! Không đi sao? Thậm chí có chủ nhiệm tìm đến môn sinh đắc ý của mình để làm công tác tư tưởng. Cố gắng để đủ danh ngạch, bản thân cũng hoàn thành nhiệm vụ. Không ngờ! Một người cũng không đồng ý! "Không đi, ta không đi, để ta đi Bất Liệt Điên Quốc còn không bằng để ta trở thành đồ đệ của Trương Dịch!" "Hây da, cái này…" Chủ nhiệm cũng nghẹn họng. Ai! Không có cách, người dưới không muốn đi, nhưng cấp trên lại yêu cầu phải hoàn thành chỉ tiêu. Mấy chủ nhiệm phòng liên hợp nghĩ cách, vừa dỗ vừa lừa, liền nói lần đi học tập này coi như đi du lịch Bất Liệt Điên Quốc. Việc học hay không không quan trọng, cũng không có chỉ tiêu bồi dưỡng. Thuần túy chỉ đi xem bệnh viện người ta một chút, tan làm về thì đi dạo, kiên trì một tháng rồi về. Lần này mới có người đồng ý đi! Du lịch công ty tài trợ, lại không có nhiệm vụ học tập, sao không nhận cơ chứ? Ngay cả Khang Ngạn Minh trong khoảng thời gian này cũng đang suy nghĩ xem rốt cuộc nên phái ai đi!
Văn phòng khoa cấp cứu.
Khang Ngạn Minh đang chuẩn bị điểm danh, ai bị gọi thì người đó đi. Trương Dịch vừa về đến thì đã thấy trong văn phòng người nào cũng có vẻ bất an. Sao lại thế này? Vừa rồi tiễn đám người nước ngoài về, mệt không tả được. Vừa về đến phòng, sao mọi người lại có vẻ mặt trời sắp sập đến nơi thế kia? Thấy Trương Dịch trở về, vẻ mặt khó xử của Khang Ngạn Minh mới có chút giãn ra. Hắn đi lên trước cười ha hả hỏi: "Trương Dịch à? Đám người nước ngoài kia tiễn về hết rồi hả?" Trương Dịch vừa uống nước vừa gật đầu: "Ừ, vừa mới tiễn, miệng cũng sắp khô cả rồi." Trên đường đi đổi đủ các loại ngôn ngữ, không khó, chỉ là đám người nước ngoài này nhiều chuyện quá. Mấy tiếng đồng hồ đều nói không ngừng, làm hắn cũng phải nói theo. "Ừm… Vậy… " Khang Ngạn Minh nhìn chằm chằm Trương Dịch, cười có chút gượng gạo. "Sao vậy chủ nhiệm? Có chuyện gì sao?" "Ha ha, không có gì, ta đang nghĩ xem nên cho ai đi Bất Liệt Điên Quốc bồi dưỡng đây." Còn chưa đợi Khang Ngạn Minh dứt lời. Mao Tiểu Viên và Trương Thịnh Vĩ mấy người đã lắc đầu liên tục: "Không không không, chủ nhiệm à, chúng con không đi đâu, có chết cũng không đi!" Đúng là vẻ mặt "thấy chết không sờn"! Nhìn mà Khang Ngạn Minh giận không thể phát tiết được! "Các ngươi nói cái gì vậy? Đi Bất Liệt Điên Quốc là hại các ngươi chắc? Cho các ngươi đi bồi dưỡng, đi 'mạ vàng', còn ra vẻ sắp c·h·ế·t sắp s·ố·n·g!" Mao Tiểu Viên bĩu môi: "Ôi chủ nhiệm ơi, đi Bất Liệt Điên Quốc có gì hay đâu, còn không bằng cố gắng quan hệ làm đồ đệ của Trương Dịch, hơn nữa Thái Nguyên Bồi kia chẳng phải không chịu đi sao? Để hắn đi mà!" "Hắn đi rồi!" "Vậy… Dù sao con không đi, với lại tháng sau có khi Trương Dịch đã bắt đầu phẫu thuật viễn trình với bên nước ngoài xinh đẹp rồi, con nhất định phải có mặt tận mắt chứng kiến Trương Dịch thành công!" Mao Tiểu Viên vừa nói xong, mấy người bên cạnh liền gật đầu ngay: "Đúng đúng đúng, nếu chúng ta đi Bất Liệt Điên Quốc bồi dưỡng thì chẳng phải không được thấy Trương Dịch phẫu thuật viễn trình sao? Không không không, con cũng không đi!" "Các ngươi…!" Khang Ngạn Minh chỉ vào đám ba ba tôn này. Muốn mắng mà lại không mắng được! Ai! Đổi lại là hắn, hắn cũng muốn xem Trương Dịch phẫu thuật viễn trình đó chứ. Nhưng viện lần này định chỉ tiêu là ba mươi người, khám gấp liền phân xuống hai người. Chẳng lẽ hai người mà cũng không tìm ra được à? Nếu là trước kia thì người nào cũng "sứt đầu mẻ trán" muốn ra nước ngoài "mạ vàng". Năm nay lại ngược lại, tất cả đều không muốn đi. Ai. Thôi vậy, chẳng phải điều này cũng nói rõ trình độ chữa bệnh của Hoa Quốc tăng cao sao? Khang Ngạn Minh nhìn mọi người trong phòng làm việc, lặng lẽ thở dài. Đột nhiên khóe mắt liếc thấy Trần Phương đang thu mình trong góc. Theo lý thuyết, Trần Phương không đủ tư cách tham gia hoạt động giao lưu này vì Trần Phương hiện tại chỉ tính là bác sĩ thực tập. Giống như bác sĩ bệnh viện tuyến dưới đến Hiệp Hòa bồi dưỡng vậy. Không có hợp đồng làm việc nên không tính là người của viện. Nhưng hiện tại có vẻ như chẳng còn ai dùng được! Biết đâu Trần Phương lại muốn đi? "Vậy, Trần Phương à, hay là ngươi…" Khang Ngạn Minh còn chưa dứt lời thì Trần Phương đã lập tức một bước đi đến trước mặt Trương Dịch, sau đó dùng dáng vẻ như chim non rúc vào người mà gục vào vai Trương Dịch, còn dùng giọng điệu nũng nịu nói: "Người ta không đi đâu~ người ta là người của Trương Dịch~ c·h·ế·t cũng là quỷ của Trương Dịch~" "Ọe ~!" "Ọe ~ nhổ!" "Biết ngay hai người có một chân mà ~!" "Trần Phương ngươi muốn c·h·ế·t à!" Ngay cả Trương Dịch cũng không nhịn được mà trợn mắt. Quá đáng rồi huynh đệ, đừng có hủy trong sạch của ta! Khang Ngạn Minh vẻ mặt ghét bỏ nhắm mắt lại. Mấy cái tên ba ba tôn này, ngày nào cũng làm ông tức c·h·ế·t thôi. "Mau cút đi! Nên làm gì thì làm đi!" Khang Ngạn Minh vung tay, đuổi mọi người đi. Mọi người như trút được gánh nặng, nhún nhún vai tranh thủ trốn cho nhanh. Khang Ngạn Minh cũng thật sự hết cách, ông ngẩng đầu nhìn Trương Dịch còn đứng lại chỗ cũ. "Trương Dịch à, vậy theo cậu thì nên chọn ai đây? Khoa mình chỉ tiêu là hai người, kiểu gì cũng phải tìm người đi chứ." Trương Dịch ngẩn người. Khá lắm! Sao lại đá vấn đề này cho ta thế… Chuyện tuyển người này, liên quan gì đến ta chứ? Đúng lúc này, Uông Vũ Phi xuất hiện! Vừa rồi hắn bận tiếp bệnh nhân nên Khang Ngạn Minh không tìm thấy hắn. Giờ thì hắn lại tự mình xuất hiện! Chỉ thấy Uông Vũ Phi ôm bệnh án đi về chỗ của mình. "Ừm? Mọi người đâu hết rồi? Đi đâu cả thế?" Uông Vũ Phi tâm trạng khá tốt nói một câu. Trong mắt Trương Dịch lóe lên một tia giảo hoạt, cố ý hỏi: "Khang chủ nhiệm, con nghe nói tổ hai năm nay định phái Dương Thải Ny đi Bất Liệt Điên Quốc bồi dưỡng? Thật không?" Khang Ngạn Minh là cáo già, sao có thể không hiểu được! Lập tức rất phối hợp gật đầu: "Đúng vậy! Lão Điền nói Dương Thải Ny muốn đi ra ngoài một chút, coi như đi du lịch ấy mà, cũng đồng ý luôn, đáng tiếc là tổ mình còn không ai đăng ký, ta cũng không biết phải chọn ai đi." Quả nhiên! Trương Dịch liếc mắt thấy tai của Uông Vũ Phi dựng đứng cả lên. Ha ha! Thế này chẳng phải là có người đi sao? Một giây sau, liền nghe thấy Uông Vũ Phi rất mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác hỏi: "Chủ nhiệm, tổ hai… Thật sự là Dương Thải Ny à?" Khang Ngạn Minh giả bộ tức giận nói: "Lừa ngươi làm gì, không tin thì thôi, dù sao ngươi cũng không đi." "Ai ai không không không, con không nói là con không đi à." "Sao? Ngươi muốn đi cùng Dương Thải Ny?" Uông Vũ Phi nhăn nhó hai cái: "Ừm… Cũng không hẳn ý đó, dù sao cũng chỉ có một tháng thôi, coi như đi chơi vậy, đi cũng được mà ~" Trương Dịch ở một bên nghe mà suýt nữa thì không nhịn được cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận