Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 507: Lại gặp Băng Băng ~ ngươi thật giống như so trước đó đẹp trai hơn một chút ~(hai chương cùng một chỗ)

Chương 507: Lại gặp Băng Băng ~ ngươi hình như so trước đó đẹp trai hơn một chút ~(hai chương gộp làm một)
Cả căn phòng bệnh chìm vào im lặng!
Chỉ thấy Trương Dịch đang cố định rồi điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt của dịch truyền.
Đứa bé trai mập mạp ban đầu ánh mắt không chút tinh thần, bỗng nhiên có chút sáng lên, ngẩng đầu hiếu kỳ liếc nhìn mặt Trương Dịch.
Dường như nó cũng đang nghĩ, bác sĩ này sao mà giỏi thế nhỉ? Trước đây lần nào tiêm, nó chẳng phải bị y tá đâm đến mấy lần mới xong. Không ngờ bác sĩ này một lần là được, mà đâm còn không đau nữa.
Cậu bé không nhịn được nhìn Trương Dịch thêm vài lần.
"Được rồi, cứ truyền dịch đi, da dưới mông bé mỡ dày, da cũng khá sẫm, khó nhìn thấy mạch máu, tiêm đúng là không dễ."
Vừa nãy gia đình người bệnh mới dịu đi chút tâm tình, lập tức lại nổi giận.
Chỉ vào mũi Trương Dịch nói: "Ngươi nói ai da mỡ dày hả? Có phải là lại ghét bỏ con ta béo không? Ngươi đừng tưởng ngươi là trai mà còn đẹp trai thì ta không dám động thủ với ngươi! Nhìn ngươi gầy gò thế kia, ngươi tưởng đánh thắng ta à?!"
Gia đình này đúng là dễ nổi nóng quá đi, cũng quá mẫn cảm. Mình béo nên cứ thấy ai nói một câu là nhục mạ, ức hiếp mình sao?
Trương Dịch còn chưa nói gì, mấy cảnh sát đằng sau đã vội vàng ngăn lại quát lớn: "Bình tĩnh chút đi! Cô đã động tay đánh y tá gây thương tích, giờ còn muốn động tay đánh bác sĩ nữa à? Bây giờ mời cô lập tức theo chúng tôi về đồn công an!"
Người nhà chống nạnh, ra vẻ rất Ngưu b·ứ·c: "Tôi không đi! Tôi phải đợi chồng tôi đến, ở đây trông con rồi tôi mới đi! Nếu con tôi có mệnh hệ gì, các anh chịu nổi trách nhiệm sao?"
"Đã có bác sĩ, y tá bệnh viện chăm sóc cho con cô, họ là chuyên gia, mời cô lập tức đi với chúng tôi!"
"Tôi không đi! Tôi không đi, tôi phải chờ lão công tôi tới rồi mới đi!"
Người nhà không chịu, cảnh sát khuyên can không được, rất nhanh liền chuẩn bị dùng biện pháp cưỡng chế.
Mặt y tá bị tát sưng chắc chắn được xem là tai nạn lao động.
Người nhà này đánh người cũng sẽ mang tội đánh người gây rối!
Có thể cho cô thời gian nhìn con mình truyền dịch đã là tạo điều kiện, cô còn muốn đợi lão công tới? Ai biết lão công cô bao giờ mới tới? Nếu một ngày không tới, những cảnh sát này sẽ phải ở đây chờ cô một ngày chắc? Cô nghĩ hay quá nhỉ, coi cảnh sát chỉ phục vụ mỗi mình cô chắc?
Rất nhanh, hai cảnh sát đã bắt người phụ nữ này đi một cách cứng rắn. Đương nhiên, bắt người cũng không dễ dàng, người phụ nữ này khỏe thì khỏe đấy, nhưng không chống lại nổi hai người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh. Cộng thêm hai bác sĩ thấy chướng mắt cũng đến giúp, lúc này mới mang được người nhà kia lên xe cảnh sát.
Nhưng tốn rất nhiều sức lực.
Người nhà từ hành lang khoa nhi, cho đến lúc vào thang máy, dọc đường kêu la khóc lóc, nói cảnh sát phi lễ, cảnh sát g·i·ế·t người đi, khiến người khác chú ý.
Nhưng những người qua đường xem náo nhiệt chỉ nhìn một chút, nghe ngóng vài câu là biết hết sự tình. Cô đánh mặt người y tá sưng lên, còn kêu la cái gì? Đúng là vừa ăn c·ướ·p vừa la làng mà.
Vở kịch nháo nhào này kết thúc, bác sĩ khoa nhi rất x·ấ·u hổ nhìn Trương Dịch nói: "Hôm nay thực sự là làm phiền Trương trợ lý, để anh phải đến một chuyến, cảm ơn anh."
Trương Dịch nhìn chiếc xe cảnh sát đã đi xa, rồi quay đầu hỏi: "Người này có thể vào được Hiệp Hòa khám bệnh, chắc là có quan hệ nhỉ? Cô ta quen ai trong bệnh viện vậy?"
Vị bác sĩ kia lắc đầu: "Tôi cũng không biết, nhưng người gọi điện cho tôi là chủ nhiệm khoa giáo vụ, chắc là cô ta quen người bên bộ phận hành chính thì phải."
Trương Dịch có vẻ suy tư nói: "Quan hệ, quan hệ, chỗ nào cũng là quan hệ, ai..."
Bác sĩ khoa Nhi cũng bất đắc dĩ, vỗ vai Trương Dịch nhỏ giọng nói: "Hết cách thôi, bệnh viện chúng ta lớn mà, lại là đứng đầu cả nước nữa. Một người chủ nhiệm quen một người, người lãnh đạo kia lại quen một người khác. Haizz, xã hội quan hệ mà, biết làm sao. Nhưng hôm nay thật sự cảm ơn anh, ban đầu chủ nhiệm khoa giáo vụ muốn tôi tìm y tá giỏi nhất, nhưng tôi thấy bà béo kia làm ầm ĩ quá, nên tôi nghĩ trực tiếp tìm anh đến dọa thì chắc chắn sẽ im miệng. Hiện tại xem ra tôi đã đúng, cảm ơn nha."
Trương Dịch khoát tay: "Không có gì."
"Vậy tôi đi bận đây, phòng có nhiều việc quá."
Nói vài câu rồi mọi người lại ai làm việc của người nấy.
"Trương Dịch, ngày mai là thứ năm đúng không? Anh mấy giờ đi đài truyền hình nhận phỏng vấn?"
Buổi chiều, vừa làm xong hai phần dặn dò của bác sĩ, đã nghe Trần Phương đột nhiên đến hỏi.
"Nghe nói là trưa mai phải đi rồi, còn phải trang điểm này nọ, nói chung là lên ti vi ấy mà, phải chỉnh tề một chút, còn phải duyệt lại kịch bản rồi diễn tập nữa, thật là phiền phức."
"À..."
Trần Phương vừa tỏ vẻ không được tự nhiên, lại vừa ấp úng.
Trương Dịch nhìn hắn một cái rồi hỏi: "Sao thế? Có gì à?"
Chỉ thấy Trần Phương nhìn quanh một lượt, rồi ghé sát vào tai Trương Dịch nhỏ giọng nói: "Trương Dịch, hay là chiều nay anh rảnh thì giúp tôi xem trĩ được không, tôi có hơi... Có hơi bị nặng rồi!"
Trương Dịch: ...??
"Cậu muốn tôi c·ắ·t cho cậu hả?"
Trần Phương liên tục gật đầu: "Đúng vậy, có ông anh miễn phí không dùng, chẳng lẽ tôi phải tìm người khoa hậu môn sao? Mấy người đó tôi cũng không quen."
Lúc này Trương Dịch mới cúi đầu nhìn qua 'cửa hậu' của Trần Phương. Khá lắm, mấy tháng không gặp, quả thực là lại "lớn mạnh" lên chút rồi.
"Có ngứa không?" Trương Dịch cười hỏi.
Trần Phương liếc hắn một cái: "Anh bảo có ngứa không? Bệnh trĩ mà không ngứa à? Tôi thật sự chịu hết nổi rồi mới tìm anh. Bình thường thấy anh bận quá, nên tôi nghĩ ngày mai anh đi đài truyền hình phỏng vấn cũng coi như là nghỉ ngơi, hay là... Sáu giờ chiều tan làm anh giúp tôi xem chút nhé? Vừa hay ngày mai tôi cũng nghỉ, vợ tôi cũng muốn qua đây, chăm sóc tôi hai ngày."
Trương Dịch cố nén cười gật đầu: "Được, không vấn đề gì, nhưng cậu phải đi rửa ruột đã."
"Hả? Kỹ thuật của anh mà tôi vẫn phải rửa ruột sao? Tôi còn tưởng... anh có thể giải quyết cho tôi nhanh gọn chứ..."
Trương Dịch vội lùi về sau vài bước: "Thôi thôi thôi, buổi chiều cậu tự đi tìm y tá cho cậu rửa ruột đi, chưa bơm tốt đừng tới tìm tôi, tôi kỹ thuật tốt là kỹ thuật tốt của tôi, nhỡ cậu bị gây tê có hiệu quả, phân trong lỗ đ·í·t mà tuôn ra đầy người tôi thì sao?"
"Được thôi được thôi, vậy tôi... tôi làm xong tìm anh, nhanh gọn lẹ nhé, tốt nhất là có thể xuống g·i·ư·ờ·n·g luôn kiểu đó."
Trương Dịch đánh giá Trần Phương từ trên xuống dưới, chế nhạo nói: "Sao thế? Sao mà vội xuống g·i·ư·ờ·n·g vậy? Vội vàng làm gì thế~?"
"Đồ cẩu độc thân lắm chuyện làm gì?"
Trương Dịch: --...
Tối sau khi tan làm, Trương Dịch đã tự tay chuẩn bị cho Trần Phương.
Vốn cũng chỉ là cắt trĩ thôi, lại là người một nhà, bác sĩ phẫu thuật chính là Trương Dịch.
Trần Phương yên tâm hết chỗ nói.
Có Trương Dịch ở đó, cho dù m·ô·n·g hắn mọc nhọt Trương Dịch cũng có thể cắt bỏ một cách hoàn hảo, không hề gây tổn thương.
Sau khi thu xếp thỏa đáng, Trần Phương yên tâm c·ở·i quần nằm lên bàn phẫu thuật.
Giống hệt một con cừu non chờ bị xẻ thịt~
Nhưng mà, Trương Dịch sẽ không xuống tay như ý hắn, trả thù vụ Trần Phương sáng nay nói hắn là cẩu độc thân....
Sáng ngày hôm sau, Trương Dịch thu dọn một chút rồi xuất phát đến Đài truyền hình Đế Đô.
Đài truyền hình Đế Đô cách bệnh viện Hiệp Hòa khoảng bảy tám cây số, chưa đi vào đã thấy logo đài truyền hình treo trên cao các tòa nhà.
Trước kia khi còn đi học cũng chỉ đi ngang qua Đài truyền hình Đế Đô hai lần, cho tới bây giờ chưa thật sự vào trong xem. Hôm nay thật may mắn, có thể vào trong xem một chút.
Xe dừng trước cửa, Trương Dịch gọi điện thoại cho vị đạo diễn Hoàng.
Rất nhanh, mấy người đàn ông mặc áo có in logo Đài truyền hình Đế Đô đi ra.
"Chào anh, chào anh! Xin hỏi anh là Trương Dịch ạ?"
Trương Dịch lần lượt bắt tay với họ: "Đúng vậy, là tôi."
"Chào anh! Tôi là biên tập chương trình Hoàng Minh, rất hân hạnh được gặp anh."
Khách sáo vài câu rồi mọi người cùng nhau đi vào trong đài truyền hình.
Trên đường đi, Hoàng Minh cũng nói với Trương Dịch sơ qua quy trình của chương trình lần này.
Đầu tiên duyệt kịch bản, sau đó định trang, trong khi định trang sẽ ăn nhẹ chút đồ ăn, sau đó thay trang phục.
Trang phục thực ra cũng là áo khoác trắng, chỉ có điều bên trong mặc áo sơ mi và cà vạt.
Tóm lại là lên ti vi phải chỉnh tề, đẹp trai một chút mới được.
Sau đó lên sân khấu diễn tập một lần rồi chính thức ghi hình.
"À đúng, tổng đạo diễn cân nhắc đến thời lượng chương trình, nên lần này chương trình phỏng vấn chuyên biệt của anh sẽ đổi thành hình thức trực tiếp, vậy nên những kiến thức khoa học về cấp cứu anh nên học thuộc lòng nhé."
Trương Dịch nhướng mày: "Không phải ghi hình mà là trực tiếp sao?"
"Đúng đúng đúng, thật sự xin lỗi, sáng nay mới thông báo, vì lịch phát sóng phim truyền hình sắp tới nên quá bất tiện, phiền anh phải cố gắng chút."
"Thôi thôi được rồi, không cần cố, tôi nhớ hết cả rồi."
Thấy Trương Dịch nói vậy, Hoàng Minh cũng yên tâm hơn nhiều.
Đột nhiên, Trương Dịch lại hỏi: "À, mà lần này ai sẽ là người dẫn chương trình vậy?"
"Người dẫn chương trình à? Chờ chút, cô ấy chắc là tới rồi, tôi xem cô ấy ở đâu."
Nói rồi, Hoàng Minh ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Cuối cùng, ở phía dưới trường quay không xa, nhìn thấy một người.
"Này, Băng Băng? Mau tới đây, vị này là bác sĩ Trương, người sẽ được phỏng vấn kỳ này."
Hả? Băng Băng?
Không trùng hợp vậy chứ?
Là Uông Băng Băng ở đài truyền hình Vân Tỉnh sao? Không thể nào?
Trong lúc còn đang nghĩ ngợi, Trương Dịch quay đầu lại...
Ối! Thật đúng là cô ta!
Sao cô nàng này lại tới Đài truyền hình Đế Đô rồi?
Ánh mắt Trương Dịch lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức trở lại bình thường.
Chỉ thấy Uông Băng Băng vẫn là mái tóc xoăn dài gợn sóng, diễn tả đúng chuẩn bốn chữ "gợi cảm la lỵ".
Cũng đúng, dung mạo xinh đẹp, dáng người tốt, năng lực làm việc có vẻ cũng khá. Đến được Đế Đô cũng không phải là chuyện lạ.
"Chào anh bác sĩ Trương, chúng ta lại gặp nhau rồi ~"
Uông Băng Băng đưa ngón tay thon dài trắng trẻo ra, Trương Dịch liếc nhìn rồi bắt tay một cái.
Hoàng Minh bên cạnh sững sờ rồi bật cười nói: "Ha ha, hai người quen nhau à?"
Trương Dịch không nói gì, Uông Băng Băng lại cười tươi rói: "Đúng vậy, trước đây tôi đã phỏng vấn bác sĩ Trương một lần rồi, lúc đó vẫn còn ở Vân Tỉnh, đúng không bác sĩ Trương?"
"Ừ." Trương Dịch nhàn nhạt gật đầu.
Hoàng Minh lập tức vỗ tay: "Này nhé, sao cô không nói sớm hả Băng Băng, còn giấu diếm chúng tôi nữa, biết thế đã để cô giúp liên lạc với bác sĩ Trương sớm hơn rồi."
Uông Băng Băng khoanh tay lại, có chút bất đắc dĩ nhưng lại ấm ức nói: "Đạo diễn Hoàng à, cái này không thể trách tôi được nhé ~ tôi có số liên lạc của bác sĩ Trương đâu, ngược lại tôi muốn liên lạc cũng không được mà ~ đúng không?"
Vừa nói, Uông Băng Băng còn cố tình liếc nhìn Trương Dịch một cái.
Trương Dịch có chút mơ hồ.
Chuyện gì vậy?
Nhìn tôi làm gì?
Chỉ phỏng vấn một lần, cũng chẳng phải người quen biết nhau cả, không có số liên lạc cũng bình thường mà.
"Ha ha, thì ra là thế, vậy mọi người tranh thủ thời gian duyệt kịch bản trước đi, rồi lát nữa đi định trang."
Hoàng Minh giới thiệu cho Trương Dịch mấy người phụ trách tổ chương trình cùng với biên tập, quay phim rồi đi bận việc.
Trong văn phòng chỉ còn lại Trương Dịch và Uông Băng Băng.
"Vậy thì chúng ta duyệt kịch bản trước nhé." Trương Dịch nói.
Uông Băng Băng lại không trả lời, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Trương Dịch.
Trương Dịch bị nhìn có chút khó hiểu bèn hỏi: "Sao vậy? Nhìn tôi làm gì?"
"Không có gì, chỉ là cảm thấy mấy tháng không gặp, bác sĩ Trương sao lại đẹp trai hơn một chút thế nhỉ?"
Trong lòng Trương Dịch không khỏi liếc mắt.
Ông đây lúc nào cũng đẹp trai có được không?
Hơn nữa chiêu cũ rích này cô còn dùng được sao? Chiêu tán gái mấy năm trước cô nàng này định dùng lên người mình hả?
Trương Dịch cười nhẹ một tiếng, khách khí nói: "Đâu có, Uông đại mỹ nữ cô mới là càng ngày càng xinh đẹp đấy."
Trương Dịch chỉ là nói khách khí, không ngờ Uông Băng Băng lại thật vội truy hỏi: "Thật á? Chỗ nào xinh đẹp hơn rồi?"
"À... Cái này thì... chỗ nào cũng xinh đẹp, chỗ nào cũng xinh đẹp."
Trương Dịch qua loa cho xong, cũng không biết Uông Băng Băng là thật hay giả tin, dù sao cô sau khi nghe xong cười rất vui vẻ.
Trương Dịch thầm nghĩ, phụ nữ quả nhiên nông cạn, khen cô xinh đẹp là cười sung sướng như vậy sao?
Haiz, đúng là không thể khen được mà.
Rất nhanh, hai người vào chủ đề chính.
"Tiếp theo, chúng ta xin hoan nghênh bác sĩ Trương Dịch khoa cấp cứu bệnh viện Hiệp Hòa Đế Đô đến với chương trình « Lớp học y khoa » của chúng ta. Sau đó anh sẽ bắt đầu vào sân chào hỏi mọi người, nói trước ống kính.""
"Chào mọi người, tôi là Trương Dịch, rất vui khi được đến với chương trình « Lớp học y khoa », cùng mọi người chia sẻ một số kiến thức y học thường thức.""
"Không cần không cần, đoạn này không cần câu phía sau đâu, anh cứ giới thiệu trực tiếp thôi, câu phía sau tôi sẽ nói tiếp, sau đó anh lại nói câu này..."
Cùng lúc đó.
Tài khoản chính thức của Đài truyền hình Đế Đô cũng thông báo một tin tức.
Thông báo, Trương Dịch sẽ tham gia chương trình « Lớp học y khoa » trực tiếp lúc 7 giờ 30 tối nay trên kênh 1 Đế Đô.
Sẽ cùng người dân chia sẻ nhiều kiến thức nhỏ về cấp cứu thường dùng trong cuộc sống hàng ngày.
Tin tức vừa được đăng tải, lập tức được nhiều kênh truyền thông đăng lại.
Tin tức nhanh chóng lan rộng, gây ra nhiều cuộc thảo luận của cộng đồng mạng.
Cư dân mạng Nữu Cỗ Lộc · Giả Huyên bình luận: "Ôi trời! ! Lão công của tui đến rồi! ! Tối nay có thể nhìn thấy chồng mạng của tôi rồi! Tôi nhất định sẽ xem đúng giờ!"
Cư dân mạng cưỡi h·e·o dạo phố bình luận: "Thật hay giả? Mà mời được Trương Dịch làm chương trình á?"
Cư dân mạng Lãnh t·h·iếu, mạch thành không bình luận: "Bác sĩ không lo ở bệnh viện mà chạy lên TV làm gì? Muốn làm minh tinh à?"
Cư dân mạng Phi Phi h·e·o bình luận: "Toàn âm dương quái khí mà, người ta bác sĩ Trương bận bịu tranh thủ thời gian tới tham gia chương trình là vì muốn phổ biến cho mọi người những kiến thức cấp cứu nhỏ, mấy người chua chát kia không muốn xem thì thôi đi, còn rất nhiều người muốn học đây này."
Internet là một nơi có thể cho người ta tha hồ phun nước bọt.
Cũng không ai thấy mặt bạn, cũng không ai quản bạn.
Vậy nên muốn nói gì thì nói.
Trương Dịch cũng không quan tâm.
Dự định ban đầu của hắn là hy vọng có thể để nhiều người được phổ cập kiến thức y học thường thức, đạt được mục đích đó là được, những chuyện khác cứ tùy tiện nói thế nào thì nói.
Rất nhanh, trong nhóm bạn học cũng có người nhìn thấy tin tức này.
Mọi người bắt đầu liên tục tag tên Trương Dịch.
Lý Tú Huệ: "Tui dựa! ! @ Trương Dịch cậu đi ghi hình chương trình rồi hả?! Vẫn là trên kênh 1 Đế Đô nữa chứ!"
Vương Tĩnh: "Thật hay giả? Kênh 1 Đế Đô?"
Trần Vũ Hàm: "Tôi xem tin tức thì thấy giống như là bảy giờ tối nay rưỡi thì phải, có thể xem trên kênh 1 Đế Đô hoặc trên APP của kênh Đế Đô."
Lưu Tử Phi: "Cái gì? Trương Dịch lên sóng kênh 1 Đế Đô rồi á?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận