Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 866: hận không thể đem Trương Dịch chia tám khối!

Chương 866: hận không thể chia Trương Dịch ra làm tám!
Tất cả mọi người đều muốn một người tài giỏi như Trương Dịch. Đáng tiếc, Trương Dịch chỉ có một. Mấy vị lãnh đạo nhỏ của các khoa khác đến xem náo nhiệt đều hận không thể chia Trương Dịch ra làm tám. Ngươi một miếng, ta một miếng ~ Hắn một miếng, ta một miếng ~ Nàng một miếng, ta lại đến một miếng để chia nhau. Như vậy, mỗi khoa đều có thể học được chân truyền của Trương Dịch ~!
"Huấn luyện kỹ thuật đặt ống hút dịch màng phổi sao?" Trương Dịch hơi suy tư rồi gật đầu: "Ừm, ý tưởng này cũng không tệ, có thể cân nhắc. Vậy đi, nếu ta có thời gian rảnh thì sẽ đích thân huấn luyện cho mọi người, còn không thì dùng ca phẫu thuật hôm nay hoặc ca của viện trưởng Kim để làm video hướng dẫn. Ai có gì không hiểu thì có thể hỏi ta, ta sẽ không giấu diếm điều gì."
"Oa! Cảm ơn viện trưởng Trương!"
"Tốt! Tôi sẽ báo cho mọi người trong khoa!"
"Tuyệt vời! Lại được học tập, tôi thích học!"
Trương Dịch rất hào phóng, đặc biệt là trong lĩnh vực học thuật. Thực tế, trong lĩnh vực y học, nơi mà kỹ thuật là thứ quyết định vị trí dẫn đầu, nếu một số chuyên gia, chủ nhiệm nhóm nghiên cứu ra một kỹ thuật mới và nổi tiếng trong nước nhờ kỹ thuật đó, thì cơ bản nhóm đó sẽ không bao giờ dạy thao tác cốt lõi cùng kỹ thuật đó cho người ngoài.
Đây là thứ để họ kiếm cơm, dạy cho người khác, sau một thời gian nó sẽ lan rộng khắp nơi, vậy làm sao họ dựa vào kỹ thuật đó để kiếm tiền được? Cho dù có dạy cũng phải đợi một hai năm sau khi kỹ thuật đó đã lỗi thời rồi mới phổ cập cho các bác sĩ khác. Thời nay, bác sĩ giỏi không phải là ít, nhưng bác sĩ giỏi cũng phải sống, cũng phải kiếm cơm nuôi gia đình. Cho nên người ta cũng phải kiếm tiền.
Còn Trương Dịch, người luôn sẵn lòng và vô tư cống hiến những kỹ thuật mới hoặc thiết bị mới do mình phát minh cho mọi người, lại còn đích thân chỉ đạo cho các bác sĩ trẻ, thì quả thật hiếm có như của quốc bảo. Cũng là do bản thân Trương Dịch quá ưu tú, quá mạnh mẽ. Một mặt, hắn hy vọng y học Hoa Quốc sẽ ngày càng phát triển, có nhiều bác sĩ giỏi xuất hiện trên giường bệnh để giúp đỡ người dân. Mặt khác, hắn rất có năng lực, không sợ người khác vượt qua mình. Thậm chí, có lẽ chính hắn cũng rất hy vọng có người có thể vượt qua hắn.
Loại cảnh giới này, người có được thì không ai ở cùng một cấp độ cả. Hơn nữa, hắn còn trẻ như vậy mà tư tưởng đã vượt xa tuổi tác của mình. Xét cho cùng, hắn cũng chỉ là một thanh niên hơn 20 tuổi, thậm chí còn chưa ba mươi. Nhiều bác sĩ cùng tuổi với hắn, có người còn đang học nghiên cứu sinh, có người còn đang vội vàng tìm việc làm. Còn Trương Dịch, từ lâu đã có lương một năm mấy triệu… à không, là lương một năm hàng chục triệu. Cho nên mới nói là không cùng cấp độ, không chỉ tư tưởng mà ngay cả túi tiền cũng không bằng.
Trong phòng phẫu thuật, sau ca phẫu thuật thành công, không khí quả nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều. Nhưng ở bên ngoài phòng phẫu thuật lại không lạc quan như vậy.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, trên ghế dài. Lục Cao và những người thân thích trong nhà đã đến đông đủ, ai nấy đều lo lắng chờ đợi bên ngoài. Bọn họ không biết tình hình bây giờ ra sao. Tất nhiên, việc bọn họ lo cho tính mạng của Lục Nguyên hay là lo cho tương lai của tập đoàn thì không ai biết. Lục Cao cũng lười truy đến cùng.
Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại di động vang lên dồn dập. Đang hoàn toàn đắm chìm trong nỗi lo cho cha mình, Lục Cao hồn nhiên không biết điện thoại của mình đang reo. Lục Phong bên cạnh vỗ vai hắn: “Tiểu Cao, điện thoại của ngươi kìa.”
“Hả? À… Tốt, ta biết rồi.” Lục Cao lúc này mới thất thần lấy điện thoại ra xem ai gọi. Số của một con chó săn nào đó. Lục Cao hiện tại không rảnh nghe những lời nịnh bợ đó, nên không cần suy nghĩ đã cúp máy ngay. Không ngờ một phút sau, một tin nhắn đến: “Đại ca! Anh lên tin tức rồi! Còn là cùng Trương Dịch cùng lên!”
Đôi mắt thất thần của Lục Cao lúc này mới dần dần tập trung trở lại. Lên tin tức? Chuyện gì xảy ra? Sao lại cùng Trương Dịch lên tin tức? Lục Cao vội mở điện thoại ra xem. Hóa ra là hình ảnh mình quỳ gối trước mặt Trương Dịch buổi chiều nay. Chắc là mấy người vây xem lúc đó quay lại rồi đăng lên mạng. Góc quay video rất nhiều, chắc nhiều người cùng quay.
Nhìn thấy video, Lục Cao có một thoáng cảm thấy xấu hổ, có chút mất mặt. Thậm chí hắn còn mở phần bình luận dưới video ra xem. Trong khu bình luận, đa phần là lên án hắn.
“Gì?! Chẳng lẽ cứ quỳ xuống là bác sĩ Trương phải giúp à? Bắt cóc đạo đức!”
“Bác sĩ Trương đừng mềm lòng! Coi chừng nông phu và rắn nhé!”
“Giờ thì biết cầu Trương Dịch hả? Lúc trước thì làm gì? Tôi nghe nói trước kia lúc còn học ở trường, cái tên Lục Cao Lợi này dùng quan hệ tước đoạt tư cách ở lại bệnh viện lớn của bác sĩ Trương đấy! Thật là quá xấu xa!”
“Cút! Quỳ xuống cũng không được! Bác sĩ Trương đừng giúp hắn!”
Những tiếng chửi rủa dường như xuyên qua màn hình điện thoại di động truyền đến tai Lục Cao. Lục Cao trong lòng không khỏi bối rối, còn có chút sợ hãi. Bị nhiều người chửi như vậy, người nào yếu bóng vía chắc đã sợ phát khóc. Nhưng nghĩ lại, những lời chửi rủa này là gì chứ? Việc mình quỳ xuống tính là gì? So với tính mạng của cha ruột, nó có đáng gì? Chỉ cần có thể để Trương Dịch nhận lời phẫu thuật, chỉ cần Trương Dịch bằng lòng, Lục Cao thực sự sẵn sàng làm chó cho Trương Dịch cưỡi hoặc sủa.
Cho nên, sau một hồi suy nghĩ, Lục Cao sợ thì sợ nhưng cũng cố gắng không xem mấy tin vớ vẩn trên mạng nữa. Thậm chí cả những tin nhắn và tin wechat hắn cũng lười đọc. Bởi vì lúc này, còn có những chuyện quan trọng hơn. Đó chính là chờ đợi! Chờ đợi ca phẫu thuật thành công!
Lục Cao cất điện thoại vào túi, Lục Phong nghiêng đầu nhìn hắn vài lần rồi không hỏi gì thêm, cũng dời mắt về phía cửa phòng phẫu thuật. Mấy cặp mắt cứ nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật. Lúc này, bọn họ vô cùng mong đèn chữ “Đang phẫu thuật” trên cửa tắt đi thật nhanh. Nhưng một giây sau lại cảm thấy nếu đèn tắt nhanh vậy, chẳng phải là có nghĩa ca phẫu thuật thất bại sao? Nghĩ vậy, liền lại hy vọng thời gian phẫu thuật kéo dài ra một chút. Mà thời gian phẫu thuật càng dài thì có nghĩa là có thể đã xảy ra vấn đề.
Đúng lúc suy nghĩ lung tung như vậy, thì đèn chữ “Đang phẫu thuật” trước cửa cuối cùng cũng tắt! Lục Cao và cả nhà lập tức kích động đứng lên! Vừa lo lắng vừa sợ hãi. Lo rằng kết quả ca phẫu thuật này không phải như ý. Lại sợ nó là thật, nhưng kết quả lại không tốt đẹp.
Một lát sau, một cô y tá bước ra đầu tiên từ phòng phẫu thuật, cô ta hướng ra ngoài cửa hỏi: “Người nhà Lục Nguyên có ở đây không?”
“Có! Tôi đây! Tôi là con trai ông ấy!”
“Tôi! Còn có tôi! Chúng tôi đều là người nhà!” Lục Cao xông lên đầu tiên, những người khác cũng theo sát phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận