Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 279: Chúng ta là thật gặp được có y đức thầy thuốc tốt

"A?" Nghe xong lời Trương Dịch nói, cả hai ông cháu đều sững sờ. Đôi mắt trong veo của cô bé lại thoáng hiện lên một tia vui mừng, nhưng ngay lập tức lại biến mất. Cô ngẩng đầu nhìn Trương Dịch, đáy mắt lần nữa lộ ra vẻ mong chờ. Thật sao? Y viện... Thật có thể phẫu thuật miễn phí sao? Trương Dịch nhìn vào mắt cô bé khẳng định nói: "Các người cứ yên tâm, ta là bác sĩ của bệnh viện này, nói chuyện chắc chắn. Bệnh viện chúng ta có quỹ phúc lợi công ích chuyên để cứu trợ bệnh nhân nghèo, chi phí phẫu thuật của các người bệnh viện hoàn toàn có thể miễn phí." "A? Đây là... Đây là thật sao?!" Ông lão cố gắng ngẩng đầu nhìn Trương Dịch, vẻ mặt không thể tin lặp lại. "Thật đấy, các người xem công tác bài của ta này, trên đó có ghi bác sĩ khoa cấp cứu Trương Dịch này, ta còn có thể lừa các người sao?" Ông lão mở to mắt nhìn một chút, ông cũng không tiện nói mình không biết chữ, liền kích động nắm lấy tay Trương Dịch nói: "Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ Trương!" "Mau tới đây, Tiểu Hoa, nhanh cảm ơn bác sĩ Trương!" Cô bé bị ông nội kéo đến trước mặt Trương Dịch, chỉ thấy trong mắt nàng rơm rớm nước mắt nhỏ nhẹ mở miệng: "Cảm ơn... Bác sĩ Trương." Những đứa trẻ bị hở hàm ếch so với ai hết đều mong muốn có một gương mặt khỏe mạnh. Cho nên, tâm trạng của cô bé này Trương Dịch rất có thể hiểu được. "Không sao, các người ăn cơm trước đi, ăn xong thì trực tiếp đến phòng khám vừa nãy tìm bác sĩ Triệu, chuyện phí phẫu thuật ta đã nói với ông ấy rồi." "Ôi chao, bác sĩ Trương, cậu thật sự là người tốt, cảm ơn cậu!" Cho đến khi Trương Dịch đã đi xa, ông lão vẫn không ngừng cảm tạ. Nhìn bóng lưng Trương Dịch đi khuất, cô bé nghẹn ngào hỏi: "Ông ơi, có phải chúng ta đã gặp được người tốt không?" Hốc mắt ông lão cũng có chút ướt át: "Đúng vậy Tiểu Hoa, chúng ta đã gặp được thầy thuốc tốt rồi, mau ăn đi con, lần này cả hai ông cháu mình đều có cơm ăn rồi." "Vâng ạ ~" Tiểu Hoa vui vẻ gật đầu. Vì tiết kiệm tiền, buổi sáng ông lão chỉ mua một cái bánh bao và một cốc sữa đậu nành, đều cố gắng nhét cho Tiểu Hoa ăn. Bây giờ bụng ông cũng đói meo, cầm hộp cơm lên liền bắt đầu ăn từng miếng từng miếng. Tại cửa phòng cấp cứu, thấy hai ông cháu ăn rất ngon, Trương Dịch cũng yên tâm. Hơn hai giờ chiều, Triệu Tuyền nhắn tin nói rằng ông lão đã chuẩn bị nhập viện. Trương Dịch vội vàng đến quầy thu ngân ở tầng một. Anh lấy một vạn năm ngàn tệ từ quỹ công ích buổi trưa, giả danh nạp vào tài khoản khám bệnh của cô bé. Nhân viên thu ngân thấy Trương Dịch, lại kinh ngạc! Không nhịn được hỏi lại lần nữa: "Trợ lý Trương? Ngài lại lại lại giúp người bệnh ứng trước tiền sao?!" Mấy lần qua lại, hình tượng của Trương Dịch trong lòng các nhân viên thu ngân này đều trở nên cao thượng. Trương Dịch cười lắc đầu nói: "Không có, đây chẳng phải tiền trong quỹ công ích sao, người bệnh là một bé gái bị hở hàm ếch, khoản quỹ này đương nhiên phải có đất dụng võ rồi." Nhân viên thu ngân lúc này mới ngộ ra nhẹ gật đầu: "Thì ra là vậy, tôi còn tưởng trợ lý Trương lại định giúp người bệnh bỏ tiền ra chứ." Ở phía sau, hai ông cháu nghe được những lời này, nhìn Trương Dịch ánh mắt không còn chỉ có cảm kích nữa. Mà còn là sự tôn kính xuất phát từ tận đáy lòng. Bọn họ... thật sự đã gặp được một vị thầy thuốc có y đức tốt... 【Đinh! Điểm cảm ân +200!】 Trương Dịch vừa hoàn thành xong thủ tục thì nghe thấy tiếng nhắc nhở trong đầu. Ngẩng đầu lên, mới phát hiện hai ông cháu đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp. Trương Dịch cũng không nói gì, trực tiếp giao thẻ khám bệnh và phiếu nộp tiền cho Triệu Tuyền nói: "Tiền đã nộp giả danh một vạn năm ngàn rồi, sau này thiếu thì cậu lại báo cho tôi." "Được, vậy tôi dẫn họ lên làm thủ tục nhập viện trước." Triệu Tuyền vừa muốn dẫn người đi, Trương Dịch lại vội gọi họ lại: "Này chờ đã." "Cái đó, ca phẫu thuật của đứa nhỏ này để tôi làm đi, cậu sắp xếp ổn thỏa rồi thì báo cho tôi một tiếng." Triệu Tuyền trong lòng muốn khóc, nhưng bên ngoài vẫn cười gật đầu nói: "Được... Được trợ lý Trương... Sắp xếp ổn thỏa tôi sẽ báo cho anh..." Tuy rằng nụ cười của ông còn khó coi hơn khóc, nhưng Trương Dịch chẳng thèm để ý đến những điều này. So với các bác sĩ khoa ngũ quan và chỉnh hình, anh càng tin tưởng kỹ thuật của mình hơn. Bệnh viện thành phố thật ra mấy năm trước cũng đã từng có ý định thành lập một khoa chỉnh hình riêng. Dù sao, ngành này cũng có thể kiếm tiền. Có điều bây giờ khoa chỉnh hình vẫn chưa tách riêng, mà đang tạm thời sáp nhập chung vào khoa ngũ quan làm một phòng. Nếu như ca phẫu thuật này giao cho bác sĩ khoa ngũ quan làm, e rằng sẽ để cả bác sĩ khoa chỉnh hình cùng lên. Nghĩ đi nghĩ lại, Trương Dịch vẫn quyết định tự mình phẫu thuật thì càng chắc chắn hơn. Sở dĩ, bệnh hở hàm ếch nên phẫu thuật trong vòng 3 - 6 tháng tuổi, là vì khi còn nhỏ, sẹo sẽ phục hồi tốt hơn. Chậm nhất thì cũng phải hoàn thành phẫu thuật trước tám tuổi. Vì sau tám tuổi đến trước mười một tuổi, phần hở hàm ếch vẫn còn cần hoàn thành cấy ghép xương ổ răng. Bởi vì độ tuổi 9-11 là thời điểm răng nanh mọc, cần phải tạo điều kiện thuận lợi cho răng nanh mọc ra trước thời gian này. Trên đường về phòng khám cấp cứu, Trương Dịch luôn suy nghĩ về phương án phẫu thuật cho Tiểu Hoa. Tiểu Hoa bị hở hàm ếch ở bên phải, phía bên dưới lỗ mũi phải bị thiếu hụt. Không bằng dứt khoát hoàn thành luôn một lần chữa trị hở hàm ếch, cộng thêm cả cấy ghép xương ổ răng thì tốt hơn. Tuổi của Tiểu Hoa cũng lớn rồi, dứt khoát làm một lần cho xong. Tránh việc sau này phải làm thêm một lần dao kéo nữa. Sau khi mô phỏng tốt phương án, Trương Dịch liền định hôm nay sẽ tan làm sớm một chút để về nhà, tranh thủ thời gian luyện thêm phẫu thuật. Lúc này, khoa ngũ quan. Khoa ngũ quan khó khăn lắm mới có một ca hở hàm ếch! Trưởng khoa Uông Vệ Binh đang xoa tay! Hơn mấy tháng rồi không có ca phẫu thuật chữa trị hở hàm ếch, hôm nay cuối cùng lại có thể làm rồi! Thuận tiện còn có thể mang theo đệ tử mới, để bọn họ vào phòng phẫu thuật xem một chút. Thấy trưởng khoa ngũ quan kích động như vậy, Triệu Tuyền có chút không nỡ nói thật. Thấy Uông Vệ Binh cầm bệnh án của Tiểu Hoa chuẩn bị xuống phòng bệnh xem bé, Triệu Tuyền mới vội vàng mở miệng: "Cái đó... Trưởng khoa Uông... Ngài đợi một chút!" Uông Vệ Binh quay đầu lại: "Sao vậy? Còn có chuyện gì à?" "Cái đó... ca của đứa trẻ này... Trợ lý Trương nói, anh ấy muốn tự phẫu thuật chính... cho nên..." Tròng mắt Uông Vệ Binh trợn trừng: "Cái gì đồ chơi? Trương Dịch muốn phẫu thuật chính á?!" Triệu Tuyền liên tục gật đầu: "Dạ dạ!" "Mẹ nó! Trương Dịch sao lại đến cả phẫu thuật khoa ngũ quan của chúng ta cũng muốn giành thế! Khoa tim mạch anh ta muốn cướp, khoa xương anh ta cũng muốn cướp, nghe nói cả khoa gây mê anh ta cũng đòi! Bây giờ ngay cả khoa ngũ quan của chúng ta cũng không tha á!" "Đúng, anh ta nói muốn làm phẫu thuật này, vậy anh ta có nói đến thành không? Phần trăm cũng tính cho anh ta?" Uông Vệ Binh đột nhiên hỏi. Triệu Tuyền lắc đầu: "Không biết ạ? Chắc là... Chắc cũng tính cho anh ta chứ ạ? Dù sao cũng là anh ta phẫu thuật chính. Nhưng mà tôi cảm thấy chắc Trương Dịch cũng không thiếu chút đó đâu..." "Không được! Sao có thể để Trương Dịch ngang ngược như vậy?! Khoa nào cũng xem qua loa, thì có thể đảm bảo khoa nào anh ta cũng tinh thông sao? Khác ngành như cách núi, nhất là trong bệnh viện, khác khoa cũng có thể coi là khác núi! Phẫu thuật thì thôi đi, còn muốn cướp lợi ích của phòng chúng ta à?! Nếu anh ta cứ làm lâu dài như thế này, vậy bác sĩ khoa của chúng ta còn kiếm tiền làm sao mà trả lương chứ?! Hơn nữa chúng ta không phải là không thể làm phẫu thuật này!" Nói xong, Uông Vệ Binh liền vội vã rời khỏi khoa ngũ quan. Triệu Tuyền ở phía sau gọi: "Này trưởng khoa, ngài đi đâu thế?!" "Đi tìm viện trưởng Tiền!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận