Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 579: Quốc tế y học triển lãm hội bắt đầu!

Chương 579: Hội nghị triển lãm y học quốc tế bắt đầu!
Không chỉ Vương Hải Thanh, toàn bộ đám bạn học trong nhóm khi thấy Trương Dịch nói câu này đều im lặng hồi lâu.
Ngoài màn hình điện thoại, từng người đều không nhịn được thốt ra mấy câu đậm chất quốc túy:
"Ngọa Tào? Trương Dịch có thể đi tham gia cái triển lãm này á?"
"Ngọa Tào! Ghen tị đến mức hàm răng ta sắp cắn nát rồi!"
"Không hổ là Trương Dịch, ở Hiệp Hòa nhiều đại lão như vậy, mà chỉ có ba suất, hắn thế mà lại chiếm được một suất... Ghê thật! Ngưu b·ứ·c, ngưu b·ứ·c!"
Bên kia, Trương Dịch thấy trong nhóm không ai nói gì thì không nhịn được bật cười.
Sao thế? Nghe tin ta đi dự hội nghị mà câm nín hết rồi à??
Chờ một lúc lâu mới thấy Vương Hải Thanh nhắn một câu:
"Ba ba ~ có thể dẫn theo đứa con to xác này của ba đi cùng không ~?"
"Ha ha ha." Trương Dịch bật cười thành tiếng ngay trên điện thoại.
Thằng nhóc này cũng thức thời ghê ha, lập tức đã gọi ba ba rồi?
Nhưng mà đáng tiếc, hội nghị lần này toàn nhân vật quan trọng, hắn không thể dẫn theo người khác được.
Lãnh đạo ủy ban vệ sinh Đế Đô cũng muốn đến, có vẻ quan phương cũng khá coi trọng hội nghị triển lãm lần này.
Sau khi 'thổi Ngưu b·ứ·c' một hồi trong nhóm, Trương Dịch chuẩn bị nấu cơm tối.
Tuy rằng mỗi ngày đi làm đều rất mệt, nhưng về đến nhà tự mình nấu một bát đồ ăn nóng hổi, hưởng thụ không gian riêng, với Trương Dịch mà nói cũng là một cách phục hồi tinh thần và thể lực.
Không ngờ vừa mở tủ lạnh, thằng nhãi Vương Hải Thanh đã gọi điện tới.
"Alo? Gì thế? Ta đang nấu cơm đây." Trương Dịch nhận điện thoại, bực bội nói.
"Đại ca! Cái hội nghị kia thật sự không thể nhét thêm một người như em vào được sao? Em lặng lẽ đi theo anh vào!"
Ối giời, xem ra tên này vẫn chưa từ bỏ hy vọng.
"Ôi, đã bảo là không được mà, hội nghị lần này toàn quan chức với mấy tổng giám đốc công ty công nghệ, ngoài người nhận được thư mời thì người khác không có cách nào vào."
Đầu bên kia điện thoại, Vương Hải Thanh im lặng thở dài nói: "Haizz, thằng em số đỏ thật đấy! À mà, mấy hôm trước nghe tin em đi hỗ trợ cô nhi viện nào đó? Còn quyên một trăm vạn à?"
"Ừ, cái cô nhi viện kia suýt bị đóng cửa vì thiếu tiền, nên ta đến tận nơi khảo sát chút. Sao? Anh cũng có hứng thú làm từ t·h·iện à?"
Vương Hải Thanh vội vàng lắc đầu: "Không không không, em nghèo rớt mồng tơi, mỗi ngày chỉ gặm bánh bao, còn hơi sức đâu mà làm từ t·h·iện. Để người khác làm từ t·h·iện, em ủng hộ thì còn được..."
"Thế anh gọi điện thoại cho ta làm gì? Chẳng lẽ chỉ để ta dẫn anh đi cái triển lãm đó thôi hả?"
Suy tư một hồi lâu, Vương Hải Thanh mới lên tiếng: "Không, triển lãm hội không phải chuyện lớn gì, thật ra... Em muốn đến Hiệp Hòa!"
"Hả?"
"Ha ha, tháng sau Hiệp Hòa lại tuyển người đấy, anh biết không? Em định đăng ký thử xem."
Trương Dịch cười cười nói: "Hải Thanh à, có câu này chắc anh nghe rồi chứ? Lý tưởng rất cao đẹp, hiện thực rất phũ phàng. Với bằng cử nhân, rất khó để vào Hiệp Hòa, nếu không thì phải chờ thi nghiên cứu sinh xong mới tính."
"Không phải, ý em là nếu anh có thể giúp đỡ chút ít, thì chuyện của em chẳng phải đã thành công một nửa rồi sao? Anh nhìn xem, bây giờ anh ở Hiệp Hòa phất lên như diều gặp gió, giúp anh em một tay thôi mà? Anh có biết không, mấy hôm trước em với Trình Thiến về gặp phụ huynh rồi. Anh cũng biết nhà nàng vốn là người Đế Đô, thấy em làm ở bệnh viện nhỏ thì họ đã có chút không vừa ý với em rồi. Họ cảm thấy bệnh viện nhỏ không ổn định, nhỡ bệnh viện đóng cửa thì em thất nghiệp. Haizzz, tóm lại là họ chê em đủ thứ chuyện. Với cả em cũng không phải người địa phương, nhà cửa cũng chưa mua ở Đế Đô, thái độ của họ cũng chẳng ra gì cả. Thế nên Trình Thiến mới bảo em đi thử ở Hiệp Hòa xem có được không. Nếu mà em vào được Hiệp Hòa, thì trình độ bác sĩ của em sẽ tăng vọt luôn. Đến lúc đó, bố mẹ nàng nghe em làm ở Hiệp Hòa thì thái độ chắc chắn sẽ thay đổi một trăm tám mươi độ. Cho nên... em mới xoắn xuýt mấy ngày mới dám mở lời với anh..."
À ~ thì ra là chuyện này. Trương Dịch hơi nhíu mày.
Chuyện này đúng là không dễ giải quyết.
Với trình độ của Vương Hải Thanh thì vào Hiệp Hòa chắc chắn là không thể, nếu nhất định nhờ mình giúp, thì ít nhất cũng phải sau khi anh ta thi nghiên cứu sinh thành công.
Tuy rằng Trương Dịch và Vương Hải Thanh đều là cử nhân, nhưng Trương Dịch kỹ thuật quá đỉnh nên mới được đặc cách vào Hiệp Hòa. Còn Vương Hải Thanh thì sao? Kinh nghiệm và kỹ năng đều không có, cho dù Trương Dịch đi xin giúp cũng chưa chắc được.
Hiệp Hòa nhiều năm như vậy, ngoài Trương Dịch được tuyển vào theo kiểu phá lệ ra, cũng chẳng có ai mới tốt nghiệp cử nhân, chưa có mấy năm kinh nghiệm làm việc mà đã vào được Hiệp Hòa.
Trần Phương được Trương Dịch dẫn vào cũng là vì Trần Phương làm ở khoa cấp cứu nhiều năm, lại thi được bác sĩ chủ trị nên mới miễn cưỡng được làm trợ lý cho Trương Dịch. Còn Vương Hải Thanh so với Trần Phương thì kém xa, vừa tốt nghiệp chẳng bao lâu, đừng nói là Hiệp Hòa, các bệnh viện tam giáp khác ở Đế Đô cũng khó vào.
"Hải Thanh à." Trương Dịch nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc nói: "Thực ra ta hiểu tâm trạng của anh, yêu nhau mà muốn tiến tới hôn nhân thì khó tránh khỏi phụ huynh hai bên sẽ có chút ý kiến. Nhưng mà... anh cũng biết đấy, trình độ cử nhân mà muốn vào Hiệp Hòa là chuyện gần như không thể, trừ khi anh có tài năng gì đó khiến người ta kinh ngạc. Điểm này không phải ta dìm anh đâu, anh cũng không có mà. Chúng ta đều là cử nhân, năm nay chuẩn bị thi nghiên cứu, ta vào được Hiệp Hòa là vì ta có một kỹ năng đặc biệt, tay nghề và năng lực xử lý cấp cứu của ta rất tốt, nên Hiệp Hòa mới đặc cách tuyển ta. Thế nên Hải Thanh à, anh đừng vội, trước tiên phải nâng cao bản thân đi, ít nhất là phải thi được nghiên cứu sinh rồi tính tiếp. Nếu muốn ta giúp anh thì bản thân anh cũng phải là ngọc thô chứ không phải gỗ mục. Muốn rèn sắt thì phải có thân thể rắn chắc, anh hiểu ý ta không?"
Trương Dịch và Vương Hải Thanh coi như là bạn bè rất thân thiết. Cách nói này xem như là từ chối, nhưng cũng không hoàn toàn từ chối. Suy cho cùng vẫn là do thực lực của Vương Hải Thanh chưa đủ, cho dù muốn nhờ quan hệ đi vào thì cũng phải sau khi thi nghiên cứu sinh xong mới tính tiếp.
Vương Hải Thanh trầm mặc một hồi, cũng hiểu ý của Trương Dịch: "Được thôi, em hiểu rồi, vậy thì đợi thi nghiên cứu xong rồi tính sau."
Sau đó, Trương Dịch cúp điện thoại.
Thực ra, từ khi trở thành 'bác sĩ mạng' có tầm ảnh hưởng nhất định, có rất nhiều người ngấm ngầm tìm mình nhờ giúp đỡ. Có những bạn cấp ba, gần mười năm không liên lạc, đột nhiên lại thêm Wechat để mời đi đám cưới? Trương Dịch cười nhạt, rõ ràng là chỉ muốn ăn tiền mừng của ta thôi chứ gì? Còn có người bạn làm thêm thời đại học, trước giờ im thin thít trong danh sách bạn bè Wechat. Rồi đột nhiên có một ngày tìm mình vay tiền? Nói là sắp chết đói nên nhờ Trương Dịch cho vay ba vạn. Thật sự là cạn lời, coi Trương Dịch là cây ATM à? Quay tay một phát cho vào danh sách đen luôn! Hồi xưa lúc Trương Dịch còn nghèo mạt rệp thì mấy bạn bè này chẳng ngó ngàng gì, bây giờ danh tiếng lên cao lại vội vàng xông đến lấy lòng. Đúng là nghèo ở chợ không ai hỏi, giàu ở chốn thâm sơn có người thân thích...
Ba tháng đầu hè, thời tiết dần dần ấm lên.
Sáng hôm nay, Trương Dịch không đến phòng làm việc, bởi vì anh phải cùng Kim Chính Luân và Văn Khang đi tham dự hội nghị triển lãm y học quốc tế lần này.
Hội nghị này rất quan trọng, nghe nói là sẽ phát trực tiếp đồng bộ trong và ngoài nước. Hệ thống mạng thông tin cũng là sản phẩm hợp tác giữa Hoa Hưng Khoa Học Kỹ Thuật và Bối Pháp Khoa Kỹ sử dụng công nghệ 5G. Người đến dự đều rất có trọng lượng, có đại diện của ủy ban vệ sinh, có mấy vị viện sĩ viện công trình, thậm chí còn nghe nói Phó thị trưởng cũng sẽ đến.
Vì vậy, Trương Dịch cũng khó được mặc bộ âu phục chỉnh tề, chải chuốt cho bản thân có chút tinh thần hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận