Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 262: Có Trương Dịch, vạn sự không khó

Chương 262: Có Trương Dịch, vạn sự không khó.
Trương Dịch nhìn hoa quả dưới chân, rồi ngẩng đầu nhìn số phòng. 801, đúng rồi, đây là nhà mình mà! Đột nhiên, cửa đối diện mở ra. Thẩm Linh Nguyệt từ bên trong thò đầu ra nhỏ giọng nói: "Trương lão sư, đây là em mang cho anh, anh ăn đi ạ."
"Đưa cho ta? Hả? Lại hối lộ giáo viên rồi?"
Thẩm Linh Nguyệt vội vàng lắc đầu: "Không có, không có đâu, có bà chị họ cứ nằng nặc bắt em phải gửi đến cho, còn gửi nhiều quá trời, mình em ăn sao hết nổi. Cho nên em nghĩ hay là thuận nước đẩy thuyền đưa cho Trương lão sư, coi như làm cái ân tình ấy mà."
Trương Dịch khẽ cười: "Ngươi tính toán cũng giỏi đấy, nói đi, có phải muốn ta cho ngươi điểm cao ở mục khoa cấp cứu không? Ta nói trước nhé, ta nhận trái cây của ngươi, không có nghĩa là ta sẽ đi cửa sau đâu. Tình hình cụ thể vẫn là phải xem vào thực tế thao tác của chính ngươi thôi đấy!"
Trương Dịch nói đầy chính nghĩa.
Thẩm Linh Nguyệt nhịn không được mỉm cười, gật đầu nói: "Dạ em biết rồi Trương lão sư! Anh yên tâm đi, em không có hối lộ anh đâu, thật sự là trong nhà nhiều trái cây quá, ăn không hết thì tiếc của nên em mới đưa anh thôi ạ."
Trương Dịch nhướn mày: "Được thôi, vậy trái cây này ta nhận, cảm ơn nhé."
"Không có gì đâu, không cần cảm ơn đâu ạ."
Nói xong, hai người liền ai về nhà nấy.
Ban đêm, sau khi rửa mặt xong, Trương Dịch vừa ăn trái cây, vừa gửi tin nhắn cho Vương Tổng lần trước. Trương Dịch nhớ Hà Bưu nói, hình như Vương Tổng vẫn đang làm ăn về thiết bị chữa bệnh? Không biết ông ta có muốn hợp tác không.
Tin nhắn vừa gửi, không bao lâu sau, Vương Tổng đã trả lời: "Đúng vậy, bên mảng thiết bị chữa bệnh tôi cũng có làm sơ qua, sao thế? Bác sĩ Trương cần hả? Nếu bác sĩ Trương cần, tôi sẽ hết sức giúp."
Trương Dịch còn chưa mở lời thì Vương Tổng đã đoán được ý định của hắn.
Trương Dịch: "Là thế này Vương Tổng, bệnh viện chúng tôi định thay mới một loạt thiết bị chữa bệnh, dự tính khoảng 20 vạn, nên muốn xem bên chỗ ông có những thiết bị nào."
Vương Tổng: "Được, xin chờ một lát."
Hơn mười phút sau, Vương Tổng gửi cho một file văn bản. Trương Dịch mở ra xem, bên trong là một danh sách các thiết bị chữa bệnh. Máy chụp cộng hưởng từ, máy CT, máy đo điện não, máy điện tâm đồ vân vân. Còn có một số mô hình dùng trong thao tác y khoa, tất cả đều có.
Chưa để Trương Dịch lên tiếng, Vương Tổng đã nói: "Cả nhà chúng tôi rất cảm ơn anh, nếu như anh cần thì tôi biếu luôn 20 vạn thiết bị này cho anh."
Trương Dịch giật mình, vội nói: "Không cần đâu, không cần, cảm ơn lòng tốt của Vương Tổng, ông là người làm ăn, có phải nhà từ thiện đâu, bên này nên trả bao nhiêu sẽ trả bấy nhiêu. Lần trước ông nói cảm ơn tôi, đã quyên một trăm vạn vào quỹ từ thiện công ích rồi, tôi đã rất cảm ơn ông. Lần này coi như chúng ta hợp tác bình thường đi."
Một lúc sau, Vương Tổng trả lời: "Bác sĩ Trương, tôi thật sự ngày càng quý anh rồi. Nếu anh đã nói thế thì tôi cũng không từ chối nữa. Vật anh cần thì cứ liệt kê gửi danh sách cho tôi, để thư ký liên hệ cho anh. Còn nữa, về giá cả tôi sẽ giảm cho anh 70%, mấy hôm nay cháu gái tôi tình hình ngày càng tốt, con trai tôi và con dâu tôi còn bảo là đợi con bé xuất viện về, sẽ mang quà đến cảm ơn anh."
"Cảm ơn Vương Tổng, không cần khách khí thế đâu ạ, ông giảm 70% là tôi đã rất cảm kích rồi."
Sáng sớm hôm sau, Trương Dịch còn chưa kịp giao ca, đã vội vàng chạy đến phòng làm việc của viện trưởng. Thấy Trương Dịch hớn hở như vậy, Tiền Chính Cương hỏi: "Sao thế Trương Dịch? Mới sáng ra mà tinh thần tốt vậy?"
Trương Dịch mở file văn bản trong điện thoại, đưa cho Tiền Chính Cương xem. Tiền Chính Cương liếc nhìn, không hiểu hỏi: "Sao vậy? Trên này toàn là thiết bị chữa bệnh mà?"
"Viện trưởng Tiền, lần trước ông bảo bên xưởng thiết bị y tế không chịu giảm giá đúng không? Bên tôi tìm được một xưởng chịu giảm 70% đó, ông xem có mua của họ không?"
Viện trưởng Tiền nghe xong, tỉnh cả người: "Thật á? Giảm 70% á?! Xưởng nào thế?"
Giảm giá là chuyện tốt. Nhưng tiền nào của nấy, lẽ này Tiền Chính Cương không lẽ lại không hiểu. Chỉ sợ giảm giá thì đồ không được tốt thôi.
"Công ty tên Hoa Thịnh Chữa Bệnh, tôi tra rồi thì công ty này hợp tác với rất nhiều bệnh viện tam giáp ở khắp Vân Tỉnh, Dung Tỉnh, Cán Tỉnh, Thanh Tỉnh gì đó. Chất lượng thì chắc chắn có bảo đảm. Chủ yếu là tổng giám đốc công ty này, là người nhà bệnh nhân mà tôi chữa cho lần trước. Là do họ muốn cảm ơn nên mới giảm giá cho mình."
Thấy Tiền Chính Cương mặt mày lộ rõ vẻ vui mừng nói: "Hoa Thịnh Chữa Bệnh à? Trời ơi, đây là công ty lớn đấy! Trước đây tôi liên hệ toàn mấy công ty thiết bị y tế nhỏ ở Vân Tỉnh, có ai chịu bớt cho mình đâu! Tốt quá rồi! Ngươi thế mà quen cả tổng giám đốc Hoa Thịnh Chữa Bệnh cơ à! Ha ha ha~ Đồ của Hoa Thịnh Chữa Bệnh là hàng tốt đó! Quá tốt! Mấy ngày nay ta đang lo vụ này, ai ngờ ngươi lại giúp được một chuyện lớn như thế, ha ha. Vậy thì việc này không nên chậm trễ, mình tranh thủ thời gian liên hệ họ xem hàng nhé?"
Tiền Chính Cương nóng lòng không chờ được nữa. Dù sao thì Hoa Thịnh Chữa Bệnh cũng nổi tiếng ở cả khu Tây Nam rồi.
Nhìn Tiền Chính Cương kích động như vậy, Trương Dịch khẽ cười nói: "Viện trưởng Tiền, ông đừng gấp, Vương Tổng bảo tôi làm cái danh sách rồi gửi cho ông ta. Hay là vầy đi, tôi đưa Wechat của Vương Tổng cho ông, hai người tự nói chuyện nhé?"
Việc này Trương Dịch chỉ là giúp dắt mối, cụ thể thương lượng như thế nào còn phải xem Tiền Viện trưởng.
Tiền Chính Cương liên tục gật đầu: "Được được, ta với cái ông Vương này nói chuyện là được rồi, ngươi xuống làm việc đi."
Sau khi đẩy Wechat xong, Trương Dịch mới quay lại phòng làm việc. Trong văn phòng, Tiền Chính Cương nhìn danh thiếp Wechat Trương Dịch gửi đến, cười nói: "Ha ha, có Trương Dịch, vạn sự không khó ~..."
Hai ngày sau, Viện trưởng Tiền đã xuất phát đi kiểm tra thiết bị ở xưởng. Vốn định gọi Trương Dịch đi cùng nhưng hôm nay Trương Dịch lại trực Tiểu Dạ ban (10 giờ tối mới tan ca) nên đi không được. Vì vậy Tiền Chính Cương chỉ dẫn theo trợ lý đi cùng.
Hơn 6 giờ chiều. Trương Dịch vừa cùng hai đàn em và bác sĩ ca đêm kiểm tra xong phòng bệnh, thì thấy y tá hớt hải chạy tới nói: "Bác sĩ Trương, sắp có xe cấp cứu tới, chắc khoảng mười phút nữa, người bệnh là một bé hơn một tuổi, bị sùi bọt mép, ý thức mơ hồ ạ!"
"Một bé hơn một tuổi á? Rồi, ta biết rồi. Cô gọi khoa Nhi một tiếng, bảo mười phút nữa xuống hội chẩn."
"Vâng!"
Sùi bọt mép, ý thức mơ hồ. Tiểu nhi bị động kinh có thể có biểu hiện này. Nếu không phải do ăn nhầm thứ gì dẫn đến ngộ độc, hoặc là sốt cao co giật cũng có khả năng có biểu hiện này. Tóm lại, với một đứa bé hơn một tuổi mà nói thì tình hình này rất nguy hiểm.
Mười phút sau, xe cấp cứu đến. Cửa xe vừa mở, Trương Dịch đã sững người. Ngay cả Cao Hãn và Thẩm Linh Nguyệt đứng phía sau cũng hơi bất ngờ. Hả?? Chẳng phải mấy hôm trước cặp vợ chồng trẻ mắng Trương Dịch là lang băm sao?? Chuyện gì thế này? Không phải họ đi xem bệnh ở Bệnh viện khác rồi sao? Sao đột nhiên lại tới Bệnh viện thị rồi?
Cặp vợ chồng trẻ cũng ngớ người! Lập tức trên mặt hai người đều lộ ra vẻ lúng túng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận