Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 345: Trương bác sĩ, Lưu Lạc chỉ tin tưởng ngươi

Chương 345: "Trương bác sĩ, Lưu Lạc chỉ tin tưởng ngươi"
"Ngươi ở ký túc xá bệnh viện có an toàn không? Lão chồng ngươi lỡ không chịu ly hôn rồi tìm đến ngươi thì sao?" Lý Viện trong mắt cũng hiện lên vẻ lo âu, nhưng nàng vẫn cảm thấy chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.
"Đầu óc hắn ấy à, chắc chắn không đoán được ta vẫn ở Thiên Hà đâu, càng không thể ngờ ta thực ra luôn ở trong bệnh viện. Dù sao nhà kia ta đã hết hợp đồng thuê rồi, ngày mai có thể chuyển đến ký túc xá bệnh viện được rồi. Điều kiện tuy có hơi kém chút, nhưng có thể mang theo con đi làm, ta đã thấy mãn nguyện rồi."
Trương Dịch nhìn nàng rồi khích lệ: "Cố gắng lên, trong bệnh viện công việc cũng khá bận, vừa làm vừa chăm con, lại phải chú ý giữ gìn sức khỏe cho bản thân nữa nhé." Mẹ đơn thân quả thật không dễ dàng, nhưng Trương Dịch cũng chỉ giúp nàng được đến vậy thôi.
Lý Viện cảm kích cười nói: "Cảm ơn Trương bác sĩ, anh nói đúng, đã sinh con ra thì phải có trách nhiệm với con, làm mẹ rồi mà, anh cứ yên tâm, tôi có thể tự chăm sóc con và bản thân mình. Chỉ là Trương bác sĩ anh...anh đã giúp mẹ con tôi nhiều như vậy, tôi... tôi lại chẳng có tiền để cảm ơn anh..."
Trương Dịch vội vàng khoát tay rồi lùi lại một bước: "Thôi nào, đừng có nói chuyện tặng quà cáp gì cho tôi, tôi không cần đâu, cô cứ lo cho bản thân mình là được rồi."
Không đợi Lý Viện kịp mở miệng, Trương Dịch đã vẫy tay nói: "Được rồi, cô đi làm việc của mình đi, tôi cũng phải đi kiểm tra phòng đây." Nói xong, Trương Dịch liền quay người bước vào thang máy.
Sau lưng, Lý Viện chỉ có thể khẽ thở dài. Bác sĩ tốt biết bao... Cũng là đàn ông, sao mà khác một trời một vực so với lão chồng của mình thế này… Sau khi kiểm tra phòng bệnh và phát hiện tình hình bệnh nhân đều khá ổn định, Trương Dịch lúc này mới chuẩn bị về phòng. Vừa đến phòng trực cấp cứu, đã thấy Trần Phương Chính đang cầm điện thoại bàn vẻ mặt hớn hở, không biết đang trò chuyện với ai. Trương Dịch đến gần, nháy mắt ra hiệu với Trần Phương.
"Được được được, tôi đi thông báo ngay cho bệnh nhân đây, xem bên họ có thể sắp xếp được không." Cúp điện thoại, Trương Dịch mới hỏi: "Ai gọi đấy?"
"Có người hiến thận rồi! Tìm được người hiến thận cho Lưu Lạc rồi!"
"Hả?! Thật hay giả vậy?!" Trương Dịch lập tức đứng phắt dậy!
Khá lắm! Cái chuyện tìm người hiến thận khó như mò kim đáy bể thế mà lại tìm được rồi ư, lại còn mới đây thôi chứ?
Trương Dịch còn nhớ lúc trước khi hắn hỗ trợ đăng ký, nhóm máu này của hắn phải xếp hàng đến gần 5.000 người cơ mà. Sao đột nhiên lại đến lượt hắn nhanh như vậy?
"Chắc chắn là thật mà, người ở trung tâm đăng ký nói người nhà bên kia xem được thông tin của Lưu Lạc, cảm thấy Lưu Lạc là một đứa trẻ đáng thương, lại vừa hay con của họ trước đó bị tai nạn xe cộ mãi không tỉnh lại. Bác sĩ bên kia trước đó đã khuyên họ hiến tặng nội tạng, nhưng người nhà không nỡ. Vừa đúng mấy ngày nay bệnh tình chuyển biến xấu, người nhà mới đành đau lòng ký giấy đồng ý hiến tạng. Sau khi ký xong, trung tâm đăng ký mới liên hệ bệnh viện của mình. Bảo chúng ta liên hệ tốt rồi bàn bạc về thời gian phẫu thuật cụ thể. Xem chúng ta muốn sang lấy hay là để Lưu Lạc sang bên đó làm phẫu thuật. Họ nói bên kia tối đa chỉ còn cầm cự được nửa tiếng, nửa tiếng thoáng một cái là não của bệnh nhân sẽ ngừng hoạt động, coi như hoàn toàn tử vong. Bác sĩ bên đó sẽ cố gắng hết sức canh đúng thời gian để lấy tạng. Nhưng mà có đảm bảo được tươi mới hay không thì họ cũng không chắc chắn."
Việc ghép tạng cần xác định người hiến đã bị chết não. Chết não là toàn bộ tế bào não bị hoại tử, đây là một dạng mất chức năng não không thể đảo ngược. Dù bác sĩ tuyên bố bệnh nhân đã chết não, thì trên máy điện tim vẫn sẽ xuất hiện một vài dấu hiệu sự sống yếu ớt. Tỉ như sóng tim hoặc nhịp thở. Nhưng những thứ này đều chỉ là tạm thời. Vì chết não khác nào thân não đã mất chức năng, mà trung tâm tuần hoàn hô hấp của con người nằm chính ở thân não. Một khi chết não thì trung tâm hô hấp sẽ hoàn toàn mất chức năng chỉ còn là vấn đề thời gian. Nếu không dùng đến máy thở hay thuốc hoạt huyết mạch để duy trì sự sống, thì bệnh nhân đó sẽ nhanh chóng bị tim ngừng đập rồi dẫn đến tử vong sinh học. Mà khi đã chết sinh học, các nội tạng sẽ mất đi sự sống, sẽ không còn thích hợp cho người nhận. Vì thế, thời cơ lấy nội tạng để cung cấp rất quan trọng. Nhất định phải xác định rõ ràng. Không thì có tìm được người phù hợp cũng chẳng giải quyết được gì, vì người cho và người nhận cách nhau hàng vạn dặm, nếu trong vòng 6 tiếng ngắn ngủi không thể đưa được nội tạng tới thì một là lại phải tìm người nhận khác, hai là lãng phí."
"Bệnh viện nào? Có xa Thiên Hà không?"
"Bệnh viện Ung Bướu Liên Thị, cách chúng ta gần một nghìn cây số."
Trương Dịch cau mày rồi lấy điện thoại ra ngay: "Chắc là kịp! Một nghìn cây số, đi máy bay chỉ tầm hai tiếng, nhanh thì nửa tiếng! Phải tranh thủ thời gian này không được bỏ qua cơ hội, chờ chút, tôi gọi điện cho Lưu Lạc ngay!"
Tút tút tút.
Điện thoại đổ ba tiếng rồi có người nghe. Là giọng Tô Hiểu Hiểu.
"Alo, Trương bác sĩ ạ? Anh tìm Lưu Lạc có chuyện gì thế ạ?"
Lúc này, Tô Hiểu Hiểu đang chuẩn bị cho buổi livestream tối nay. Hiện tại cặp đôi tình nhân đáng thương của họ đã nổi tiếng trên nền tảng livestream Đấu Âm. Ngoài những người đồng cảm với bệnh tình và số phận của Lưu Lạc, thì còn một bộ phận fan hâm mộ khác ngưỡng mộ tình yêu "chết không đổi lòng" của hai người.
Trương Dịch lớn tiếng nói: "Có người hiến thận cho Lưu Lạc rồi! Bây giờ hai người đang ở đâu? Nhanh chóng thu xếp đồ đạc chuẩn bị lên đường đến Liên Thị!"
Đầu dây bên kia, Tô Hiểu Hiểu còn ngơ ngác một chút, rồi lập tức kích động đến run cả tay! "Cái gì?!! Anh nói… anh nói Lưu Lạc đã có người hiến thận rồi ư?! Thật á?! Thật sự có rồi á?!"
Tô Hiểu Hiểu nói mà giọng đã nghẹn ngào. Quá khó khăn rồi! Vậy mà Lưu Lạc lại có thể chờ được đến ngày tìm được thận tương thích với mình! Nghĩ đến đây thôi Tô Hiểu Hiểu cũng đã muốn khóc lớn một trận rồi!
"Đúng thế không sai! Thật sự có người hiến thận ở Bệnh viện Ung bướu Liên Thị, bệnh nhân kia tối đa chỉ cầm cự được một tiếng nữa, sau một tiếng là người ta phải lấy tạng rồi. Việc ghép tạng yêu cầu nội tạng hiến phải lấy vào thời điểm bệnh nhân bị chết não, nếu không nội tạng sẽ mất đi sự sống và trở nên vô dụng. Sau khi lấy ra, tạng cũng chỉ có thể bảo quản tươi được tối đa sáu tiếng thôi. Nên tính ra các người còn bảy tiếng để thu xếp đồ đạc đến Liên Thị! À không đúng, là năm tiếng! Tốt nhất là trong năm tiếng phải đến được Liên Thị, liệu có được không?"
Để dự trù hai tiếng làm công tác chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật là phương án tốt nhất."
"Hả? Năm tiếng á? Cái này… Cái này… Được được được! Tôi đi xem vé máy bay với vé tàu ngay đây!"
Cúp điện thoại, Trương Dịch cũng phải lo lắng thay hai người họ. Điều đầu tiên là phải xem mua được vé máy bay hay vé tàu chuyến gần nhất không đã. Từ Thiên Hà đến Liên Thị xấp xỉ một nghìn cây số, đi máy bay mất tầm hai tiếng, còn đi tàu nhanh nhất cũng mất ba tiếng rưỡi đến bốn tiếng. Chỉ cần bọn họ mua được vé thì chắc có thể đến được Liên Thị trong vòng năm tiếng.
Trương Dịch cũng lấy điện thoại ra xem vé máy bay với vé tàu. Vé máy bay thì bán hết sạch rồi nhưng vé tàu vẫn còn. Bốn mươi phút nữa có một chuyến tàu đi Liên Thị, lại là tàu tốc hành, ba tiếng rưỡi có thể đến nơi.
Trương Dịch vừa định chụp ảnh màn hình gửi cho Tô Hiểu Hiểu thì bên đó đã gọi điện thoại tới: "Trương bác sĩ, chúng tôi mua được vé rồi! Chỉ có điều… Lưu Lạc bảo… Lưu Lạc bảo ca phẫu thuật này nhất định phải để anh làm, vì cậu ấy chỉ tin tưởng mỗi anh thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận