Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 802: Liền ngươi còn muốn cùng Trương Dịch Bỉ?

Chương 802: Liền ngươi còn muốn so với Trương Dịch? Lão tử thật đặc biệt khâm phục! Là ngươi trước liên hệ ta, cũng là ngươi nói trước muốn cùng ta hợp tác. Kết quả hiện tại ngươi lại không biết làm thế nào để hợp tác? Cái này đặc biệt là lấy đâu ra đồ ngốc vậy? Phan Hồng Thịnh nhắm mắt thật sâu, thực sự không muốn nhìn thêm Lục Cao này một chút nào nữa. Mà nhìn hắn một bộ dạng tự đại lại không có gì tài cán, thật sự rất khó liên tưởng hắn với người kế nghiệp của Vinh Tín. Vinh Tín mà có người kế nghiệp thế này, vậy đơn giản cách suy sụp không còn xa nữa! Chỉ cái dáng vẻ ngu ngốc này mà còn muốn vượt qua Trương Dịch? Nằm mơ đi! Phan Hồng Thịnh tuy không thích Trương Dịch, nhưng cũng không thể không thừa nhận thực lực của Trương Dịch. Chỉ cái tên phú nhị đại ngu ngốc trước mắt này mà muốn so với Trương Dịch? Ai cho hắn dũng khí vậy? Là trong nhà không có gương soi hay là bản thân không có cách đi tiểu vậy? Không tự nhìn xem mình có bao nhiêu cân lượng à? Thấy Phan Hồng Thịnh dùng ánh mắt rất kỳ lạ nhìn mình, Lục Cao nghi hoặc hỏi: "Phan chủ nhiệm, sao ngươi lại dùng ánh mắt này nhìn ta vậy? Ta đây là do thông báo tương đối gấp nên mới không nghĩ ra đối sách, nhưng mà ông cứ yên tâm, Vinh Tín chúng tôi có đội ngũ quan hệ xã hội, có tiền lại có mạng lưới quan hệ, chỉ cần ông có thể nghĩ ra biện pháp nào có thể làm cho Trương Dịch xuống đài, tôi nhất định toàn lực phối hợp với ông!" Phan Hồng Thịnh bất đắc dĩ thở ra một hơi nói: "Ta chỉ là muốn hỏi một chút tại sao ngươi lại chọn liên hệ với ta?" "Cái này còn phải hỏi sao, ngày đó ông trong hội nghị phản đối Trương Dịch mạnh nhất mà, tôi đương nhiên nghĩ ông là người có tâm tư muốn kéo Trương Dịch xuống đài mãnh liệt nhất, nên mới liên hệ với ông chứ." Nhìn cái Lục Cao này lúc nói chuyện đều lộ ra vẻ đầu óc không được thông minh cho lắm, với cái trí tuệ này còn muốn hạ bệ người khác là Trương Dịch? Ai! Phan Hồng Thịnh thực sự không muốn cùng Lục Cao nói nhiều thêm một câu nào nữa. Nhưng hết lần này tới lần khác tên nhóc này lại chính là con trai ruột của tổng giám đốc Vinh Tín. Vinh Tín cùng không ít bệnh viện của toàn Đế Đô đều có hợp tác, cũng đều biết Lục tổng xác thực có một người con trai. Mặc dù lúc trước hắn đối với Lục Cao này cũng không có ấn tượng gì sâu sắc, nhưng hôm nay nhìn kỹ một chút, xác thực có mấy phần tướng mạo giống với tổng giám đốc Vinh Tín Lục Nguyên. Nhưng, cũng chỉ là có tướng mạo tương tự mà thôi. Phương diện đối nhân xử thế này lại thực sự quá kém. Giống như là từ nhỏ đến lớn được cưng chiều hư, một chút cũng không được tích sự gì. Mà nếu như thực sự muốn hạ bệ Trương Dịch, dựa vào Phan Hồng Thịnh hắn một trưởng phòng nhỏ thực sự có giới hạn về thực lực. Nếu có thể nhận được sự hỗ trợ của Vinh Tín, có lẽ xác suất thành công của việc này có thể tăng lên một mảng lớn. Vừa rồi Lục Cao nói mấy cái đội ngũ quan hệ xã hội gì đó, tiền hoặc là mạng lưới quan hệ gì đó, có khả năng không nhất thiết cần dùng đến. Nhưng khi cần thiết cũng có thể hỗ trợ phía bên trên một chút sức lực đấy chứ? Nghĩ như vậy, Phan Hồng Thịnh lại một lần nữa ngước mắt nhìn về phía Lục Cao, chỉ là trong ánh mắt còn ẩn giấu chút bất đắc dĩ cùng chán ghét mà Lục Cao không nhìn ra. Sau một hồi trầm tư suy nghĩ, Phan Hồng Thịnh mới mở miệng nói: "Đã như vậy, thì ta đúng là có một biện pháp có thể hạ bệ hắn." Lục Cao liền lập tức hưng phấn lên: "Cái gì, cái gì? Mau nói đi!" "Kỳ thực chuyện Trương Dịch làm trợ lý viện trưởng này cũng không phải là quyết định chắc chắn 100% theo quy định của bệnh viện, chức vụ có cấp bậc cao như vậy thì cần ba tháng thử việc. Mặc dù tình huống bình thường thì ba tháng thử việc này cơ bản chỉ mang tính hình thức, nhưng chỉ cần Trương Dịch trong ba tháng này phạm sai lầm vô cùng nghiêm trọng trong công việc, thì dù là viện trưởng bí thư muốn bảo đảm thì cũng không bảo đảm được." Lục Cao mắt đảo một vòng rồi nhíu mày nói: "Ý ông là… Phải nghĩ cách gây chuyện cho hắn trong thời gian thử việc đó sao?" "Không sai! Mà cái sai này còn nhất định phải là một cái sai lầm lớn có thể làm cho hắn mất hết uy tín. Trương Dịch hiện tại danh tiếng cùng uy vọng đúng là rất cao, muốn hạ bệ hắn không dễ dàng, cho nên nhất định phải từ danh tiếng cùng uy vọng quan trọng nhất này mà ra tay." "Vậy cuối cùng ý ông là gì? Ông muốn làm như thế nào?" "Ta thì nghĩ như vầy, chúng ta có thể…" Sau một hồi lâu, chỉ thấy hai mắt Lục Cao nghe xong thì từ từ sáng lên! Lập tức hắn vỗ vỗ tay kích động nói: "Tốt! Cái biện pháp này của ông thật sự là quá hay! Ha ha ha! Ta không tin lần này Trương Dịch còn có thể tẩy trắng được nữa! Ha ha ha~! Tới tới tới, Phan chủ nhiệm, nhiều món ăn như vậy đều là gọi cho ngài đấy, ngài ăn nhiều vào nhé~!" Lục Cao lại là vui vẻ cực kỳ. Bộ dạng của kẻ ngốc hếch cả miệng cười rạng rỡ. Phan Hồng Thịnh chỉ có thể giật giật môi, cười gượng khách khí cùng hắn nhẹ gật đầu. Hắn vốn dĩ cũng không muốn cùng cái tên phú nhị đại không có đầu óc như này hợp tác. Nhưng hắn thật sự quá muốn đạt được cái vị trí trợ lý viện trưởng này. Không có đầu óc thì không có đầu óc vậy, dù sao thì cũng là người kế nghiệp của Vinh Tín, coi như là có chút tác dụng đi. Chỉ cần thành công, chỉ cần có thể đá được Trương Dịch ra, hợp tác với ai còn có gì quan trọng nữa chứ? Trương Dịch, cứ chờ đấy mà xem! Ta bao nhiêu năm nay khổ tâm gầy dựng con đường sự nghiệp này, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi ngang nhiên thò chân vào mà bị cướp mất!… Bệnh viện Hiệp Hòa, phòng khám cấp cứu. Cho tới trưa, Trương Dịch đã khám cho hơn hai mươi bệnh nhân rồi. Trương Dịch khám bệnh với tốc độ so với các bác sĩ khác nhanh hơn rất nhiều, điều này khiến Lý Minh Lượng cùng Lý Bình Bình vô cùng bội phục. Các bác sĩ khác thậm chí bao gồm cả bọn họ, khám cho một bệnh nhân cũng phải mất ít nhất mười mấy hai mươi phút mới xong. Bởi vì cần phải hỏi rõ bệnh án, tình hình bệnh, nguyên nhân phát bệnh, thời gian phát bệnh các thứ, hỏi rõ rồi mới có thể đưa ra chẩn đoán chính xác được. Nhưng Trương Dịch lại khác. Bệnh nhân vừa mới bước vào, có lẽ mông còn chưa kịp ngồi xuống ghế nóng, Trương Dịch liền cơ bản nắm bắt được sơ bộ. Sau đó làm thêm một số kiểm tra cơ bản rồi kê đơn thuốc giải quyết. Chỉ vài phút là xong. Nếu như không phải người khám bệnh là Trương Dịch, chắc hẳn rất nhiều bệnh nhân đã sớm cáu gắt lên rồi. Ta đăng ký xếp hàng lâu như vậy, tới khám bệnh ngươi mấy phút đã khám xong rồi à? Đúng là như vậy, nếu đổi lại bác sĩ bình thường khám nhanh như vậy, chắc chắn sẽ khiến cho bệnh nhân không vui. Nhưng mà hắn là Trương Dịch đó! Danh y đấy! Thậm chí không ít người dân thường đã gọi Trương Dịch là thần y! Phàm là những bệnh nhân từng được Trương Dịch khám bệnh cho, liền không ai không khỏi bệnh. Mắt của Trương Dịch chính là thước đo, chính là mắt nhìn thấu mọi thứ! Hắn chỉ cần nhìn qua một chút liền biết bệnh nhân mắc bệnh gì. Cho nên ở chỗ Trương Dịch, có khám nhanh thì cũng không bệnh nhân nào dám có ý kiến. Điều này thực sự làm cho hai người đồ đệ ước ao chết mất. Cái này mà đặt lên người bọn họ, mà khám bệnh nhanh như thế này, bệnh nhân kia và người nhà đã sớm làm ầm lên rồi. Ai! Bác sĩ và bác sĩ khác nhau, quả thực không thể so sánh được! Surrey thì ngược lại là không có cảm thấy có vấn đề gì, chỉ là mới ngồi nửa ngày hắn đã có chút không chịu nổi. Không ngừng than vãn nói: "Sao lượng công việc của các người lớn như vậy? Với số lượng bệnh nhân mà ông khám vào buổi trưa thôi, ở cái nước Bất Liệt Điên Quốc của chúng ta thì chắc phải hai ba ngày mới có nhiều như thế!" Lý Minh Lượng cười giải thích với hắn: "Surrey à, ông cũng nên nhìn một chút đất nước Bất Liệt Điên Quốc của ông có bao nhiêu người, nước Hoa chúng tôi có bao nhiêu người, không còn cách nào, đây chính là tình hình của đất nước chúng tôi mà." Cộc cộc! Bỗng nhiên cửa phòng bị gõ. Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là cô gái mặc đồ thiếu vải đã đến khám hồi sáng trở lại. Theo lý thuyết kết quả kiểm tra của cô ta sau một tiếng là có thể có rồi. Mà cô ta lại đợi đến cả buổi trưa mới cầm được kết quả sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận