Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 213: Cấp cứu thành công? ! Lại lên tin tức

Chương 213: Cấp cứu thành công?! Lại lên tin tức. Trần Phương lặng lẽ thở dài nói: "Tính Trương Dịch, người này... Đoán chừng là không qua khỏi." Chìm dưới nước bảy phút, công việc cấp cứu cũng đã tiến hành được gần hai mươi phút. Khoảng thời gian này quá dài... Với một bác sĩ mà nói, tình huống hiện tại của Lưu Lạc vô cùng không ổn. Nhưng Trương Dịch lại không ngẩng đầu lên mà nói: "Để ta thử lại lần nữa đi." Tô Hiểu Hiểu một bên khóc, một bên cảm kích nhìn Trương Dịch một cái, sau đó nắm chặt bàn tay từ từ lạnh đi của Lưu Lạc. Trương Dịch ở bên cạnh cấp cứu, Tô Hiểu Hiểu liền cầm tay Lưu Lạc không ngừng nói chuyện, hy vọng hắn có thể nghe thấy. Một màn này khiến đám người vây xem vừa đau lòng lại tiếc hận. Tất cả mọi người đều rất bất ngờ, một chàng trai trẻ tuổi sao lại nghĩ quẩn mà đi tìm cái chết chứ? Đột nhiên, bàn tay đang không ngừng ấn của Trương Dịch khẽ chậm lại! Tất cả mọi người ở đó lập tức nín thở ngưng thần nhìn về phía Trương Dịch! "Sao vậy? Không cấp cứu nữa sao bác sĩ Trương?" Tô Hiểu Hiểu khẩn trương hỏi. Trương Dịch không trả lời, mà đưa tay ra dò xét mạch cổ của Lưu Lạc một chút. Sau đó, hai mắt Trương Dịch sáng lên kích động nói: "Mạch cổ đập lại rồi!" "Cái gì?!" Trần Phương và Triệu Xá đều không thể tin nổi ngồi xổm xuống, dùng ngón trỏ thăm dò mạch cổ của Lưu Lạc! Sờ một cái, hai người đều giật mình! Ngọa Tào! Vậy mà thật sự cấp cứu thành công! Giỏi quá Trương Dịch! Đám đông vây xem cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Thậm chí có người còn vỗ tay cho Trương Dịch. "Thật là lợi hại, đúng là thần y!" "Bác sĩ này thực sự đã hết sức cấp cứu lâu như vậy, nhìn xem mồ hôi trên mặt anh ấy kìa, phía sau lưng quần áo đều ướt sũng mồ hôi rồi." "Đúng vậy, không dễ dàng gì." Bên cạnh có một cô gái trẻ tuổi che ô còn chủ động đi đến bên cạnh Trương Dịch, một tay che nắng cho anh, một tay dùng quạt giấy quạt cho Trương Dịch. Trương Dịch vội vàng đứng lên nói: "Cảm ơn cô, không cần làm phiền." Nói xong lại cùng Trần Phương bọn người nhanh chóng đưa Lưu Lạc lên cáng cứu thương, kéo đến xe cứu thương. Kết nối máy theo dõi điện tim xong, nhìn thấy nhịp tim tuy không đều nhưng cũng đã thành hình, lúc này mọi người mới thật sự thở phào. Thật sự thành công! Trương Dịch dựa vào sức một mình mà cứu sống được Lưu Lạc! Mặc dù thời gian cấp cứu hơi quá dài, đồng thời cũng không biết khi nào Lưu Lạc mới tỉnh lại. Nhưng mà... Thành công là chuyện tốt rồi! Ít nhất cũng nhặt về được một cái mạng! Trên xe cứu thương, y tá cấp tốc thiết lập đường truyền tĩnh mạch. Sau khi cấp cứu thành công, mọi người tranh thủ thời gian chạy về bệnh viện. Lúc này Tô Hiểu Hiểu lập tức lên xe theo, nhưng mẹ Tô vẫn muốn ngăn cản cô. Người này đều đã nửa sống nửa chết rồi còn đi theo làm gì nữa? Nhưng cha Tô lại ngoài ý muốn ngăn cản mẹ Tô nói: "Thôi kệ nó đi, cứ để nó đi, bà cho rằng bà trói buộc nó thì có thể trói buộc được trái tim nó à?" "Nhưng mà con..." "Thôi kệ nó đi, để con bé đi đi, đường đời đều là tự mình lựa chọn, Hiểu Hiểu lớn rồi nó sẽ hiểu thôi." Nhìn theo bóng lưng của Tô Hiểu Hiểu, cuối cùng thì mẹ Tô và cha Tô cũng nặng nề thở dài. Xe cứu thương lao nhanh trên đường, bởi vì có thể trực tiếp đi qua đèn đỏ nên chưa đến mười phút đã tới bệnh viện. Toàn thân Lưu Lạc ướt đẫm quần áo, trên xe cứu thương khi đang cứu chữa Trương Dịch bọn họ đã hỗ trợ thay một bộ đồ và đắp một chiếc chăn mỏng. Người bị ngâm nước cơ thể sẽ rất lạnh, cho nên nhất định phải chú ý giữ cho cơ thể khô ráo và ấm áp. Đến cổng cấp cứu, Lưu Lạc vừa xuống xe liền được các nhân viên y tế khác của khoa cấp cứu đưa vào. Lữ Tĩnh nhìn Trương Dịch và Trần Phương từ trên xe bước xuống, gật đầu nói: "Hai người vất vả rồi, nghe nói Trương Dịch cấp cứu hơn hai mươi phút mới cứu được bệnh nhân?" Trần Phương đáp lại nói: "Đúng vậy, lúc ấy tôi thấy cậu nhóc này bị người ta vớt từ dưới sông lên đã cảm thấy không qua khỏi rồi. Không ngờ vậy mà Trương Dịch vẫn cứu tỉnh lại được! Thật sự là quá đỉnh!" Vừa nói Trần Phương còn giơ ngón cái về phía Trương Dịch. Lữ Tĩnh nhìn thấy mồ hôi trên người Trương Dịch nói: "Vất vả rồi, hay là cậu về thay quần áo trước đi?" Trương Dịch vội vàng khoát tay: "Không cần, không cần đâu, tôi vẫn đang trong giờ làm việc mà." Sáng nay sở dĩ theo Tô Hiểu Hiểu ra ngoài hoàn toàn là vì muốn tìm Lưu Lạc. Bây giờ trở về tự nhiên phải tiếp tục đi làm, làm gì có chuyện về nhà thay quần áo chứ. Dù có giỏi đến đâu thì Trương Dịch vẫn phải tuân thủ nội quy của bệnh viện thôi. Mấy người lúc này mới quay người đi theo cáng cứu thương tiến vào phòng cấp cứu. Hiện tại nhịp tim và hơi thở của Lưu Lạc đều đã khôi phục. Đến khi nào thì tỉnh, không ai dám chắc cả. Tô Hiểu Hiểu còn cố ý hỏi Trương Dịch, nhưng Trương Dịch chỉ có thể áy náy lắc đầu: "Người thì đã cứu được nhưng cấp cứu cũng mất hai mươi phút rồi, ta đã cố gắng hết sức rồi nhưng vẫn không thể đảm bảo trong khoảng thời gian cấp cứu này não của cậu ấy không bị tổn thương, cho nên..." Trương Dịch muốn nói lại thôi, nhưng Tô Hiểu Hiểu đã hiểu ý: "Ý anh là ngay lúc này không ai biết cậu ấy có tỉnh hay không... Hoặc là khi nào thì tỉnh?" "Đúng vậy, hơn nữa còn có một khả năng là sau khi tỉnh dậy trí nhớ của cậu ấy sẽ có vấn đề, vì thời gian cấp cứu quá dài não bộ bị tổn thương có thể dẫn đến rối loạn trí nhớ, có thể sẽ không nhớ ra cô. Chuyện này ở bệnh viện chúng ta mấy tháng trước cũng từng xảy ra rồi, một ông lão sau khi tỉnh dậy không nhận ra cả mấy đứa con của mình. Cho nên... cô vẫn nên chuẩn bị tâm lý cho tốt." Tô Hiểu Hiểu thở dài nhẹ nhõm, sau đó có chút nghẹn ngào nói: "Được... Hôm nay thật sự cảm ơn mọi người... Cảm ơn mọi người." Nói rồi, Tô Hiểu Hiểu cúi người chín mươi độ với mấy bác sĩ trong phòng cấp cứu. Nhìn một màn này, mọi người cũng chỉ có thể trầm mặc. Náo loạn cả buổi sáng như vậy, kỳ thực người thống khổ và tiều tụy nhất chính là Tô Hiểu Hiểu. Còn về mẹ Lưu Lạc, đến bây giờ vẫn chưa có hồi âm. Haiz, Lưu Lạc đúng là số không may, lại gặp phải một người mẹ tuyệt tình như vậy. Không lâu sau, khoa thận nội nghe được tin tức liền cử người xuống chuyển Lưu Lạc đến khoa thận nội. Bệnh nhân mất tích được tìm thấy, Tiền Chính Cương cũng an tâm hơn. Khoa cấp cứu lại trở lại như bình thường. Kết quả, mãi cho đến khoảng 8 giờ tối. Trương Dịch vừa ăn tối xong chuẩn bị chơi một ván game online 'Lam Nguyệt không phục ngươi liền đến chém ta' để giải trí một chút thì đột nhiên nhận được điện thoại của Trần Phương. "Thầy Trần?" Trương Dịch còn tưởng là Lưu Lạc đã tỉnh. Kết quả nghe thấy trong điện thoại Trần Phương nói bằng giọng kích động: "Trương Dịch, chuyện cậu cấp cứu cho Lưu Lạc buổi sáng lại lên tin tức rồi!" "Hả? Lên tin tức rồi á?" Trương Dịch ngơ ngác. Chẳng qua là cấp cứu cho một cậu trai trẻ bị ngâm nước thôi mà, chuyện này cũng có thể lên tin tức sao? Sau đó Trương Dịch mở điện thoại, xem một chút, thì ra thật sự đang đứng top tìm kiếm của thành phố. Tiêu đề là "Bác sĩ soái ca tái xuất, cứu người ngoạn mục!", "Cậu trai 24 tuổi nhảy sông được bác sĩ soái ca cứu sống"... "Phụt... Ha ha..." Cái tiêu đề này làm Trương Dịch bật cười. "Thì ra bây giờ mình được gọi là bác sĩ soái ca à?" Ba bốn lần hot search gần đây đều có tiền tố 'bác sĩ soái ca'. Sau đó Trương Dịch ấn vào xem video cấp cứu phía dưới, thấy vô số người qua đường và cư dân mạng thi nhau nhắn tin, bình luận ào ào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận