Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 820: có tiền có thể ma xui quỷ khiến

Sau khi kiểm tra một lần bảo đảm không có vấn đề, Trương Dịch mới cẩn thận thu hồi thẻ nhớ. Sau đó, hắn như thể chưa có chuyện gì xảy ra, bận bịu làm việc tiếp. Cùng lúc đó, tại thiên thượng nhân gian hội sở. Quang Đầu Nam đem video trong camera chỉnh sửa một chút, cắt bỏ toàn bộ nội dung hợp tác giữa hắn và Trương Dịch ở phía sau. Chỉ để lại phần trước, đoạn vu oan nhận hối lộ. Lục Cao xem video Quang Đầu Nam đưa tới, hắn không hề nghi ngờ về tính xác thực của video này, chỉ cảm thấy Trương Dịch quá cảnh giác. Mấy ngày nay tình hình đang căng thẳng, Trương Dịch sợ xảy ra chuyện nên mới không dám nhận số tiền này. Đương nhiên, cũng có thể là vì 100.000 này quá ít nên hắn chướng mắt? “À! Trương Dịch này vẫn rất cảnh giác, vậy mà không nhận tiền của ngươi.” Quang Đầu Nam liếc nhìn sắc mặt của Lục Cao, cười hỏi: “Vậy Lục Tổng định làm thế nào tiếp theo? Còn nữa...... Số tiền anh đã hứa nên cho tôi chứ? Việc này tôi đã xong rồi, Trương Dịch không lấy tiền thì không trách tôi được.” Lục Cao ghét bỏ nhìn hắn: “Ngươi gấp cái gì! Cứ như chưa từng thấy tiền ấy! Chẳng phải một triệu thôi sao!” Nói xong, Lục Cao lấy điện thoại ra chuyển nốt 500.000 còn lại cho Quang Đầu Nam. Quang Đầu Nam là kẻ chỉ biết đến tiền. Ai cho nhiều tiền hơn thì giúp người đó làm việc. Tại chỗ Trương Dịch, hắn nhận 2 triệu, cộng thêm 50 triệu sắp lấy được sau ba ngày nữa. Bây giờ, hắn nhìn 500.000 này mà trong mắt không còn vẻ nóng bỏng như trước, ngược lại càng thấy Lục Cao keo kiệt. Nhờ người làm việc mà lại trả ít tiền như vậy! Thật sự là không ra gì! “Hắc hắc, Lục Tổng, vậy kế tiếp có cần tôi làm gì nữa không?” “Cứ tiếp tục theo dõi Trương Dịch, mặt khác cũng phải tìm cơ hội đưa thêm phong bì đỏ cho hắn, nhớ kỹ, mục đích của ngươi chính là làm cho Trương Dịch nhận phong bì để củng cố tội nhận hối lộ, hiểu chưa?” Quang Đầu Nam liên tục gật đầu: “Hiểu rồi hiểu rồi, vậy lần này tiền...... Ngài cho bao nhiêu?” Lục Cao ngẩn người: “Không phải đều cho ngươi rồi sao? Ngươi còn muốn tiền?!” Quang Đầu Nam xòe tay: “Ai, Lục Tổng à, anh cũng biết con người tôi chẳng có sở thích gì, chỉ thích cầm chút tiền đi chơi vài ván. Anh xem, anh cho có một triệu, tôi chơi một đêm là hết sạch rồi, thấy ngại quá. Hay là...... Anh cho thêm chút nữa, tôi cam đoan lần sau nhất định có thể quay được cảnh Trương Dịch nhận tiền!” Lục Cao chán ghét nhìn gã đầu trọc này. Cái tên cờ bạc này mà còn dám ra điều kiện! Ngay lúc hắn định cự tuyệt thì Quang Đầu Nam nhẹ nhàng vỗ vai Lục Cao. Bằng một giọng điệu gần như uy hiếp nói: “Lục Tổng, mấy chuyện anh nhờ tôi làm đâu có phải chuyện gì tốt đâu. Trong tay tôi còn giữ bằng chứng anh vu oan Trương Dịch đấy.” Lời uy hiếp đầy ẩn ý, dù là kẻ ngốc cũng có thể nghe ra. Lục Cao giật mình quay đầu, trừng mắt liếc hắn, dường như không thể tin nổi tên này lại dám uy hiếp mình? Hay là dám uy hiếp mình ngay trên địa bàn của mình?? Ngay lập tức hắn vẫy tay gọi người từ ngoài cửa vào. Một giây sau, mười tên bảo tiêu của hội sở xông vào. Bọn chúng tên nào tên nấy thân thể cường tráng, xem xét là dân luyện võ. Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh! Đến nỗi Quang Đầu Nam đang ăn bánh trên bàn, mãi sau mới giật mình hoàn hồn. “Còn mẹ nó dám uy hiếp lão tử? Cũng không nhìn xem mày là ai! Thật là ngu xuẩn như heo, dám uy hiếp tao ngay trên địa bàn của tao, coi tao là bị dọa lớn?!” Nói xong, Lục Cao lại đạp một cước vào bụng Quang Đầu Nam. Quang Đầu Nam đau đớn, ôm bụng ngồi xổm xuống. Còn chưa kịp mở miệng xin tha liền nghe Lục Cao phân phó: “Đánh cho tao! Nhưng phải chú ý nặng nhẹ, đừng đánh vào mặt, cũng đừng làm thương đến nội tạng. Để hắn chịu chút khổ da thịt, tỉnh táo lại, phân biệt rõ ai mới là chủ nhân!” “Còn nữa, lục soát trên người hắn cho tao một chút, xem có bút ghi âm gì không.” “Vâng!” đám bảo tiêu đồng thanh gật đầu. Sau đó, quyền cước như mưa rào trút xuống người Quang Đầu Nam. Quang Đầu Nam trong miệng nức nở, muốn cầu xin nhưng vừa mở miệng liền bị một bàn tay tát lại. Dần dà, hắn cũng không cầu xin nữa. Chỉ là ánh mắt ngày càng lộ vẻ không cam lòng, hắn căm hận nhìn theo hướng Lục Cao rời đi. Đến tận giữa trưa, Quang Đầu Nam mới lết được ra khỏi hội sở. Mặt hắn xác thực không có chút dấu vết nào bị đánh, nhưng những chỗ trên người bị quần áo che khuất đều đã bầm tím hết cả. Cũng may trước kia hắn cũng không ít lần bị đánh như vậy. Quang Đầu Nam coi như còn chịu đựng được. Mà lại may mắn trước khi đến, hắn đã lén giữ lại một phần chứng cứ giao dịch giữa hắn và Lục Cao. Nếu không vừa rồi trong đó, coi như tất cả đều bị tìm ra tiêu hủy rồi! Mất chứng cứ thì chắc chắn Trương Dịch sẽ không cho 50 triệu nữa! May mà hắn đã liệu trước, mới không đến nỗi mất cả chì lẫn chài. Lục Cao a Lục Cao! Ngươi đúng là qua cầu rút ván! Chẳng qua là ta hỏi nhiều mấy đồng tiền thôi, mà ngươi lại dám đánh tao như vậy! Ha ha, thật đúng là đến cả ngón chân của Trương Dịch ngươi cũng không sánh nổi!! Đang nghĩ ngợi thì trước cửa hội sở bỗng dưng dừng lại một chiếc xe đại chúng màu đen. Trên xe đi xuống một người đàn ông trung niên, đeo kính, mang cặp công văn. Người này có thân hình hơi mập, nhưng trông vẫn rất nho nhã. Chờ người đó đến gần thì nghe tiểu tư trước cửa đột nhiên cung kính nói với ông ta: “Phan Chủ Nhậm, Lục Tổng đã đợi ngài trong kia được một lúc rồi, mời ngài đi theo tôi.” “Được, làm phiền cậu dẫn đường.” “Ngài khách khí quá.” Hai người nói chuyện vài câu đơn giản rồi đi vào trong. Trong mắt Quang Đầu Nam lóe lên một tia sáng! Chẳng lẽ...... Đây chính là vị chủ nhiệm hợp tác với Lục Cao để vu khống Trương Dịch sao? Hóa ra người này họ Phan? Nghĩ vậy, Quang Đầu Nam lập tức gọi điện thoại cho Trương Dịch, bẩm báo chi tiết. Trương Dịch vừa ăn cơm trưa xong liền bị Kim Chính Luân gọi tới. Vì bên hắn đã tra được chứng cứ Phan Hoành Thịnh nhận hối lộ, đồng thời có một người nhà bệnh nhân còn nguyện ý đứng ra làm chứng. Bây giờ nghe tin từ Quang Đầu Nam, khóe miệng Trương Dịch hơi nhếch lên: “Phan Chủ Nhậm? Phan Chủ Nhậm nào? Ở bệnh viện Hiệp Hòa, hình như có đến bốn chủ nhiệm họ Phan, cụ thể là ai, ngươi giúp ta điều tra rõ ràng, tốt nhất là có thể trực tiếp lấy được ghi âm hoặc video giao dịch của bọn họ.” Đầu bên kia điện thoại, Quang Đầu Nam lộ rõ vẻ tham lam: “Thế còn tiền thì sao? Tôi mà quay lại Lục Cao chắc chắn sẽ nghi ngờ! Lúc nãy hắn còn lục soát người tôi một lần rồi đấy.” Ý nói muốn thêm tiền. Trương Dịch mặt không đổi sắc: “Như vậy đi, chỉ cần ngươi có thể lấy được chứng cứ quan trọng, đêm nay ta đưa trước cho ngươi 10 triệu. Hai ngày sau...... Không, không cần hai ngày, một ngày sau ngươi mang hết tất cả chứng cứ tới gặp ta, ta cho ngươi thêm 20 triệu nữa.” “Thêm 20 triệu nữa?!?! Ha ha ha! Được được được! Ngươi cứ yên tâm! Ta có cách! Cứ chờ đấy mà xem! Đợi có tin ta sẽ báo cho ngươi!” Quang Đầu Nam gạt bỏ vẻ u ám vừa rồi, hưng phấn cúp điện thoại. 5000 thêm hai ngàn! Trời ạ! 70 triệu! Ha ha ha! Trương Dịch quả thực là quá hào phóng!! Nghĩ đến tên keo kiệt Lục Cao kia, Quang Đầu Nam căm phẫn nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “Phi! Chỉ có mày mà cũng dám so với bác sĩ Trương?? Đúng là kẻ ngốc mơ mộng!” Nhưng rất nhanh hắn liền điều chỉnh lại cảm xúc, một lần nữa đi vào hội sở. Tại bệnh viện. Trương Dịch sau khi cúp điện thoại liền kể chuyện này cho Kim Chính Luân nghe. Kim Chính Luân nghe xong không khỏi có chút lo lắng: “Người này đáng tin không? Hắn có khi nào sẽ bán đứng ngươi không?” Trương Dịch cười lắc đầu: “Có tiền thì quỷ thần cũng có thể sai khiến mà viện trưởng. Cứ chờ xem, nếu như tối nay có thể lấy được bằng chứng xác thực chứng minh Phan Hoành Thịnh và Lục Cao cấu kết vu oan ta, thì hai ngày sau ta sẽ đúng hẹn tổ chức họp báo!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận