Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 141: Trong phòng giải phẫu, bi kịch phát sinh ...

Chương 141: Trong phòng giải phẫu, bi kịch xảy ra… Các bác sĩ khoa ngoại thông thường ngẩn người, lập tức phản ứng lại. Tìm Trương Dịch là tốt nhất! Các chủ nhiệm khác ở xa, còn Trương Dịch ở ký túc xá, mà lại còn là người trẻ tuổi. Điểm này nói không chừng còn chưa ngủ đâu? Hoàng Lôi đi sang một bên gọi điện thoại. Các bác sĩ khoa ngoại thông thường thì tiếp tục cấp cứu.... Trong phòng giải phẫu mô phỏng, Trương Dịch vừa làm xong một ca ghép thận, đang chờ kết quả chấm điểm. Chỉ nghe thấy xung quanh vang lên tiếng chuông điện thoại di động. Mở mắt ra. Cầm điện thoại di động lên xem, là đồng nghiệp trong khoa gọi đến. "Hoàng Lôi? Hôm nay hắn giống như trực đêm mà? Muộn như vậy gọi tới chắc là khoa xảy ra chuyện rồi?" Bác sĩ đều có cái bệnh nghề nghiệp. Chính là buổi tối tan làm về sau thấy cuộc gọi của khoa đều sẽ vô ý thức nghĩ là gọi đi làm. Quả nhiên… "Trợ lý Trương! Cậu còn nhớ thằng nhóc ở cổng khám gấp lần trước không?" Hoàng Lôi lo lắng nói. "Thằng nhóc? Thằng nhóc nào?" "Chính là thằng bị thương khi bơi trong sông đó!" "À! Ta nhớ rồi, nó làm sao rồi? Có phải tình hình trở nặng nên được đưa tới bệnh viện rồi không?" Trương Dịch vô thức liền nhớ lại vết thương trên đùi nó. Sưng đỏ, còn lan rộng ra. Hoàn toàn không giống vết thương thông thường. Khuyên nó mấy lần mà nó không nghe. "Đúng! Vết thương xung quanh sưng đỏ bất thường, thậm chí lan đến gần hết cả bắp chân. Lúc nãy tôi đã dẫn lưu nhưng vừa dẫn lưu xong, nó liền bị choáng! Bây giờ chúng tôi đang cấp cứu, nhưng năm phút rồi mà vẫn chưa tỉnh lại. Cho nên... cho nên muốn nhờ cậu đến giúp." Trương Dịch không chút do dự đáp: "Được, ta tới ngay." "Quá tốt rồi, cảm ơn cậu!" Cúp điện thoại, Trương Dịch lập tức rời giường mặc quần áo. Một bên mặc còn vừa nói: "Cái đám trẻ con này thật là không xem thân thể của mình ra gì mà! Coi đi! Lần này gặp chuyện rồi chứ gì?" Rất nhanh, Trương Dịch vừa đi vừa chạy đến bệnh viện. Ở phòng cấp cứu. Trương Dịch vừa tới liền hỏi: "Tình hình sao rồi? Đã cấp cứu lại được chưa?" Chỉ thấy Hoàng Lôi và một bác sĩ khoa ngoại thông thường khác mồ hôi nhễ nhại, cùng gật đầu nói: "Cấp cứu lại được rồi! Chắc là thuốc kháng sinh với thuốc cấp cứu có tác dụng!" Trương Dịch nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Người không sao là tốt rồi. Đi đến trước giường bệnh, Trương Dịch đầu tiên quan sát bắp chân của thằng nhóc này. Quả nhiên như Hoàng Lôi đã nói. Mặc dù đã dẫn lưu rồi, nhưng vết thương vẫn sưng. Nhìn vào bên trong. Các kẽ hở giữa các tổ chức da thịt và mô liên kết đã đậm màu, một số đã chuyển xám. Tuy nhiên, Trương Dịch cảm nhận được thằng nhóc này so với bà lão kia thì các triệu chứng đã nhẹ hơn nhiều. Nhưng vì sao bà lão kia lại không bị choáng? Còn thằng nhóc này lại bị choáng? Dù sao thì sức miễn dịch của thằng nhóc phải tốt hơn bà lão nhiều chứ? Tại sao thằng nhóc này lại nghiêm trọng hơn? Trương Dịch quay đầu hỏi: "Hoàng Lôi, ca này đã làm xét nghiệm bệnh truyền nhiễm chưa?" "Kết quả phải đến sáng mai mới có." "Vậy đã hỏi người nhà xem lúc trước nó có bệnh gì chưa? Sức miễn dịch của thằng nhóc này ta thấy còn thấp hơn bà lão bị viêm da kia. Ta nghi trước đó nó có bệnh án gì khiến cho sức miễn dịch kém đi." Viêm da rất thích tìm những người sức miễn dịch yếu mà đến. Người lớn tuổi thì có thể hiểu được. Nhưng thằng nhóc trẻ như vậy thì không nên. Trừ phi có bệnh án gì khác không biết. Chỉ thấy Hoàng Lôi vẫn lắc đầu: "Hỏi người nhà thì họ bảo không có, trước giờ chưa từng phẫu thuật hay mắc bệnh gì nặng cả, chỉ là thỉnh thoảng cảm cúm thôi, mà có khi cảm cúm cũng không thèm uống thuốc nữa." "Vậy thì kỳ lạ rồi... Đơn kiểm tra của nó đâu, ta xem thử." Hoàng Lôi vội vàng đưa đơn kiểm tra cho Trương Dịch. Rất nhanh, Trương Dịch lướt vài cái đã xem xong. Từ đơn kiểm tra cho thấy, tình trạng viêm nhiễm quá nặng, chức năng thận hơi suy giảm, cộng thêm việc bị choáng. Chẳng có gì báo hiệu bệnh khác. Nhưng Trương Dịch vẫn càng tin vào mắt mình. Vì trong tầm nhìn của hắn, máu của người này nhìn có vẻ hơi khác với người bình thường? Trương Dịch suy tư, quyết định ra ngoài hỏi người nhà. Đêm khuya. Bên ngoài phòng khám gấp không có đông người như ban ngày. Toàn bộ phòng khám gấp cũng yên ắng hơn nhiều. Vừa thấy bác sĩ đi ra, cô gái kia liền xông tới: "Bác sĩ! Ngụy Điền sao rồi? Anh ấy có sao không?" "Trước mắt đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng chúng tôi cần tìm hiểu nguyên nhân gây bệnh. Trước đó cậu ấy có từng bị bệnh truyền nhiễm nào không?" Cô gái lắc đầu: "Không có nha? Tôi nhớ trước khi kết hôn chúng tôi còn đi kiểm tra sức khỏe, kết quả không có HIV hay viêm gan B gì cả." "Vậy trước đó có từng phẫu thuật gì không? Phẫu thuật ở bụng chẳng hạn?" Cô gái vẫn lắc đầu: "Không có, ít nhất trong hai năm chúng tôi ở chung thì chưa." Thôi được rồi, tạm thời không thể hỏi thêm được gì từ người nhà. "Cô đi làm thủ tục nhập viện đi, cậu ấy bị viêm da hoại tử rồi, phải phẫu thuật làm sạch vết thương ngay. Tình hình cụ thể thì phải vào phòng mổ mới biết, nhưng không loại trừ nguy cơ cắt bỏ và tử vong. Hy vọng cô chuẩn bị tâm lý thật tốt." "Huhu… Đừng mà! Huhu… Tôi... Xin các anh nhất định phải cứu anh ấy… bác sĩ, van xin các anh!" Người nhà lại khóc lên. Cô cũng không thể hiểu được. Mấy ngày trước còn khỏe mạnh, vậy mà sau khi đi bơi bị thương ở sông liền thành ra như vậy? ! Trương Dịch thở dài nói: "Mấy ngày trước anh ấy cũng từng tới bệnh viện của chúng ta, lúc đó tôi đã bảo anh ấy làm kiểm tra toàn diện nhanh đi, anh ấy không nghe, cứ khăng khăng phải đi bệnh viện khác chích ngừa uốn ván. Cứ nghĩ là mình không sao cả, không có gì đáng ngại. Kết quả bây giờ… Thôi! Cô đừng khóc, chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức giúp anh ấy chữa khỏi." Trong phòng cấp cứu, đợi đến khi người bệnh ổn định lại một chút, liền được đưa lên phòng mổ. Lúc này đã gần một giờ sáng. Trương Dịch khử trùng, mặc đồ mổ, vào phòng mổ nhìn đồng hồ. Haizz. Thầm than một tiếng. Đêm nay có lẽ lại phải tăng ca thâu đêm. Ca mổ này do Trương Dịch trực chính, Hoàng Lôi và một bác sĩ khác ở phòng mổ làm phụ tá. Nửa đêm nhân lực tương đối ít. Thật sự có tình huống khẩn cấp cũng chỉ có thể gọi tuyến hai đến bệnh viện hỗ trợ. Mà Trương Dịch chính là tuyến hai hôm nay. Dùng ôxy già rửa vết cắt, mở rộng toàn bộ vết sưng. Để lộ phần da thịt bên trong và cơ. Cơ bắp ở bàn chân khá nhiều, có tác dụng chống đỡ và đứng. Cho nên lúc rạch phải thuận theo khe cơ và đường vân để rạch. Như vậy về sau mới không xuất hiện tình trạng đóng miệng vết thương không tốt. Một bên rạch, phụ tá một bên rửa. Rất nhanh, những tổ chức màu đậm, màu xám xuất hiện trước mắt mọi người. Trương Dịch lấy một khối tổ chức màu xám đặt vào ống nuôi cấy. "Gửi trước đến khoa xét nghiệm, bảo họ mau chóng cho kết quả." "Vâng!" "Hoàng Lôi, cậu cầm dao cùng tôi làm sạch, như vậy sẽ nhanh hơn. Nhớ là phải làm sạch diện rộng, làm sạch đồng thời chú ý quan sát xem xung quanh những tổ chức khác có bị ảnh hưởng không." Hoàng Lôi phấn khích gật đầu: "Vâng!" Ha ha! Ca trực đêm hôm nay quả là đáng giá! Thế mà được đứng gần Trương Dịch để học mổ ~! Hơn nữa lại còn cùng nhau trực chính ~! Nếu là ban ngày thì vị trí trợ lý đã bị tranh mất tiêu rồi. Sao có thể đến lượt hắn làm một tên nhỏ bé trong suốt chứ. Cầm dao, Hoàng Lôi làm sạch vết thương cực kỳ hăng hái. Hắn cực kỳ muốn chứng minh bản thân trước mặt Trương Dịch. Nhìn này trợ lý Trương! Hoàng Lôi ta thao tác cũng rất tốt đó nha~ Kết quả. Bi kịch xảy ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận