Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 459: Đối Trương Dịch càng ngày càng cảm thấy hứng thú

"Nhảy cóc, nằm ngửa gập bụng, ngồi xổm sâu ba mươi cái thành một tổ, làm trước hai tổ! Làm xong rồi thì nghỉ ngơi ~"
"Hả?! "
"Không phải... không phải nói là muốn thưởng cho chúng ta sao? Sao lại còn muốn nhảy cóc a!"
"Má nó! Muốn ch·ế·t người à!"
Lưu Tùng Nhận cười rất đắc ý: "Đúng đó, đây chính là phần thưởng mà, phần thưởng cho thể lực của các cậu được nâng cao thêm một bước ~"
???
Trong lòng mọi người đều nghĩ: Mẹ kiếp! Đ.m. mày! Đồ khốn k.h.i.ế.p nhà mày!
Ngay cả Trương Dịch cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Cái quái gì vậy!
Nhìn cái vẻ mặt cười nham hiểm của huấn luyện viên Lưu kia, thật đáng ghét!
Rõ ràng là cố tình h.a.n.h h.ạ thể lực, còn nói là phần thưởng gì đó.
Khiến bọn họ mừng hụt một phen.
Vừa nãy Tề Phi còn đang âm thầm may mắn vì mình gặp may, cùng tổ với Trương Dịch mà được vị trí thứ nhất.
Nếu như mà cùng tổ với mấy tên gà mờ của bệnh viện kia thì giờ này chắc đã phải chạy một cây số rồi.
Không ngờ a!
Ngàn tính vạn tính lại tính sai điểm này của Lưu Tùng Nhận!
Lưu Tùng Nhận thấy mọi người không nhúc nhích, liền quát lên một tiếng: "Làm gì đó? Mau chóng vận động đi! Nhảy cóc, nằm ngửa gập bụng, ngồi xổm sâu, một cái cũng không được thiếu!
Còn có quân y bên kia nữa, cũng giống như vậy, tất cả động lên cho tôi!!"
Buổi sáng chạy năm cây số, lại còn thêm bài tập thể lực, buổi chiều lại tiếp tục bài tập thể lực.
Dù là những người có thể lực tốt như đội quân y bên này cũng cảm thấy có chút không chịu nổi.
Việc huấn luyện thể lực cho quân y và quân nhân bình thường là không giống nhau, họ sẽ được huấn luyện nhẹ nhàng hơn một chút.
Sau khi hoàn thành công việc của vệ sinh viên, họ mới có thể tập luyện thể lực vừa phải.
Đương nhiên, việc huấn luyện thể lực vừa phải như vậy cũng tốt hơn rất nhiều so với việc các bác sĩ lâm sàng cứ mãi ngồi làm việc.
Lưu Tùng Nhận vừa trừng mắt, mọi người cũng chỉ đành ai oán bắt đầu tập luyện.
Ba mươi cái nhảy cóc, rồi tiếp ba mươi cái nằm ngửa gập bụng, thêm ba mươi cái ngồi xổm sâu.
Thật là muốn c·h·ế·t người.
Cũng may thể lực của Trương Dịch vốn đã tăng lên từ trước, nên hắn vẫn còn có thể cố gắng.
Nhưng những người khác xung quanh thì không được như vậy.
Ngay cả tổ thứ nhất mà nhảy cóc thôi cũng đã không hoàn thành được.
Đừng nói là ba mươi cái, mười cái thôi đã khó khăn rồi.
"Nhanh tay lên! Hoàn thành sớm thì nghỉ ngơi sớm!"
Lưu Tùng Nhận đi theo sau đám người, vừa đi vừa hô.
Trương Dịch cắn răng, cố nén cảm giác ê ẩm sưng đau truyền đến từ đùi, một hơi hoàn thành xong hai tổ này.
Sáu phút sau...
"Huấn luyện viên Lưu... tôi có thể nghỉ ngơi chưa?"
Trương Dịch thở hổn hển nhìn Lưu Tùng Nhận nói.
Ánh mắt Lưu Tùng Nhận lóe lên một tia kinh ngạc, há to miệng, sau một hồi im lặng thì gật đầu nói: "Ừm... được... được, cậu đi nghỉ ngơi đi, nhà ăn có trà chiều."
"Được."
Nói xong, Trương Dịch liền xoay người đi về phía nhà ăn.
Thể lực tiêu hao nhiều, buổi trưa thì ăn toàn thịt, giờ cũng nên bổ sung chút năng lượng.
Sau lưng, Lưu Tùng Nhận nhíu mày nhìn theo bóng lưng của Trương Dịch.
Ghê gớm!
Thằng nhóc này thể lực không tệ à nha!
Ồ!
Thế mà lại hoàn thành trong vòng sáu phút!
Nhìn xem đám quân y bên cạnh đều chậm hơn hắn kìa!
Hàn Liêm tiến đến bên tai Lưu Tùng Nhận nhỏ giọng nói: "Cái cậu Trương Dịch này thể lực coi như không tệ, vừa rồi cái tổ của bọn họ cũng là do ba người đồng đội kia chậm thôi, nếu như đồng đội có thể nhanh hơn thì có lẽ đội Lâm sàng y học của bọn họ đã về nhất rồi."
Lưu Tùng Nhận khẽ gật đầu.
Điểm này hắn ngược lại là tán thành.
Hơi nheo mắt, Lưu Tùng Nhận nhìn Mao Tiểu Viên trong đội ngũ rồi hỏi: "Trương Dịch là người của Hiệp Hòa à?"
Mao Tiểu Viên thở hổn hển gật đầu: "Đúng vậy, có chuyện gì vậy huấn luyện viên Lưu?"
"Ở Hiệp Hòa, bình thường cậu ta cũng giỏi như vậy à?"
Mao Tiểu Viên nghe xong lời này thì phấn khởi hẳn lên: "Vậy là chắc chắn rồi! Trước đây tôi còn tưởng Trương Dịch chỉ giỏi về phẫu thuật thôi, không ngờ lần này tới huấn luyện mới biết, thì ra thể lực của anh ấy cũng giỏi như vậy!"
Không đợi Lưu Tùng Nhận lên tiếng, Tề Phi ở bên cạnh cũng lập tức nói: "Đúng vậy đúng vậy! Trước đây xem video phẫu thuật của Trương Dịch tôi đã rất sùng bái anh ấy rồi! Anh ấy là người thứ hai khiến tôi cảm thấy rất trâu bò sau khi giáo viên hướng dẫn của tôi đó, hơn nữa anh ấy lại còn trẻ như vậy!"
Lưu Tùng Nhận vẻ mặt nghi ngờ: "Thật hả? Có phải mấy cậu thổi phồng quá không vậy?"
"Nè! Huấn luyện viên Lưu bình thường ngài không đọc tin tức, không lên m·ạ·n·g à?"
Lưu Tùng Nhận lắc đầu: "Không có, tôi có xem tin tức, nhưng chủ yếu là về quân sự và chữa bệnh thôi, những cái khác tôi không hứng thú."
"Vậy để tôi nói cho ngài nghe, ngài chỉ cần lên m·ạ·n·g tìm kiếm tên Trương Dịch thôi, ngài sẽ tìm thấy anh ấy. Lúc trước, anh ấy được lên top tìm kiếm nhiều lần vì cứu người đó. Trên m·ạ·n·g số fan hâm mộ theo dõi anh ấy còn nhiều hơn hai mươi triệu người đó nha!"
"Hoắc! Hơn hai mươi triệu fan hâm mộ á? Được, sau khi huấn luyện kết thúc tôi sẽ lên m·ạ·n·g tìm kiếm một chút."
Vẻ mặt nghiêm trọng khác thường hiện lên trên gương mặt đen đúa của Lưu Tùng Nhận.
Nếu nói vào buổi sáng, Lưu Tùng Nhận chỉ hơi có chút hứng thú với Trương Dịch, thì bây giờ lại cảm thấy vô cùng hứng thú.
Bác sĩ này của hắn làm còn trâu bò như vậy cơ đấy.
Lại còn có hơn hai mươi triệu người hâm mộ.
Trương Dịch thì đi đến nhà ăn ăn chút gì đó, còn những người kia vẫn ở trên thao trường mà rên rỉ, than khóc làm thể lực....
Sáu giờ chiều, vừa ăn tối xong trở về ký túc xá, Trương Dịch liền nhận được điện thoại của Vương Tổng.
Vương Tổng gọi tới để nói chuyện hợp đồng.
Có điều, năm ngàn vạn mà Trương Dịch đưa ra hơi nhiều, dù có thêm tiền xây dựng với mua máy móc cũng không cần nhiều đến vậy.
Bên ông ta chỉ nguyện ý nhận thêm ba ngàn vạn tiền đầu tư, đồng thời cũng nguyện ý tách riêng mảng thiết bị y tế ra làm.
Với ba ngàn vạn đầu tư thì Trương Dịch sẽ được hưởng 40% cổ phần.
Gần một nửa.
Trương Dịch nghĩ rằng 40% cổ phần cũng được, dù sao đây cũng là đầu tư, hơn nữa tỉ lệ thu hồi vốn lại nhanh.
"Được, thành giao, nhưng mà Vương Tổng, bây giờ tôi đang tham gia huấn luyện cấp cứu, không có ở bệnh viện.
Tạm thời không ký hợp đồng được, chờ sau khi tôi về sẽ liên lạc lại với ông."
Nghe Trương Dịch nói vậy, Vương Tổng bên kia cũng có chút lo lắng.
Sợ Trương Dịch đang kéo dài thời gian để chờ bên các công ty khác phản hồi lại rồi so đo với ba bên.
"Không không không, tôi cảm thấy hợp đồng vẫn là nên ký sớm thì tốt hơn chứ? Thế này đi, tiền của cậu có thể chậm chút đưa vào cũng không vấn đề gì, nhưng hợp đồng này nhất định phải nhanh chóng ký kết.
Cậu đang huấn luyện ở đâu thế? Tôi có thể đến tìm cậu! Vừa hay dạo này tôi lại muốn đến Đế Đô công tác, chúng ta ký luôn nhé."
Thấy Vương Tổng tích cực như vậy, Trương Dịch cũng không từ chối.
Tắt điện thoại xong liền gửi địa chỉ cho ông ta.
Nơi này đúng là khá hẻo lánh, cách trung tâm thành phố Đế Đô gần hai trăm cây số đường.
Vương Tổng thấy xong thì cứ liên tục kêu không hợp lý.
Chưa từng thấy vị bác sĩ nào lại còn đi đến một nơi vắng vẻ như thế để huấn luyện cả.
Lúc này, những người khác trong ký túc xá cũng lục tục từ nhà ăn trở về.
Hầu hết ai nấy cũng đều đi khập khiễng.
Trương Dịch cười nói: "Mấy người mau đi tắm nước nóng rồi lấy chậu ngâm chân đi, chỗ này chúng ta phải ở lại ít nhất một tuần đó."
Mao Tiểu Viên đổ ụp mặt lên giường, giọng buồn bã kêu lớn: "Trời ơi! Tha cho tôi đi! Tôi muốn về làm việc, tôi không muốn tham gia huấn luyện!"
Một bên, Tề Phi cũng thở dài nói: "Buổi tối chắc không có hoạt động gì nữa đâu nhỉ? Ban ngày đã bị chúng ta bị h.a.n.h h.ạ thành cái dạng này rồi... Buổi tối... chắc là có thể cho chúng ta nghỉ ngơi và ngủ ngon giấc chứ?"
Trương Dịch lại lắc đầu, nheo mắt nói: "Cũng không chắc đâu..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận